Là Yêu Hay Hận

Phòng khách của tòa nhà kiểu tây đã ồn ào một đám người. Dì bảy nghe Tiêu Thư Nghi kể lại thì tức đến dở khóc dở cười, không thể ngờ rằng hắn lại to gan dám ôm cô đi khỏi trường, thằng bé này đúng là muốn gây chuyện đây mà. Đang sai người hầu đi khắp nơi tìm thì đã thấy Lâm Hàng Cảnh đi vào, mắt hơi đỏ, rõ là vừa khóc. Vừa vào cửa đã nói rõ ràng với thím Lưu: "Thím Lưu, gấp đồ đi, chúng ta về nhà."

Thím Lưu đã tức điên lên từ lâu, vừa nghe câu này thì không nói năng gì liền lôi Kim Hương lên lầu gấp đồ. Dì bảy biết mình đuối lý, cũng không biết nên khuyên thế nào mới được. Lại thấy Tiêu Bắc Thần đi vào liền giơ tay gõ một cái thật mạnh lên trán hắn.

"Đúng là cái đồ mãi không hiểu chuyện, ăn gan hùm đấy à, sao lại dám thô lỗ với em Lâm như thế? Để xem cha con về có đánh chết con không. Em Lâm định về đây này, con tự mình nhận lỗi đi, dì chẳng còn mặt mũi nào nữa."

"Về?" Hắn nhìn Lâm Hàng Cảnh đang đứng giữa phòng khách, cười hờ hững: "Về đâu mà về? Không cho đi!"

"Em không phải người nhà anh, anh có quyền gì mà không cho đi?" Lâm Hàng Cảnh xoay mặt lại, ánh đèn sáng ngời chiếu lên mặt cô, khiến khuôn mặt điềm tĩnh đó có thêm đôi phần lạnh lẽo.

"Dì bảy, con ở chỗ dì lâu nay, dì đã rất quan tâm đến con, Hàng Cảnh xin nghi nhớ trong lòng. Sau này nếu dì đến phương nam, con nhất định sẽ tiếp đãi dì thật tốt."

Dì bảy hiểu ý trong lời cô, biết cô đã quyết nên vội vàng đi đến khuyên: "Con đừng nói những lời như vậy. Tính tình chú ba thô lỗ, đến cả đại soái cũng tức đến nghiến răng, chỉ bực không đánh chết hắn luôn được. Hôm nay lỗ mãng với con, dì bảy đây xin nhận lỗi thay..." Dì bảy định hành lễ, cô nhanh chóng đỡ bên người, còn chưa lên tiếng thì Tiêu Bắc Thần đứng bên thản nhiên nói: "Nếu tôi không gật đầu thì em không thể đi đâu hết!"

Cô liền rút tay khỏi tay dì bảy, sau lưng cô thím Lâu đang dẫn Kim Hương xách va li xuống lầu. Cô không nói gì nữa mà chỉ đi về hướng cửa ra. Tiêu Bắc Thần bước lên một bước, kéo vai cô định nói, bỗng nghe ồn ào ngoài phòng khách, lính gác hô một tiếng "Chào!" cực to. Mấy cảnh vệ, vệ sỹ mở cửa, người đi vào, không ngờ là Tiêu đại soái và mấy sĩ quan trung niên.

Dì bảy thầm nhủ thôi xong rồi, lần này chú ba có thể sẽ phải chịu khổ. Đại soái nổi tiếng dạy con trai rất nghiêm khắc, xưa nay luôn dạy bằng roi vọt, còn con gái thì lại chiều chuộng. Hôm nay chú ba gây ra chuyện này, sợ là không trốn được.

Tiêu đại soái không phải xuất thân danh giá, ông dựa vào năng lực của bản thân chiếm hai mươi tư tỉnh ở phương bắc, lấy núi Nam Hoài làm ranh giới, ngang vai ngang vế với chính phủ trung ương phương nam. Ông kết bái huynh đệ với Lâm Tuyền Xuân, cha của Lâm Hàng Cảnh. Lân này Lâm Tuyền Xuân bị chính phủ trung ương điều tra, thật ra là vì lén chuyển công quỹ của trung ương cho Tiêu đại soái dùng mua vũ khí đạn dược, không ngờ sự việc bại lô, nay thân bị giam trong tù.

Khoảng thời gian này Tiêu đại soái luôn ở Giang Bắc tuần sát việc quân, hôm nay mới là lần đầu tiên gặp Lâm Hàng Cảnh. Ông bước nhanh tới, giọng nói hiền từ như người cha: "Hàng Cảnh đúng không?"

