Khế Thương Vỹ quay lại căn nhà bản thân đã từng gắn bó, trong đầu hiện lên những bậc cám xúc khó lòng diễn tả.
Cậu ta bây giờ đã khác rất nhiều, nhưng căn nhà này, con đường này, mảnh sân này không có lấy một chút khác xưa.
Thương Vỹ rời khỏi giường, bước đến gian nhà bếp nơi vẫn đượm ánh lửa cơm sáng:
“Sao không ngủ thêm chút nữa? Con không quen giường sao?”
Thương Vỹ lắc đầu:
“Giường của con, sao có thể không quen cho được? Chỉ là con muốn dậy sớm nhìn mẹ nấu bữa sáng!”
Bà Lan Hạ đặt xuống bàn bát canh nóng, rồi quay lại nhìn ông Khế:
“Lâu rồi không gặp lại, ông thực sự còn định giận dỗi nó tới mức nào?”
Ông Khế chẳng buồn quan tâm, quay ngoắt sang bên cạnh giả vờ chăm chú đọc tờ báo sáng trên tay.
Hôm nay ông lại thấy cô con gái nhỏ trên này, ông nói với bà Lan Hạ:
“Khế Phương nhà ta lại lên báo rồi! Nó đại diện công ty đi từ thiện này! Chắc vất vả lắm nhỉ?”
Thương Vỹ liếc qua tờ báo cười:
“Đây là tờ hôm qua rồi! Ba đọc không thấy khác nội dung hôm qua sao? Có thật là ba đang đọc báo không nữa?”
Ông Khế mặt biến sắc, ngập ngừng loay hoay chẳng nói mà nhanh chóng đứng dậy bước vội vào gian phòng ngủ.
Thương Vỹ nhìn với theo:
“Con không có ý gì đâu! Chỉ là quan tâm ba thôi!”
Nhưng câu nói chưa kịp tiếp tục, bên ngoài đã truyền lại tiếng gõ cửa đều ran vang vọng.
Bà Lan Hạ nhìn sang Thương Vỹ nghi hoặc:
“Ai lại tới đây lúc bây giờ?”
Không để câu hỏi dừng lại, Thương Vỹ lập tức đến ngay trước cửa cổng mở toang.
Bên ngoài là nguyên một dàn đội xế hộp sang trọng đỗ dài hai bên đường.
Những người đàn ông mặc vest đen dáng vẻ nho nhã nhưng khuôn mặt không mấy lịch thiệp bước xuống xe, đứng nguyên trước cánh cổng nhỏ.
Bà Lan Hạ với sẵn con dao trong tay, đưa cho ông Khế một cái, còn mình giấu sau lưng một cái bước đến sau lưng Thương Vỹ hỏi đám người kỳ lạ:
“Mấy người là ai? Sao lại kéo tới nhà tôi như thế này? Mấy người tìm ai?”
Hà Đặng Siêu bây giờ mới bước xuống xe, nhìn hết một lượt gian nhà nhỏ rồi nhìn sang Thương Vỹ ngờ ngợ lên tiếng:
“Chúng ta từng gặp nhau ở đâu chưa?”
Thương Vỹ lắc đầu.
Cậu ta đã thấy Hà Đặng Siêu, cũng đã nghe qua cái danh không tốt lành của hắn, nhưng cũng chưa từng nghĩ đến bối cảnh gặp lại lần hai là ở trong chính căn nhà đẻ này.
Hà Đặng Siêu nhìn dáng thanh niên không để tóc trước mặt tuy có phần hơi quen mắt, nhưng thực sự lại không thể nhận ra đây chính là người bỏ lỡ cái bắt tay quý báu của hắn.
Hà Đặng Siêu nhìn sang đám người hùng hổ trước mặt sắp doạ cho người khác xanh mặt mà lớn tiếng:
“Mấy người đang làm gì vậy? Chúng ta đến đây để đánh nhau hay sao mà tỏ thái độ vậy? Còn không mau cút vào xe?”
Ông Khế đứng chắn trước mặt Thương Vỹ cùng bà Lan Hạ nhìn Hà Đặng Siêu mà lạnh nhạt:
“Gia đình chúng tôi muốn cướp thì không có tiền, muốn lợi dụng thì không có sức.
Rốt cuộc là mấy người đi nhầm hay đợi tôi báo cảnh sát đây?”
Hà Đặng Siêu xua tay vội nhìn ông Khế gấp rút:
“Chú à! Chuyện này quá đơn giản rồi? Không cần làm to chuyện đâu! Tôi chỉ muốn tìm một người tên Makky mà thôi.
Người đó rốt cuộc là chú hay cậu ta vậy?”
Ông Khế lắp bắp nhìn qua hai người:
“Ma...Makky...đó là ai vậy? Gia đình tôi làm gì có ai có cái tên lạ vậy!”
“Vậy là không phải chú rồi!”
Lời vừa nói xong, Hà Đặng Siêu đã đứng ngay trước mặt Khế Thương Vỹ:
“Ngài Makky! Có thể nói chuyện chút được không?”
Đội xe dừng lại tại một quán cafe nhỏ trên đường thành phố Hà Dương đông đúc.
Thương Vỹ bước vào bên trong căn phòng yên lặng những người đang làm việc miệt mài với máy tính.
Cậu ta tìm một góc khuất nhất, tự pha tách cafe tiến lại ngồi xuống chờ đợi đám người từng bước lần lượt phía sau.
Hà Đặng Siêu chẳng quan tâm mấy chuyện hoa lá làm màu của mấy kẻ đam mê sáng tạo mà trực tiếp ngồi đối diện lên tiếng:
“Cậu Makky! Tôi sẽ không nói vòng vo mà đi thẳng vào vấn đề chính.
Hôm nay tới đây chỉ muốn một bản hợp đồng thiết kế riêng cho Tập đoàn đá quý Thương Lan.
Tất cả những yêu cầu của cậu, không cần biết là gì chúng tôi sẽ đáp ứng tuyệt đối!”
Khế Thương Vỹ nhìn lại người đàn ông trước mặt, chậm rãi thưởng thức tách cafe trên tay hỏi lại:
“Anh muốn hợp tác với tôi?”
“Đúng vậy!”
“Tập đoàn đá quý Thương Lan? Tôi chưa nghe đến tên bao giờ.
Liệu có phải là một cửa hàng tự phong muốn mở lời hợp tác đen?”
Hà Đặng Siêu nghe thấy vậy không nói không rằng gương mặt lập tức biến sắc.
Phải nói rằng, Tập đoàn đá quý Thương Lan không phải một cái tên mới nổi cũng không phải một chuỗi cửa hàng bình thường mà một nhân vật văn phòng dám đặt chân đến.
Nó là một nơi sa xỉ, một thương hiệu để đo lường giá trị giàu có cũng là thước đo chất lượng của mọi loại đá quý.
Ấy vậy mà một tên như Makky lại có thể điềm nhiên trước lời mời vào công ty như vậy? Có thể nói rằng còn không biết đến Thương Lan? Như vậy chẳng phải quá ếch ngồi đáy giếng?
Hà Đặng Siêu nhìn sang tên trợ lý bên cạnh nói nhỏ:
“Có chắc đây chính là tên Makky?”
Trợ lý nên tiếng chắc nịch:
“Đã theo dõi tất cả.
Đó chắc chắn là địa chỉ cuối cùng mà Makky xuất hiện.”
Hà Đặng Siêu lại ngó qua Khế Thương Vỹ, lôi ra tập lài liệu còn mới nguyên mùi mực đậm đưa ra trước mặt bàn:
“Đây là bản hợp đồng của Thương Lan.
Chúng tôi có thể đáp ứng tất cả những yêu cầu của cậu, thậm chí tìm được đến tận nơi đây thì cậu cũng có thể hiểu rằng Tập Đoàn Thương Lan lớn mạnh tới mức như nào!”
Thương Vỹ đặt tách cafe xuống mặt bàn, đón lấy bản hợp đồng trước bàn, ánh mắt nhàn hạ lướt qua từng con chữ:
“Bản thiết kế ba mươi triệu đô? Con số này không tồi!”
Hà Đặng Siệu nghe vậy cũng mở lời giới thiệu tiếp:
“Đó chỉ là lợi nhuận của bản thiết kế chính.
Trong quá trình thiết kế, bất kỳ yêu cầu nào đều được đáp ứng sớm nhất có thể.
Sau khi kết thúc hợp đồng, con số ba mươi triệu đô có thể chỉ là một phần rất nhỏ.”
Thương Vỹ gật đầu nhìn sang Hà Đặng Siêu:
“Đúng là đến cả Thiên Nga Đen cũng cần bay trong ngân hà.
Cậu cảm thấy Tuý Linh Lung trong màn đêm thì sẽ trở lên như thế nào?”
Hà Đặng Siêu nghe tới đây mà không hiểu gì.
Đây là những câu nói tỏ vẻ huyền bí của mấy tên tự phong nhà thiết kế đây sao? Tự dưng nói những điều điên dại này không phải quá mất thiện cảm?
- Không biết bà Thanh có bình thường mà chọn cái tên điên này thiết kế?
Trong đầu nảy số như vậy nhưng Hà Đặng Siêu vẫn vẽ lên nụ cười tươi rói nói với Khế Thương Vỹ:
“Chắc chắn rất tuyệt! Chúng ta ký xong hợp đồng thì cái gì cũng thành lung linh hết cả!”
