Là Tôi Đã Giết Cô Ấy FULL


Trans: Thanh Mai
Beta: Thuỷ Tiên
Lâm Sinh Nguyên đã sai.

Ngay tối hôm đó Lương Hi đã hối hận.

Đồn cảnh sát không có chỗ cho Lương Hi ở, cô chỉ có thể ở nhờ trong ủy ban xã ở phía chếch chếch đối diện đồn cảnh sát.

Ủy ban xã có tổng cộng bốn tòa lầu, một tòa văn phòng, một tòa nhà ở, còn có một tòa sảnh lớn, một tòa nhà ăn.

Ngoài ra, còn có mấy căn phòng không biết dùng để làm gì.

Lương Hi ở trong tòa nhà ở gần sát hướng tây, căn phòng thứ ba bên phải ở tầng một.

Căn phòng đã được dọn dẹp sơ qua, đệm chăn và vật dụng hằng ngày đều là đồ mới.

Trông cũng khá ổn nhưng nơi này có sự khác biệt quá lớn so với chỗ mà trước đây Lương Hi ở, nước nóng thì phải đến nhà ăn để lấy, tắm rửa bằng một cái chậu gỗ, súc miệng phải đến cửa để súc, ngay cả việc đi vệ sinh cũng phải chạy đến phía còn lại của tòa nhà ở.

Có nghĩ thế nào thì đây cũng là một quyết định làm người ta thấy hối hận.

Lúc đó Lương Hi chỉ chọn bừa một chỗ trên bản đồ mà thôi.

Trước khi đi, Lương Học Châu còn chế giễu cô rằng, nếu không làm tiếp được thì có thể gọi điện thoại cho ông ta bất kỳ lúc nào, ông ta sẽ bảo người điều cô về.

Lương Học Châu luôn xem thường Lương Hi như thế, lúc nào cũng thấy cô làm chuyện gì cũng không xong.

Nhưng rõ ràng là Lương Hi đã dựa vào sự cố gắng của bản thân mình mà vào được Học viện Cảnh sát.

Nếu không phải do mẹ cô mất sớm, cô không có tiền đi học, thì cô cũng sẽ không tìm đến Lương Học Châu để xin phí sinh hoạt, thế nhưng, ông ta làm như Lương Hi đã nhận được nhiều lợi ích từ ông ta lắm vậy, việc nuôi dưỡng con cái là nghĩa vụ mà mỗi người làm bố, làm mẹ nào cũng phải gánh chịu, vậy mà mỗi lần cô tìm ông ta để xin tiền thì ông ta lại trưng ra vẻ mặt như bố thí đó, làm cô chẳng thoải mái chút nào.

Lương Hi cười gượng, bây giờ cô đã rời xa người bố luôn tự cho là mình đúng đó, nhưng hoá ra tất cả cũng chẳng tốt đẹp như trong tưởng tượng đã từng.

Sắc trời tuy đã tối, nhưng không khí thì vẫn cứ nóng nực như thế, Lương Hi muốn ăn kem que, nếu mùa hè mà không ăn thứ gì đó lành lạnh, thì cô sẽ thấy thiếu thiếu chút gì đó.


Nghe Lâm Sinh Nguyên nói, trên con phố này có một cửa tiệm có tủ đông lạnh, ở đó có bán kem que, bây giờ vẫn còn sớm, chẳng thà ra ngoài đi dạo rồi tiện thể làm quen với cảnh vật xung quanh một chút.

Lương Hi đứng dậy, cô cầm lấy đèn pin và chìa khóa rồi đi ra ngoài.

Lương Hi ra khỏi cổng lớn của ủy ban xã mới phát hiện màn đêm trong núi tối đến mức nào, nhìn ra nơi xa xa, màu đen của bầu trời và dãy núi nối liền lại với nhau, ánh đèn mờ nhạt phát ra từ trong các ngôi nhà trên lưng núi trông hệt như những đốm lửa trong dãy núi, chúng cứ lay động qua lại mãi.

Màn đêm xung quanh cứ ập về phía Lương Hi, Lương Hi không nhịn được mà rùng mình một cái.

Đường phố ở xã Lục Trình chỉ bao gồm một con đường, đi về hướng bên trái là hướng đi đi đến cửa tiệm mà Lâm Sinh Nguyên nói.

Lương Hi dựa vào trí nhớ lúc ban ngày mà đi về phía cửa tiệm.

Chẳng hay cô đã đến ngay trước cửa của một cửa tiệm có ánh đèn sáng rực tự khi nào.

Cửa tiệm có tên là “cửa tiệm Nguyệt Hoa”, trong cửa tiệm đang sáng đèn, trên giá chất đầy các loại hàng hóa, tủ đông màu trắng được đặt ở một góc của cửa tiệm, cực kỳ dễ thấy.