Cô biết là Tiêu đại soái nên vội khom người, miệng chào: "Tiêu bá bá..." Ông đỡ cô: "Quả nhiên là con gái của Tuyền Xuân, dịu dàng thanh tú. Năm đó cha con tuấn tú nhất Giảng Vũ đường chúng ta. Sao vậy... sao mắt lại đỏ như thế, ai làm con khóc?"

Cô tư Tiêu Thư Nghi đứng bên không nhịn được mà mách: "Còn không phải do anh ba sao, đang yên đang lành lại phi ngựa vào trường nữ sinh chúng con, ôm mất Hàng Cảnh đi. Lần này Hàng Cảnh tức đến mức đòi về nhà rồi."

"Cũng đâu phải chuyện gì lớn, chỉ là trẻ con nghịch ngợm mà thôi," dì bảy thấy không ổn bèn nói đỡ, miệng cười, cầm chiếc khăn tay của mình đi lau mồ hôi trên trán của đại soái, trông rất vui vẻ: "Đại soái mới vừa về, đã ăn cơm chưa? Vừa hay các con cũng đang ở đây, em đi bảo nhà bếp chuẩn bị một bàn. Vừa mới mời được một đầu bếp, tay nghề cực giỏi." Dì bảy liến thoắng chuyện này chuyện kia, cứ tưởng là đã ém nhẹm được chuyện nọ, không ngờ Tiêu đại soái cũng không nói nhiều với dì, chỉ liếc Tiêu Bắc Thần đang đứng một bên, lạnh lùng nói: "Theo ta vào thư phòng."

Tiêu Bắc Thần biết rõ lần này không tránh được, thấy các chú các bác sỹ quan đang vội cười cười với đại soái cũng không có tác dụng gì. Cha hắn đã lên lầu, trước lúc đi theo hắn trừng mắt với em tư Tiêu Thư Nghi. Em tư có vẻ ấm ức, ý bảo hắn tự làm tự chịu.

Lâm Hàng Cảnh không biết chuyện gì sắp xảy ra, khi Tiêu Bắc Thần nhìn cô, cô lập tức xoay mặt đi, tiếp đó nghe thấy dì bảy vội vội vàng vàng như cháy nhà đến nơi, sai người hầu: "Mau mau, đi gọi vú nuôi đưa ngũ thiếu gia, lục thiếu gia đến."

Người hầu đáp vâng rồi lui xuống, lúc này tiếng Tiêu đại soái chửi mắng vọng xuống từ trên lầu: "Đồ hư hỏng! Tao nuôi lớn cái loại súc sinh như mày thì còn mặt mũi nào sống trên đời nữa!" Tiếp đó là một âm thanh nặng nề. Dì bảy vừa nghe thấy liền biết Tiêu đại soái đã cầm gậy đánh Tiêu Bắc Thần. Mà Tiêu Bắc Thần là một đứa cứng đầu, lần nào bị đánh cũng không biết đường xin một tiếng, hết lần này đến lần khác bị đại soái đánh gần chết!

Mấy vị sỹ quan đi về cùng đại soái đều là chú của Tiêu Bắc Thần, nhìn hắn lớn lên, lúc này họ đếu đứng bên ngoài cửa thư phòng trên lầu đập cửa. Dì bảy lôi cô tư Tiêu Thư Nghi, lườm một cái: "Còn không mau xin thay anh ba của con đi? Đợi nó ra ngoài thể nào cũng hỏi tội con."

Tiêu Thư Nghi cũng không dám trái lời, nhanh chóng lên lầu gọi cha mở cửa. Vú nuôi dẫn ngũ thiếu gia và lục thiếu gia mới tám tuổi vào. Dì bảy đưa cả hai đứa lên lầu, cắn răng tát mỗi đứa một cái. Hai đứa trẻ đang ăn bánh bất thình lình lại bị tát nên khóc òa lên, gào khản cả họng. Bình thường nếu bên ngoài loạn như thế này rồi thì dù thế nào đại soái cũng sẽ mở cửa, tiếc là hôm nay bên ngoài ồn ào, nhưng tiếng đánh đập bên trong vẫn không ngừng lại. Tiếng đại soái mắng chửi vẫn tiếp tục, càng đánh càng mạnh hơn.

Dì bảy dậm chân, đau lòng nhíu mày, chỉ đành đập mạnh lên cánh cửa: "Đại soái, anh định đánh chết chú ba à? Nếu anh đánh chết nó thì em còn mặt mũi nào nhìn mẹ Bắc Thần nữa, năm đó phu nhân đối với em tốt như thế... Chi bằng anh đánh chết em luôn đi cho xong!"

Vừa gào vừa tiếp tục đập cửa, chợt nghe một giọng nữ nhẹ nhàng bên người: "Dì bảy, để con." Dì bảy quay người, Lâm Hàng Cảnh đã lên lầu từ lúc nào. Bà nhẹ cả người, biết rằng hôm nay chỉ có cô mới mở được cánh cửa này, bà vội tránh sang bên. Cô gõ lên cửa rồi nói: "Tiêu bá bá, cho cháu vào nói mấy câu được không?"

Cô vừa nói hết câu thì bên trong đã im ắng hẳn, tiếp đó, cửa mở ra ngay trước mặt cô. Cô nhìn Tiêu đại soái mở cửa, nhìn vào bên trong thì thấy Tiêu Bắc Thần đang quỳ ở đó, không hề nhúc nhích.

Cô cúi đầu, không nói câu gì cũng quỳ luôn trước mặt đại soái.

Cái quỳ này của cô không những khiến Tiêu đại soái mà tất cả mọi người đằng sau đều hoảng. Dì bảy vội bước đền dìu cô. Tiêu Bắc Thần quay đầu ra nhìn, thấy không ai kéo cô đứng lên được. Cô vẫn quỳ như thế khiến lòng hắn rung động. Ánh mắt cô đen nhánh trong suốt, như có thể nhìn thấu tim hắn.

Lâm Hàng Cảnh nói: "Hôm nay là lỗi của Hàng Cảnh, làm bá bá tức giận, cũng là dì bảy mệt theo, mọi người không ai được yên ổn. Nếu bá bá tiếp tục đánh thì con đâu còn mặt mũi nào mà ở đây thêm một giây phút nào nữa."

Tiêu đại soái đang tức điên vì Tiêu Bắc Thần, giờ nghe cô nói thì chỉ thấy xót xa: "Chuyện này sao lại là lỗi của con được? Là do ta không biết cách dạy con, để nó coi trời đất bằng vung..."

"Bá bá, bác cho con về nhà đi, con muốn về nhà."

Tiêu Bắc Thần nghe cô nói câu này thì cuống cuồng nói: "Không cho về!" Hắn vừa nói xong thì lại nghe "bộp" một tiếng, Tiêu đại soái lại đánh thêm một cái đúng vào lưng hắn. Dì bảy vô cùng lo lắng, tay xoắn chặt chiếc khăn tay: "Chú ba, im miệng đi."

Đại soái không để ý Tiêu Bắc Thần, ông chỉ nhà Lâm Hàng Cảnh rồi thở dài, cuối cùng ông nói: "Con à, không phải là ta không cho con về, mà là con không còn nhà mà về nữa rồi."

Cả phòng yên lặng như tờ, mặt cô trắng nhợt, mắt mở to nhìn Tiêu đại soái, miệng run run: "Bá bá..."

"Lần này chính phủ trung ương muốn lật cha con, người ta phái đi cố gắng giúp thế nào cũng không được, trước mắt cha và mẹ con đều bị chính phủ trung ương giam lại rồi, cũng không biết sẽ bị đưa đến chỗ nào, sợ là lành ít dữ nhiều."

Lâm Hàng Cảnh cảm thấy cả trái tim của cô cũng đang run rẩy: "Vậy... vậy liệu có liên quan đến tính mạng?"

Tiêu Bắc Thần nhìn cô, mặt cô nhợt nhạt, sự sợ hãi và kinh hoàng đong đầy trong hai mắt, dường như một câu nói của cha cũng sẽ phán cô sống hay chết, hắn đau lòng, chỉ mong mỏi cha sẽ nói tin tốt. Lúc này dù cô muốn về đoàn tụ với gia đình thì hắn cũng đồng ý.

Tiêu đại soái trầm mặc, tay đặt nhẹ lên vai cô, trong giọng nói hiền từ có đôi ba phần day rứt: "Con à, từ nay về sau ta sẽ xem con như con gái ruột, không, còn hơn con gái ruột. Con hãy coi đây là nhà của mình..."

Ý trong lời Tiêu đại soái đã rõ, tính mạng người nhà cô khó mà giữ được, cô cảm thấy lục phủ ngũ tạng nóng như lửa đốt, tầm nhìn tối sầm, cơ thể ngả sang một bên rồi ngất đi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui