Trans: Thanh Mai
Beta: Thuỷ Tiên
Người đến mặc một chiếc áo hải quân cũ kỹ phối cùng với một chiếc quần dài sợi tổng hợp màu xanh không vừa người, trên quần có vài chỗ vá, giày giải phóng cậu ấy đang mang dính đầy bùn đất, lúc cậu ấy xông vào đồn cảnh sát thì thở hổn hển, sắc mặt tái mét.
“Tứ nhi, cậu đừng lo lắng, từ từ rồi nói.” Tào Quốc An ung dung đứng dậy rồi đi về phía Tứ nhi.
Hai má của người đàn ông tên Tứ nhi này hõm sâu vào, vì hoảng sợ và bất an mà đôi môi và đôi bàn tay cậu ấy đang không ngừng run rẩy.
Cậu ấy vén áo lau đi mồ hồi trên trán, lại lắp bắp nói với Tào Quốc An: “Đồn… đồn trưởng Tào, bên phía rừng đào có người chết rồi! Chú… chú Phương bảo cháu gọi chú qua đó.”
“Ai đã chết?” Tào Quốc An khom lưng kéo gót giày lên rồi sửa sang lại quần áo.
“Con gái nhà Lâm Binh.”
“Cô gái điên… đó ư?”
“Đúng, đúng, chính là cô ấy.”
Ánh mắt Tào Quốc An nghiêm túc hẳn lên, ông quay đầu lại, ánh mắt ông nhìn thẳng về phía Lâm Sinh Nguyên đang ngồi ngơ ngác.
“Tiểu Lâm, chuẩn bị một chút, chúng ta đi xem thử xem sao.”
“Tôi cũng đi.” Lương Hi nói.
“Cô đi làm gì?” Tào Quốc An không kiên nhẫn, ông ghét nhất là người mới.
Lương Hi: “Tôi muốn học hỏi.”
Tào Quốc An bày ra vẻ mặt khó lòng mà tưởng tượng nổi, ông liếc xéo Lương Hi, khua khua tay rồi nói: “Được được được, mau mau đi!”
Lương Hi nhướng mày, cô hăng hái kéo mở dây khóa kéo vali, lấy một cái túi vải bố màu xám căng phồng ra ngoài.
Án mạng à, không ngờ rằng, mới ngày đầu tiên đến xã Lục Trình mà đã có án mạng.
Lương Hi còn cho rằng, cô sẽ không thể áp dụng những kiến thức mình từng học được ở trường khi đến nơi hoang vu hẻo lánh này, không ngờ là chúng lại có “cơ hội” phát huy tác dụng nhanh đến vậy.
Lương Hi kéo mở dây khoá kéo của túi vải, cẩn thận kiểm tra những đồ vật mà mình đã chuẩn bị, bao tay, túi ni lông, máy ảnh nhỏ gọn, và cả giấy bút nữa, tất cả đều đã có đầy đủ.
Khi cô hài lòng mà quay đầu lại thì chẳng còn thấy bóng dáng của ba người kia đâu.
Lương Hi ngơ ngác, cũng vội vội vàng vàng đi ra ngoài.
Tào Quốc An và Lâm Sinh Nguyên đang muốn lên chiếc xe Santana màu đen đó, thì Tứ nhi đã chạy ra bên ngoài sân một mình.
Lương Hi không nghĩ gì nhiều, cô đi thẳng đến cửa sau xe, duỗi tay mở cửa rồi ngồi vào, một mùi khó ngửi ập vào mặt, cô không nhịn được mà chun mũi, do dự mấy giây mới đóng cửa xe lại.
Nhưng, có vẻ như cánh cửa xe này đã bị kẹt mất rồi, không tài nào đóng chặt lại được.
Lương Hi đang muốn hỏi tại sao nó lại bị thế này, thì Lâm Sinh Nguyên quay đầu nở nụ cười xin lỗi, cậu nói: “Quên nói với cô, cánh cửa đó hư rồi, đã mở ra thì rất khó để đóng lại.”
Lương Hi không nói nên lời, cô chỉ đành đặt túi lên chỗ ngồi, một tay đỡ cánh cửa, tay còn lại thì đang do dự mà lắc lắc cửa sổ xe.
“Đừng lắc!” Lâm Sinh Nguyên lại nói: “Tay nắm cửa đó cũng hư rồi, không mở được đâu.”
Tay Lương Hi ngưng trệ trên không trung, cô nuốt một ngụm nước bọt rồi cẩn thận quan sát chiếc xe này một lần nữa, lưng của ghế lái có mấy lỗ rách, trên trần xe của hàng sau có mấy đốm nấm mốc khá lớn, dưới chân thì đâu đâu cũng là bùn, như thể là chiếc xe này đã được kéo về từ xưởng báo phế liệu vậy.
Tào Quốc An đang ngồi trên ghế lái, ông vặn chìa khóa xe, xe vang lên mấy tiếng “rừm rừm” rồi lại lặng im, Tào Quốc An vặn thêm mấy lần nữa thì chiếc xe mới chậm rì rì mà bắt đầu khởi động.
“Rừng đào xa không?” Lương Hi hỏi.
“Không xa.” Lâm Sinh Nguyên trả lời: “có điều, chỉ có thể đi xe đến dưới chân núi, muốn lên núi thì phải đi bộ thêm khoảng chừng mười phút.”
Nếu nơi đó cách đây không quá xa, hẳn là cô có thể giữ cửa xe được, Lương Hi nghĩ.
Chiếc Santana vừa ra khỏi sân chưa được bao xa thì đã rẽ vào một con đường nhỏ, con đường nhỏ này gồ ghề, cả đoạn đường xóc nảy.
Lương Hi giữ chặt lấy cánh cửa xe, không dám buông lỏng một phút giây nào.
Nhưng độ xóc nảy lại càng lúc càng mạnh, dốc cũng càng lúc càng đứng, Lương Hi cứ ngỡ là cửa xe sắp bị lắc lư rồi bật tung ra, qua mấy lần liên tiếp như thế, chính bản thân cô cũng sắp bị văng ra khỏi xe theo sự lắc lư này mất rồi.
May mà lần nào cô cũng nắm rất chắc, thế mới tránh được thảm kịch.
Santana dừng xe dưới chân một ngọn núi, Lương Hi chẳng đợi được đến khi xe dừng hẳn mà đã xông ra khỏi xe, cô nhào thẳng đến chỗ đám cỏ bên đường, ngồi xổm xuống rồi bắt đầu nôn mửa.
Tiếng động này đã khiến Tào Quốc An chú ý đến, ông đóng cửa sau xe “rầm” một tiếng, thản nhiên nhìn Lương Hi, hỏi với vẻ châm chọc: “Đoạn đường ngắn thế này mà đã nôn rồi à?”
Lương Hi nghe ra vẻ bất mãn của Tào Quốc An, cô lau lau khóe miệng, không cam lòng mà đáp: “Tôi chưa ăn sáng mà đã ngồi xe hết mấy tiếng đồng hồ để đến đây, vừa mới xuống xe thì lại ngồi xe tiếp, thế thì không nôn cho được à?”
Cô nhóc này cũng hăng hái đấy chứ.
“Được, cô cứ nôn từ từ đi, chúng tôi đi lên trước.”
Tào Quốc An lười quan tâm đến Lương Hi, ông đi thẳng về phía một con đường nhỏ dẫn lên núi.
Lương Hi thấy thế thì cũng chỉ đành đi theo.
Dường như con đường này được hình thành nhờ vào việc người ta đã đi trên nó lâu năm, dấu chân đậm nhạt không hề có một quy tắc nào, hai bên đường phủ đầy cây cỏ xanh mơn mởn, cẩn thận lắng nghe thì ta có thể nghe thấy tiếng kêu văng vẳng của dế mèn.
Đôi chân Lương Hi mềm nhũn hết cả ra, mồ hôi trên trán đổ nhễ nhại, cô hối hận vì đã không đem theo bình giữ nhiệt, trong bình giữ nhiệt đó có kem que mà cô mang theo từ huyện đến, cô lo rằng không có chỗ mua nên mang theo cho đỡ thèm.
Bây giờ gặp phải chuyện lớn thế này, khi quay về thì e là que kem đó cũng đã tan thành nước mất rồi.
Leo được một lúc, Lương Hi thoáng nghe thấy tiếng người tranh cãi ầm ĩ, lại đi thêm một đoạn nữa, địa thế chợt trở nên bằng phẳng hơn hẳn, một mảnh rừng đào xanh mướt tươi tốt xuất hiện ngay trước mắt cô, mấy bóng người trong rừng đào thoắt ẩn thoắt hiện.
Tào Quốc An và Lâm Sinh Nguyên lần lượt nhảy vào trong ruộng.
Lương Hi không có lựa chọn nào khác, cũng nhảy xuống ruộng theo bọn họ.
Ngay khoảnh khắc nhảy xuống, ống quần của cô bỗng ướt rười rượi.
“Tối qua ở đây đã đổ mưa à?” Lương Hi hỏi Lâm Sinh Nguyên.
Lâm Sinh Nguyên nói: “Đúng là có mưa, sấm sét lớn nhưng hạt mưa nhỏ, hết mưa cũng nhanh.”
Lương Hi nhíu mày, ánh mắt của cô bị thu hút bởi một người cách đó không xa, người đó đang đi đến đây.
Đó là một ông lão mặc áo ba lỗ màu đỏ, trông ông rất minh mẫn, vừa nhìn thấy Tào Quốc An đã hắng giọng: “Lão Tào, sao bây giờ chú em mới đến vậy hả? Xảy ra chuyện lớn rồi, chết người rồi!”
“Chết thế nào?” Vẻ mặt Tào Quốc An nghiêm túc.
Dáng người ông lão ốm nhom, trên trán đang đổ mồ hôi nhễ nhại, hai cánh tay bị phơi nắng đến đỏ bừng, ông ấy lau mồ hôi xong rồi nói ra hai chữ: “Treo cổ.”
“Hả?”
“Nhưng cũng không hẳn là treo cổ.”
Từ lời nói của ông ấy thì Lương Hi cảm thấy chuyện này không đơn giản đến vậy, cô lấy quyển sổ màu đen và bút bi từ trong túi ra, chuẩn bị ghi chép lại tình tiết vụ án.
Tào Quốc An không vui: “Lão Phương, nếu là treo cổ thì đó chính là tự sát, tự sát mà anh gọi chúng tôi đến thì có giúp ích được gì đâu!”
“Tôi cảm thấy chuyện này rất đáng ngờ, trên cổ cô gái này có vết tích từng bị người khác bóp, hơn nữa, trên người cô ấy có khá nhiều vết thương, haiz, chú em qua đó nhìn thử là biết thôi.”
Lão Phương nói xong thì kéo Tào Quốc An – người mang vẻ mặt không muốn đi, họ gạt cành đào trên đỉnh đầu mà đi vào sâu trong rừng.
Bấy giờ Lương Hi mới nhận ra ông ấy chính là người đồng nghiệp còn lại.
À, đồn trưởng đúng là thích thể hiện thật đấy, ông ấy ăn mặc như thế nhìn chẳng giống như đang thị sát một chút nào cả, Lương Hi nghĩ.
“Nếu như cô không dám đi xem thì để tôi, đồn trưởng và lão Phương qua đó là được rồi, ôi, người mới mà, sợ mấy thứ này cũng là chuyện bình thường thôi.” Lâm Sinh Nguyên thấy Lương Hi đứng sững tại chỗ thì cho rằng cô nhát gan nên an ủi cô.
Dĩ nhiên Lương Hi không phải là kiểu người sẽ sợ khi thấy thi thể rồi, cô từng thấy ít lắm à? Cô liếc Lâm Sinh Nguyên rồi nói: “Tôi chỉ đang nghĩ tại sao cô ấy lại tự sát ở đây, chỗ này hẻo lánh đến vậy cơ mà.”
Lâm Sinh Nguyên nói: “Phong cảnh chỗ này đẹp mà.”
Lương Hi: “…”
Lâm Sinh Nguyên: “Tôi chỉ phân tích một chút, có thể cô ấy thích nhìn về nơi xa xăm, thích nhìn mấy ngọn đồi phía xa xa.
Haiz, đầu óc của cô ấy có vấn đề, không thể áp suy nghĩ của người bình thường lên cô ấy được.”
Đầu óc của người chết có bình thường hay không thì Lương Hi không biết, nhưng cô cảm thấy, hình như đầu óc của Lâm Sinh Nguyên không bình thường cho lắm.
Lương Hi đi mấy bước về phía trước, cô gạt cành cây đào đi, khom lưng chui qua đó.
Ở chỗ mà tầm mắt có thể thấy được, mấy người đàn ông tụ thành một nhóm bàn bạc tình hình trước mắt.
Thông qua khe hở giữa cẳng chân bọn họ, Lương Hi nhìn thấy thi thể được quấn lấy bởi một tấm chiếu rách đã cuộn tròn lại, một đôi mắt cá chân trắng bệch lộ ra bên ngoài tấm chiếu, trên chân đang xỏ một đôi dép cao su dính đầy bùn đất.
“Sao mọi người lại phát hiện ra cô ấy thế?” Người hỏi là Tào Quốc An, dáng vẻ như thể là đang làm việc công.
“Hôm nay tôi đi làm, tôi muốn đi một con đường gần, vừa chui vào đã nhìn thấy cô ấy đã treo trên cái cây đó, ôi chao, thẳng đứng, con ngươi đó còn trừng to thật to, dọa tôi sợ chết khiếp, tôi còn tưởng rằng mình đã nhìn thấy quỷ.” Người trả lời là một người nông dân trung niên đang đội một chiếc mũ rơm rách tả tơi, dường như trong lòng ông hãy còn đang sợ hãi, ông căng thẳng mà vuốt vuốt lồng ngực.
“Là cái cây này à?” Tào Quốc An chỉ về đằng trước, hướng chếch sang bên phải mà hỏi người nọ.
Lương Hi nhìn theo hướng mà ông chỉ, cây đào đó có một chạc cây mọc ngang, to cỡ chừng cẳng chân Lương Hi, cao cách mặt đất khoảng chừng hơn một mét, phía trên đang treo một sợi dây ni lông ngắn màu xanh, nó đang lay động tự do theo gió.
“Đúng đúng đúng, cô nhóc này biết chọn chỗ thật đấy, phong cảnh chỗ này đẹp lắm, đã thế còn trừ được tà nữa.”
Tào Quốc An lười để ý ông ấy, ông hỏi: “Là ông mang cô ấy xuống à?”
“Tôi nhát gan, tôi đâu dám đâu, tôi đã chạy xuống dưới gọi Trương Đại Đầu và Tứ nhi đến giúp đỡ.” Người đàn ông chỉ vào cậu trai trẻ có cái đầu trông to hơn người bình thường đang ở ngay cạnh mình: “Có điều là đã muộn rồi, cơ thể cô ấy lạnh ngắt và đã chết mất rồi.”
Tào Quốc An nhíu mày, ông quay đầu sang hỏi lão Phương: “Lão Phương, anh đến lúc nào thế?”
“Buổi sáng Tứ nhi thấy tôi lên núi nên gọi tôi sang, lúc tôi đến thì đã như thế này, bên cạnh cô ấy chỉ có cây đèn pin này.” Lão Phương chỉ chỉ vào cây đèn pin đang đặt bên cạnh thi thể.
Lương Hi nhìn xung quanh, trên mặt đất toàn là dấu chân lộn xộn, hiện trường đã bị nhóm người này phá hoại từ lâu lắm rồi, đâu còn tìm được manh mối gì nữa.
Đúng thật là, nhóm người này không có ý thức bảo vệ hiện trường hay sao?
Lương Hi tức giận.
Tào Quốc An không có hứng thú gì với thi thể, ông đi thẳng về phía cây đào nơi có sợi dây đó, những người khác cũng đi theo qua đó, trông họ giống hệt như một nhóm người chuyên theo đuôi.
Lương Hi thấy thế thì cẩn thận đến gần người chết trên mặt đất, trên người người chết đang tỏa ra mùi thối rữa và mùi mồ hôi nhàn nhạt.
Lương Hi đeo bao tay xong xuôi, vén mở chiếc chiếu đắp trên người người phụ nữ, khuôn mặt xinh đẹp của người phụ nữ đã trắng bệnh tự bao giờ, cô ấy nhắm chặt hai mắt, đôi môi thì tím tái, tóc tai dính lộn xộn lên trên mặt, đỉnh đầu còn có vài cọng rơm.
Trên cổ cô ấy có một vết siết màu đỏ đậm, kích cỡ vết siết giống với sợi dây treo trên cây đó, ngoài ra, phần cổ còn có mấy vết bầm.
Cô ấy đang mặc một chiếc áo sơ mi sợi tổng hợp màu xanh da trời, phần cổ tay và cổ áo đều đã bị giặt tới nỗi bạc màu, hai cái nút trên cùng của chiếc áo đã mở bung ra, thấp thoáng nhìn thấy vết bỏng.
Tay của cô ấy… Lương Hi cẩm cổ tay áo của cô ấy lên, kẽ móng tay rất sạch sẽ, trên hai cổ tay đều có hai vòng bầm tím, trên cánh tay thì có vài vết sẹo cũ, trông giống như đã từng bị ngược đãi.
Áo quần của người phụ nữ này không có túi, trên người không có bất kỳ vật dụng cá nhân nào.
Sau khi Lương Hi xem xong thì lấy máy ảnh ra ngay lập tức, cô chụp một vài bức ảnh tổng thể và cục bộ ở những chỗ bị thương và khuôn mặt của thi thể cô gái.
Làm xong hết tất cả mọi thứ, cô hài lòng đứng thẳng người dậy.
Cũng chính ngay lúc này, cô phát hiện ánh mắt của tất cả mọi người đều đang dừng lại trên người cô, ánh mắt của mọi người cứ như thể là đang nhìn quái vật vậy.
“Thứ trong tay cô nhóc này là gì vậy?”
“Máy ảnh đó, máy ảnh nhỏ gọn.”
“Cô ấy chụp người chết làm gì vậy?”
“Đúng vậy, chắc không sợ xui xẻo đây mà.”
…
Mọi người bàn tán xôn xao.
Tào Quốc An trừng to mắt nhìn Lương Hi, giận dữ quở trách rằng: “Cô đang làm cái gì vậy?”
Lương Hi: “Lưu giữ chứng cứ hiện trường.”
“Thứ gì vậy?” Tào Quốc An cực kỳ tức giận, ông giận dữ trừng mắt: “Ai bảo cô làm thế? Tôi đã bảo cô làm ư?”
Lương Hi không thấy mình đã làm gì sai, thế nhưng, cô không rõ tại sao Tào Quốc An lại giận dữ đến thế, bấy giờ cô cũng thấy choáng váng.
Không khí trong rừng đào chìm vào thinh lặng, cuối cùng, lão Phương là người đứng ra phá vỡ tình hình căng thẳng.
“Cô nhóc này là người mới đến mà, được đấy, lớn gan lắm, mạnh hơn Tiểu Lâm nhiều rồi.” Lão Phương nói đùa.
Tào Quốc An trừng mắt nhìn lão Phương, lại hơi thét lên với Lương Hi: “Chỉ có lá gan thôi chứ không có đầu óc.
Đừng chụp bừa nữa, đi qua một bên đi!”
“Tôi không chụp bừa.” Lương Hi giải thích rõ: “Lưu giữ chứng cứ hiện trường là một trình tự cần thiết trong quá trình điều tra phá án.”
“Vụ án ở đâu ra hả?” Vốn dĩ Tào Quốc An đã khó chịu, khi thấy Lương Hi tự ý đưa ra quyết định thì càng thêm giận dữ: “Tự sát, cô hiểu không? Tự sát!”
Lương Hi vừa mới muốn phản bác lại mấy câu thì lão Phương lại nói: “Được rồi, lão Tào, cô nhóc mới đến ngày đầu tiên, đừng dọa cho cô ấy chạy mất.”
Tào Quốc An giận dữ nheo mắt lại, rồi sau đó ông thở ra một hơi nặng nề, hung dữ trừng mắt nhìn Lương Hi.
Lương Hi thấy người đứng đầu cả một đồn cảnh sát mà lại làm việc loa như vậy, cô cũng rất tức giận, cô không chịu yếu thế mà trừng ngược lại.
Ngay trong lúc hai người mắt to trừng mắt nhỏ, một tiếng khóc lóc thảm thiết từ bên ngoài khu rừng truyền đến..