Thương Vỹ nhìn kẻ trước mắt mà vẽ nên nụ cười gượng gạo trước mặt.
Một kẻ thô bỉ dùng những lời ngon ngọt dỗ dành phụ nữ để ký kết làm ăn sao? Nếu hắn không phải một minh tinh hạng A, một người fan nhiều như biển nước thì có lẽ Thương Vỹ sẽ nhìn hắn bằng ánh mắt chẳng khác nào Trịnh Đăng Bảo.
Cậu ta nhếch mép tiếp tục thưởng thức ly cafe nhạt ý trên tay:
“Có lẽ Tập đoàn Thương Lan đề cử mấy người đến đây ký hợp đồng cũng có bồi dưỡng một khoản kha khá.
Tôi kiến nghị, ít nhất chúng ta nên trao đổi những thông tin mà mấy người có được.
Còn những chuyện như thông tin hợp đồng hay điều khoản thoả thuận thì không cần nhắc tới nữa.”
“Tại sao?”
“Chúng ta không có tương lai hợp tác, hà cớ gì cần phải trao đổi những chuyện không cần thiết?”
Khế Thương Vỹ nhìn lên mây trời đầy nắng.
Cậu ta dựa người vào thành ghế thả lỏng bản thân thưởng thức bản nhạc hoà ca cùng tiếng chim hót.
Thời gian ở Pháp quả thật quá dài, không khí nơi đấy cũng thật quá nhộn nhịp.
Tất cả đều không có những yên bình dịu dàng như nơi đây.
Chỉ tiếc là, một kẻ gương mặt bọc kín bởi lớp trang điểm đậm, ánh mắt diều hâu liên tục ngáng đường tận hưởng trong lành cuộc sống mà lên tiếng:
“Chúng ta có chuyện gì hiểu lầm sao? Vừa khi nãy cậu Makky còn rất hứng thú với bản hợp đồng mà? Có chuyện gì khiến cậu không vui sao?”
Thương Vỹ không trả lời mà tiếp tục đan tay lên trước ngực, nhìn Hà Đặng Siêu bằng ánh mắt nhạt ý.
Tên trợ lý thấy vậy bèn lên tiếng:
“Mặc dù cậu Makky đây là nhân vật rất có tiếng tăm trong làng trang sức.
Nhưng Tập đoàn Thương Lan cũng không phải dạng vừa.
Cậu không hợp tác với chúng tôi e chừng đã tự bản thân vất đi một cơ hội rất lớn.
Nhân tài tìm tới Thương Lan không hề ít hơn số tiền chúng tôi đầu tư cho cậu, nhưng chúng tôi chọn cậu, cậu nên hiểu chuyện một chút!”
Khế Thương Vỹ lăn lộn trong giới này đã bao nhiêu tháng năm, chuyện hắn bị đe doạ có thể thiếu được hay sao? Ngay lúc này, đường cong môi hếch lên như thể muốn chỉ thẳng mặt tên không biết trời cao đất giầy mà quát lớn:
- Nào, có giỏi thì tới đây! Có giỏi thì để kẻ không hiểu chuyện như tao sáng mắt ra.
Nhìn thấy Makky không chịu hợp tác, tên trợ lý chẳng buồn nói thêm một lời, trực tiếp tiến tới định cho Makky một bài học.
Nhưng chưa kịp vung tay đã bị Hà Đặng Siêu nhanh chóng cản lại:
“Mày làm gì? Định làm gì? Gây chuyện sao?”
Thương Vỹ nhìn sang tên trợ lý bằng con mắt cười, tiếp thêm dầu vào lửa:
“Có lẽ cậu ấy là đang hành động theo thói quen thôi.
Một tên côn đồ thì cho dù bước lên tầng mây cao cũng không thể che dấu hết vết tích của bản thân.”
“Cậu Makky! Tôi thành thực xin lỗi.
Nhưng có phải chúng ta từng gặp nhau hay có hiểu lầm gì chăng?”
Thương Vỹ bơ đi rất nhanh lên tiếng:
“Có sao? Thế chỉ có thể là tôi thấy anh quen mắt thôi.
Một minh tinh hạng A bận rộn vẫn là nên tập trung vào làng giải trí, đừng tham gia quá nhiều chuyện bên ngoài.”
Vừa nói xong, Makky lập tức đứng dậy, trước khi rời đi còn quay lại nhìn Hà Đặng Siêu cùng tập hợp đồng trên bàn:
“Điều kiện mấy người đưa ra không tồi.
Chỉ là nhân viên hợp tác rất tồi.
Con người tôi, rất nhiều điểm không tốt nhưng trong công việc tuyệt đối không hợp tác với những người chưa qua chọn lọc.”.