"Đã nhìn thấy rồi ạ.
Tuổi không lớn lắm, trông lôi thôi lếch thếch, hắn nói là trước khi vào thành thì gặp phải cướp đường, bây giờ thậm chí còn không có cả tiền ăn cơm."
Nam tử trầm ổn nói: "Thực sự là từ kinh thành đến à?"
"Cái này thì không rõ." Kỳ Quan gãi đầu: "Nhưng theo ta thấy thì không giống lắm."
"Không giống chỗ nào?"
"Ngài chưa thấy nên không biết vị huyện lệnh này nhìn cẩu thả đến mức nào đâu, giống chẳng khác gì mấy tên du thủ du thực lăn lộn trên phố cả, dáng vẻ lúc nói chuyện cũng có sặc mùi lưu manh nữa.
Cái tên Tất Lương kia cũng nói như là biết ăn biết nói đấy, nhưng mà ở trước mặt vị huyện lệnh mới đến này thì một chút cũng chẳng xài được.
Hình như hắn không mặn mà lắm với kiểu này."
"Hắn tới được mấy ngày rồi?"
Kỳ Quan bẻ ngón tay tính toán: "Hôm nay là ngày thứ tư."
"Đã làm gì rồi?"
Cái này thì Kỳ Quan biết: "Thực sự là chưa làm gì cả, những mà cũng bận rộn lắm.
Ban ngày thì lười biếng, chỉ nằm ngủ thôi, ban đêm thì lại dậy đi nhìn thỏ, nếm thử một ngụm tương lơn, lại châm nến chui vào hầm để đồ ăn, nấu cái canh cải trắng gì gì ấy."
Nam tử đóng sách lại, quả thật là rất khác biệt so với những huyện lệnh trước đó.
Chỉ cần nghe mô tả thì trong đầu y đã hiện lên hình ảnh một Huyện thái gia nhàn tản lười biếng rồi.
"Chỉ có vậy thôi à?"
"Chỉ có vậy." Kỳ Quan bông nhiên lại nhớ ra một chuyện: "Nửa đêm còn chạy đi tìm thỏ để nói chuyện nữa, hỏi chúng có giá thị trường là bao nhiêu, sống có giá hay là lột da ra có giá hơn.
Ngài nói xem, đây có phải là một người bị bệnh tâm thần không?"
*
Chớp mắt, Đồ Vân đã đến quận Bắc Tương này được mười ngày.
Tấm biển mà nàng yêu cầu cuối cùng cũng đã được treo lên, trống cũng được đã sửa xong, Huyện nha lúc này cũng đã miễn cưỡng có bộ dáng của một Huyện nha rồi.
Sáng sớm, Tất Lương theo sự phân phó của nàng, đem đồ ăn trong hầm đều dọn ra hết, những món đã hư thối thì cho riêng vào sọt để đem vất, còn những thứ vẫn còn tốt thì cất xuống lại.
"Cha, sao lại thiếu mất một búp cải trắng nhỉ?"
"Làm sao có thể, có phải là còn chưa lấy ra không?"
Tất Tiểu Bảo mạnh mẽ phủ nhận: "Không thể có chuyện đó được, con đã tìm hết rồi, chỉ còn lại cà rốt và khoai lang thôi."
"Vậy nó đi đâu rồi? Bị sâu bọ côn trùng ăn mất rồi à?" Tất Lương buồn bực.
Lúc này, cửa căn phòng pở hía bắc mở ra.
Hai tay Đồ Vân giữ lấy hai góc giấy, thổi nhẹ vào vết mực ở trên.
"Đại nhân, cái này là sao vậy?"
"Không có gì, chỉ là định tuyển thêm cho Huyện nha hai bộ khoái, hai nha dịch và một sư gia thôi.
Ngày thường thì ở hộ viện giữ nhà, lại giúp quét tước dọn dẹp gì đó."
Trên tờ giấy trắng thô ráp, nét mực đen tuyền đi như cơn gió, trong nét chữ nguêch ngoặc lại có vài phần tiêu sái, phóng khoáng lại khí phách.
Nhưng mà chữ đẹp cũng chẳng có tác dụng gì, chủ yếu là nội dung trên đó khiến Tất Lương cảm thấy như bị nghẹn ở yếu hầu, không biết có nên nói ra hay không nữa.
"Đại nhân, cái này xem ra không được đâu." Hắn uyển chuyển nói.
"Chữ không được hay là giấy không được?"
"Đương nhiên không phải, nét bút của ngài mạnh mẽ hữu lực, phóng khoáng như gió."
Hắn vuốt mồ hôi, cũng không biết tại sao, hắn đã hầu hạ thành thạo nhiều vị huyện lệnh như vậy, nhưng với vị huyện lệnh trẻ tuổi này thì lại cảm thấy có chút lo lắng đề phòng, thực sự không đoán ra được tính tình của đối phương.
"Dẹp mấy lời đãi bôi đó đi, nói vào chuyện chính.”
"Vâng." Tất Lương nói: "Bổng lộc ngài đưa ra quá thấp, phàm là những người có chút thân thủ, biết võ hay là người có trình độ một chút, thì đều chướng mắt chút bổng lộc này."
"Thế này mà còn chướng mắt? Bổng lộc của ta cũng chỉ có hai mươi lượng mỗi tháng thôi đấy, đã cho bọn hắn hai lượng bạc mỗi tháng rồi mà còn chưa đủ sao?"
"Đại nhân nói như vậy cũng không được, chẳng phải là ngài còn có những món trợ cấp từ trên phát xuống sao? Nào là trà, rượu, than, muối, rồi còn có cả sai dịch, y phục, lương thực thực phẩm nữa.”
Ngoại trừ hai mươi lượng bổng lộc mỗi tháng, có lẽ còn có thêm hơn bốn mươi lượng bạc nữa, những khoảng này hắn vẫn nhớ rất rõ ràng rành mạch.