Một cậu bé khoảng mười ba, mười bốn tuổi ngồi bên trong quầy tính tiền, cậu bé đang nhìn chằm chằm vào một chiếc ti vi trắng đen, xem rất say mê.

“Khụ khụ…” Lương Hi ho vài tiếng, thu hút sự chú ý của cậu bé.

Cậu bé quan sát Lương Hi một lượt, hỏi cô: “Muốn mua gì?”
“Kem que.”
“Tự lấy.” Cậu bé chỉ chỉ vào tủ đông, lời thì ít mà ý thì nhiều.

Lương Hi đi đến bên cạnh tủ đông, cô vừa mở nắp tủ đông vừa hỏi: “Sao chỉ có một mình em thế? Ba mẹ em đi đâu rồi?”
“Đi giúp đỡ tổ chức đám tang rồi.”
Tay Lương Hi chợt khựng lại, cô quay đầu lại nhìn cậu bé, hỏi: “Đám tang của Lâm Tiểu Hà?”
“Ừm.” Cậu bé lơ đễnh.

“Nhà em và họ là họ hàng à?” Lương Hi cầm kem que đi đến trước quầy tính tiền, đưa tiền cho cậu bé.

“Ừm.” Cậu bé nhận lấy tiền, ném vào trong hộp bên trong quầy rồi đi tìm tiền lẻ để đưa cho Lương Hi: “Trả lại ba hào tiền thừa cho chị.”
Lương Hi nhận lấy tiền nhưng vẫn chưa muốn đi, cô lại hỏi: “Em quen biết Lâm Tiểu Hà hay không?”
“Không quen.” Cậu bé lộ ra vẻ mặt không vui: “Người cùng một xã, cùng họ thì đều là họ hàng.”

Lương Hi còn nuôi hy vọng có được chút tin tức gì đó từ chỗ cậu bé, xem ra là cô đã nghĩ nhiều rồi.

Cô đi ra khỏi cửa tiệm, trong không khí mơ hồ có vương mùi khói, dường như chỗ xa xa còn có tiếng kèn xô-na truyền đến.

Lương Hi bỗng nhớ ra rằng, hẳn là chỗ này cách nhà Lâm Tiểu Hà không quá xa.

Nhân lúc còn sớm, cô vẫn có thể đến đó xem thử rồi tiếp tục tìm hiểu tình hình.

Nói đi là đi, Lương Hi chuyển hướng, đi về hướng nhà Lâm Tiểu Hà.

Lương Hi nhớ, để đến được nhà của Lâm Tiểu Hà, phải đi qua một ngã rẽ bằng đất nhỏ, cô men theo đường chính đi thêm một đoạn thì nhìn thấy con đường để rẽ vào đó.

Cô đi khoảng mấy chục mét thì nhìn thấy góc đường đối diện có ánh đèn pin chiếu đến.

Lương Hi giật mình, theo bản năng tắt đèn pin, màn đêm xung quanh lập tức bao trùm lấy cô, giấu kín cô trong bóng tối.

Hai người đó vừa đi vừa nói chuyện, không chú ý đến Lương Hi.

“Haiz, tội nghiệp Hà nhi quá đi mất, không nói đến việc còn trẻ như thế mà đã bị điên, ngay cả tính mạng cũng bị giày vò mà mất luôn.” Một giọng nữ nhẹ nhàng khẽ nói.

“Do nghèo mà ra cả thôi, nếu không nghèo, bố nó không cho nó đi học, chắc là bây giờ nó cũng đã ra ngoài học đại học rồi.” Một giọng nói khàn khàn khác vang lên.

“Đúng vậy, vì muốn để cho con trai được đi học mà Lâm Binh nỡ để con gái mình gả cho một tên què, nay chuyện ra nông nỗi này, lẽ nào không phải do ông ấy bị ông trời phạt hay sao? Tên què đó ở ngoài thì yếu đuối lắm, mà khi ở nhà thì lại ngang ngược, tôi nhìn thấy nó đánh Hà nhi nhiều lần lắm rồi.”
“Haiz, ai nói không phải đâu chứ, chiều nay, lúc tôi vệ sinh người cho nó, phát hiện trên người nó có rất nhiều vết bầm tím và vết sẹo, không chừng là do chồng nó gây ra.” Giọng nữ khàn khàn nói xong thì nặng nề thở dài một hơi.

Giày của hai người ma sát trên mặt đất và phát ra tiếng sột soạt, nghe vô cùng rõ ràng trong màn đêm đen.

Lương Hi nghe thấy tiếng bước chân của hai người họ càng lúc càng gần, tự biết mình không trốn được nữa nên cô bật mở đèn pin, đèn pin phát ra âm thanh lạch cạch.

Cô còn chưa kịp nói lời chào thì hai tiếng la hét cao thấp khác nhau xuyên thấu màn đêm mà vang vọng.

“Quỷ… á…”

Lương Hi hoảng hốt lo sợ, lập tức tìm một cái cớ: “Xin lỗi, xin lỗi, đèn pin của tôi không nhạy, lúc nãy nó đã tắt.”
Hai người phụ nữ hết hồn, họ vẫn chưa thể bình tĩnh lại được.

Người phụ nữ thấp lấy lại bình tĩnh trước, bà cảnh giác quan sát Lương Hi, hỏi: “Cô là ai? Sao tôi chưa từng gặp cô?”
Lương Hi nhận ra bà chính là người phụ nữ vừa nói mình đã vệ sinh người cho Lâm Tiểu Hà.

Lương Hi nói: “Tôi là cảnh sát ở đồn, tên Lương Hi.”
“Cảnh sát?” Người phụ nữ có vóc dáng thấp bé chiếu thẳng đèn pin vào Lương Hi, rọi lên rọi xuống một lượt: “Sao tôi không biết đồn cảnh sát cũng có cô vậy hả?”
Lương Hi bị rọi đèn đến mức không mở mắt lên được, nhưng cô vẫn giữ được thái độ bình tĩnh.

Cô nói: “Tôi là người mới, hôm nay mới đến điểm danh, hiện giờ đang ở trong ủy ban xã.”
“À…” Người phụ nữ vẫn còn nghi ngờ, có điều, thái độ của bà đã tốt hơn rất nhiều: “Trời tối om rồi mà cô chạy đến chỗ này làm gì vậy?”
“Tôi… đi dạo một chút.” Lương Hi ngừng lại một chút: “Chị vừa mới nói trên người Lâm Tiểu Hà có rất nhiều vết thương, thật sự là do chồng cô ấy gây ra sao?”
Vẻ mặt người phụ nữ có vóc dáng thấp bé chợt nghiêm túc hẳn lên, lộ ra vẻ cảnh giác: “À, tôi nói bừa đó, cô đừng coi là thật.”
“Đồn cảnh sát đang điều tra nguyên nhân cái chết của Lâm Tiểu Hà, hy vọng chị có thể nói đúng sự thật.” Giọng nói Lương Hi chân thành.

“À… chuyện này…” Người phụ nữ có vóc dáng thấp bé lúng túng xoay chuyển tròng mắt: “Không phải là do nó đã tự sát à? Chuyện này có gì đáng để điều tra đâu?”
“Hiện giờ vẫn chưa thể xác định được liệu cô ấy tự sát hay là cậu ta giết.”
“Ồ…” Tròng mắt của người phụ nữ có vóc dáng thấp bé như đang phát sáng lấp lánh trong màn đêm: “Lời nói này của cô có ý gì? Lẽ nào nơi này của chúng tôi đã xuất hiện vụ án giết người rồi ư?”
“Trước mắt vẫn chưa rõ.”
Người phụ nữ có vóc dáng thấp bé xem thường mà “hừ” một tiếng: “Nói vớ vẩn.

Chỗ này của chúng tôi nhỏ bé thế cơ mà, rất hiếm khi xảy ra chuyện giết người, cho dù là có đi chăng nữa, thì cũng là do có thù hận nên mới xuống tay được, tuy Hà nhi bị điên một chút nhưng cũng không có thù oán gì với ai tới mức này đâu.”
“Ồ, cũng không hẳn, không phải là nó luôn cãi nhau với bà chủ của cửa tiệm Băng Đĩa Đêm Mưa à?” Người phụ nữ có vóc người cao hơn bổ sung.

“Ôi… đó chỉ là trẻ nhỏ chơi đùa, đâu được coi là thù hận lớn lao gì.” Người phụ nữ có vóc dáng thấp bé ngáp một cái: “Cô không còn chuyện gì khác thì chúng tôi đi trước đây, lặn lội cả ngày trời, cũng mệt mỏi hết rồi.”
“Được, cảm ơn.” Lương Hi nghiêng người nhường đường.

“Có rảnh thì đến nhà chúng tôi mua đồ đi, tôi tên Trần Nguyệt Hoa, cửa tiệm Nguyệt Hoa, tôi tính rẻ chút cho cô.” Trước khi đi thì người phụ nữ có vóc dáng thấp bé cười mỉm mà nói.

Khéo thật, hóa ra người này là bà chủ của cửa tiệm mà cô vừa mua đồ.

Lương Hi không đi về phía trước nữa, cô nhìn màn đêm vô tận mà chìm vào suy tư.

Dường như sự thật đang bị ẩn giấu bên trong màn đêm này, tuy rằng hy vọng tìm ra chân tướng xa vời vợi nhưng Lương Hi vẫn muốn thử một lần.

Dù gì thì cũng phải có người chịu trách nhiệm cho cái chết của Lâm Tiểu Hà chứ!
Tối nay Lương Hi ngủ không yên, nửa đêm, có mấy lần cô muốn đi vệ sinh nhưng đều cố gắng nhịn lại.


Sáng sớm ngày hôm sau, Lương Hi vội vã đến đồn cảnh sát, cô lấy hai cái bánh bao ở nhà ăn rồi quay về phòng làm việc và bắt tay vào điều tra vụ án của Lâm Tiểu Hà.

Cô nghĩ thông suốt rồi, đợi Tào Quốc An đến thì cô sẽ nói với ông là cô muốn tiếp tục điều tra nguyên nhân cái chết của Lâm Tiểu Hà.

Nếu như ông không đồng ý, thế thì cô sẽ lén lút điều tra.

Tóm lại là, cô muốn tiếp tục làm sáng tỏ chuyện này.

Lương Hi đợi hoài, đợi mãi, đến tận tám giờ rưỡi thì Tào Quốc An mới vội vàng đi từ ngoài vào, ông vừa bước vào cửa phòng làm việc thì đã xông thẳng đến chỗ Lương Hi.

Lương Hi mơ hồ nhận ra được rằng, hình như ông hơi tức giận.

“Cô nói với người trong xã là không phải do Lâm Tiểu Hà tự sát ư?” Giọng nói của Tào Quốc An như chứa cả cơn tức trong đó.

Tại chốn nhỏ bé này, lời đã nói ra được truyền đi cũng khá nhanh.

“Tôi chỉ nói là đang điều tra, vẫn tồn tại khả năng “không phải là tự sát” mà thôi.” Lương Hi nói thật.

“Còn có gì đáng để điều tra cơ chứ?” Vẻ mặt Tào Quốc An u ám: “Là do tôi chưa nói rõ ràng hay là do cô ngốc nên không hiểu được thế hả? Cô ấy tự sát! Tự sát! Cô nói chuyện giật gân cho bên ngoài nghe, nếu không điều tra ra được hung thủ gì gì đó, thì cô có biết hậu quả nghiêm trọng cỡ nào hay không hả?”
Lương Hi hơi sững sờ, chuyện này thì cô cũng chưa từng nghĩ đến.

“Đồn trưởng, tôi… chỉ là tôi cảm thấy có điều bí ẩn…” Giọng nói Lương Hi dần yếu ớt.

“Mẹ nó, bớt nói mấy lời dư thừa này lại đi!” Tào Quốc An chợt vỗ bàn: “Cô nói xem, nào có ai tự sát mà không có điều bí ẩn đằng sau đâu? Ai lại rảnh rỗi không có chuyện gì làm rồi đi tự sát cơ chứ?”
Lương Hi nghẹn lời, Tào Quốc An nói như thế cũng có lý.

“Nhưng mà… nếu như cô ấy bị bạo lực gia đình hoặc bị ngược đãi, những người đã làm ra chuyện đó với cô ấy, cũng có thể là hung thủ giết hại cô…”
“Cô đừng nói mấy lời này với tôi nữa!” Tào Quốc An lớn tiếng mắng: “Gì mà bạo lực gia đình? Gì mà ngược đãi? Có cặp vợ chồng nào ở nông thôn không cãi nhau, đánh nhau đâu? Hơn nữa, đầu óc Lâm Tiểu Hà có vấn đề, không dùng chút thủ đoạn thì có thể khống chế được cô ấy hay sao? Cô thật là, mẹ nó, không có đầu óc thì nhanh chóng cút về thành phố cho tôi đi!”
Lần đầu tiên Lương Hi nghe thấy những lời khó nghe như thế.

Cho dù là ông bố luôn tự cho mình là đúng đó của cô, thì ông ta cũng rất ít khi dùng giọng điệu thế này mắng cô.

Bấy giờ, bao nỗi uất ức và tức giận cứ trào dâng trong lòng.

Cô cắn răng, nhịn lại sự khó chịu và tức giận của mình.

Tào Quốc An thấy dáng vẻ này của cô thì giọng điệu hơi dịu lại một chút: “Tôi biết cô muốn chứng minh bản thân, nhưng chỗ này không phải chỗ để cô chứng minh bản thân mình, cuộc sống ở đây rất nhàm chán, nhìn một cái là thấy rõ hết, không có những vụ án lớn hay nghiêm trọng mà cô muốn đâu, cô còn trẻ như thế, lại có trình độ, không nên ở lại chỗ này làm gì, hay là cô nói với bố cô một tiếng đi, bảo ông ta nhanh chóng điều cô trở về!”
“Tôi sẽ không trở về đâu.” Lương Hi tức giận phản bác: “Đừng lúc nào cũng lôi bố tôi ra mà nói với tôi, tôi và ông ta không có quan hệ gì hết, tôi cũng không thèm dựa vào ông ta!”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận