Là Yêu Hay Là Hận?

Lương Vỹ không nhanh không chậm nói:

- Chính Phong vốn là một người mẫu ảnh nghiệp dư, sắp tới anh ấy sẽ tham gia một bộ phim đam mỹ, vai nam chính. Nhờ anh ấy giới thiệu nên đạo diễn đã chọn Chu Đinh vào vai nam còn lại. - nói đến đây Lương Vỹ có chút hờn giận không vui. Thì người ta muốn đóng cùng chồng chứ sao, chẳng qua ngoại hình cậu không hợp với yêu cầu của phim thôi (T.T) - Ờm, Chính Phong nói bên công ty sản xuất đang tìm nhà tài trợ cho dự án này. Tôi đã nhờ anh ấy giới thiệu công ty của anh. Nếu như họ tìm anh hợp tác, anh chỉ cần đồng ý, sau này có thể dùng tư cách nhà tài trợ chính thường xuyên đến phim trường gặp Chu Đinh. Chuyện còn lại phải dựa vào anh.

Tiêu Thần nhíu mày, không hiểu lắm hỏi lại:

- Phim đam mỹ là phim gì? Sao Tiểu Đinh lại tham gia cùng Mạc Chính Phong?

- Hở? Anh không biết đam mỹ là gì sao?

Lương Vỹ vừa nói xong liền muốn tự cắn đứt lưỡi mình. Cái tên này có bao giờ biết phim ảnh là gì chứ. Lại nói thể loại đam mỹ này mới nổi lên vài năm gần đây, hắn không biết là chuyện quá bình thường. Xem ra phải giải thích một chút. Nhưng mà... nếu giải thích cho hắn hiểu, liệu có xảy ra chuyện gì không nhỉ? Tính độc chiếm của hắn cao như thế, hắn mà biết Chu Đinh đóng phim cùng người đàn ông khác ân ân ái ái, chắc chắn sẽ nổi điên. Ngay cả bản thân Lương Vỹ lúc mới biết chuyện cũng còn giận dỗi Mạc Chính Phong hết nửa ngày cơ mà -_-. Nhưng không giải thích, sau này hắn biết sẽ còn nguy hiểm hơn. Thôi thì cứ nói trước đã, có gì tính sau.

- Đam mỹ là phim đồng tính nam. Hai người bọn họ đóng vai hai nam chính, cho nên...


Cậu chưa kịp nói xong Tiêu Thần đã đen mặt trầm giọng:

- Cho nên sẽ quấn quýt lấy nhau ân ái chứ gì?

Lương Vỹ cắn cắn môi, sao hiểu nhanh thế?

- Ừ, bất quá... chỉ là diễn thôi. Anh không cần lo. Với lại Chính Phong có tôi quản rồi, anh ấy sẽ không quá phận đâu. Yên tâm ha. Hì. Mà này, công ty của Mạc Chính Thuần cũng muốn tham gia tài trợ đấy, anh mà không chớp cơ hội sẽ thực sự không còn lần sau đâu.

Tiêu Thần nhăn nhó mặt mày một lúc lâu, hắn thực sự không thích ngày ngày phải nhìn Chu Đinh với người khác thân mật. Cho dù là giả hay thật cũng vậy. Nhưng mà...

- Này, nếu anh không quyết định được thì thôi. Công ty anh hiện tại tài lực hơn công ty của Mạc Chính Thuần rất nhiều, do bên đó đang có dự án lớn. Cơ hội của anh rất lớn, chẳng lẽ anh không muốn ở gần Tiểu Đinh à? Anh...

- Được, cứ vậy đi! - Tiêu Thần đột ngột ngắt lời.

Há há, Lương Vỹ trong lòng cười thầm. Tôi biết tôi giỏi mà, nắm bắt tâm lý người khác là giỏi nhất. Xem xem tôi vừa thuyết phục được ai kìa? Ha ha ha.

Mặc kệ Lương Vỹ một bên tự luyến, Tiêu Thần chuyên tâm suy nghĩ xem lúc gặp lại Chu Đinh sẽ ra sao. Cậu bây giờ hẳn là thay đổi nhiều lắm nhỉ. Lúc đó nên làm thế nào để nói chuyện đây? Rồi sau này phải làm sao để cậu nhớ lại những chuyện trước kia? Mà nếu không nhớ thì làm sao để theo đuổi cậu ấy lại đây? Đã từng để mất cậu một lần, Tiêu Thần tuyệt đối không để lịch sử tái diễn. Lần này, nếu đã để hắn tìm thấy cậu, chắc chắn không có chuyện cậu không quay về bên hắn. Chu Đinh, em là của tôi. Dù làm cách nào đi chăng nữa tôi cũng phải có được em! Quả thực bên nhà sản xuất bộ phim kia đã chọn công ty Tiêu Thần làm nhà tài trợ chính. Hắn còn có thể tùy lúc đến phim trường, thoải mái tự do. Cuối cùng thì cơ hội lần này cũng thuộc về hắn. Cái tên Mạc Chính Thuần gì gì đó kia, đừng hòng cướp Chu Đinh khỏi tay hắn. Một năm theo đuổi không có kết quả còn không bỏ cuộc. Giỏi lắm! Để xem hắn làm sao cho tên này bài học.

Hơn nửa tháng sau bộ phim khai máy quay những cảnh đầu tiên. Tiêu Thần dĩ nhiên chạy đến phim trường, công việc ngổn ngang ở công ty đều quẳng hết cho Lưu Kỳ. Hắn phải nhanh chóng gặp đi bảo bối của hắn, hắn đã nôn nóng lắm rồi!


Đến nơi, đạo diễn đon đả chào hắn, tươi cười giới thiệu từng người trong đoàn với hắn. Căn bản bộ phim này lúc đầu thiếu kinh phí trầm trọng, giờ có nhà tài trợ lớn thế này, phải lấy lòng chứ. Tiêu Vũ là công ty cỡ nào ai mà không biết, trong ngành sản xuất vật liệu xây dựng và kinh doanh bất động sản tiếng tăm rất lớn. Hiện tại lại đích thân tổng giám đốc đến đây, không nịnh nọt không được.

Tiêu Thần mặc kệ không thèm quan tâm, từ lúc nhìn thấy Chu Đinh tầm mắt vẫn luôn dán trên người cậu. Cậu thực sự thay đổi rất nhiều. Vẫn là bộ dáng đáng yêu người gặp người thích, nhưng trên mặt lúc nào cũng tươi cười rạng rỡ chứ không u ám như một năm trước, thời điểm xảy ra khúc mắc với Tiêu Thần. Cậu đến trước mặt hắn, chìa bàn tay trắng nõn nhỏ nhắn còn đẹp hơn cả tay phụ nữ ra, cười lịch sự:

- Tiêu tổng, tôi là Lâm Dương, rất vui được gặp anh!

Tiêu Thần có chút ngần ngừ, Lâm Dương? Hẳn là tên Mạc Chính Thuần đặt cho cậu. Xem ra tên này đúng là rất hợp với cậu. Dương, mặt trời, cậu đúng là rất giống mặt trời, ấm áp vui vẻ. Ở cậu luôn tỏa ra một loại cởi mở gần gũi khiến người đối diện có cảm giác thoải mái, muốn gần lại càng gần hơn. Nhưng mà tên gì thì tên, cậu vẫn mãi mãi là Chu Đinh của hắn!

Tiêu Thần bắt tay với cậu, cảm nhận bàn tay cậu trong lòng bàn tay mình mềm mại ấm áp, xúc cảm rất tuyệt, khiến hắn lưu luyến không nỡ buông.

- Chào cậu Lâm Dương. Trông cậu thật giống một người quen cũ của tôi.

- Chu Đinh phải không? - Cậu nói, vẻ trêu đùa - Lương Vỹ đã từng nói thế khi gặp tôi lần đầu. Có thể tôi chính là Chu Đinh chăng? Ha ha ha.

Cậu cười rộ lên thật đẹp. Tiêu Thần có chút ngơ ngẩn, sao trước đây hắn không phát hiện nhỉ? Phải rồi, trước đây cậu ở gần hắn có mấy khi cười...


- Cậu thật... đẹp trai. Sau này đừng gọi tôi là Tiêu tổng, gọi Tiêu Thần được rồi.

- Tiêu tổng dễ gần vậy sao? Lúc mới thấy tôi còn tưởng anh là người lạnh lùng băng lãnh chứ. Hì. Tiêu Thần, Tiêu Thần. - Mắt to long lanh chớp chớp lẩm bẩm nhắc đi nhắc lại cái tên đó - Ờ... Tiêu Thần à... anh bỏ tay tôi ra được không?

Tiêu Thần còn đang ngây ra nhìn cậu, bất chợt nghe một câu như vậy, cảm thấy bản thân có chút lỗ mãng. Luyến tiếc buông tay cậu. Không sao, sau này hắn sẽ nắm cả trái tim cậu, muốn rời cũng không được.

Chu Đinh, mà không, nên gọi là Lâm Dương chứ nhỉ, gật đầu một cái rồi rời đi, chuẩn bị cho cảnh quay đầu tiên. Trong lòng cậu hơi băn khoăn. Người đàn ông tên Tiêu Thần này khiến cậu có cảm giác rất thân quen, như đã gặp ở đâu đó. Mà không, không phải đã gặp mà hình như đã từng rất gần gũi, gắn bó rất sâu sắc. Nhìn hắn, trong lòng cậu có một cảm giác rất khó nói, vừa hơi lạ lẫm vừa như rất quen, hơi ẩn ẩn khó chịu buồn bực. Nói chung rất phức tạp. Rốt cuộc trong quá khứ cậu có từng gặp hắn chưa? Quá khứ... quá khứ của cậu... Aiz, đầu cậu lại đau nữa rồi. Không nghĩ nữa. Quen hay không có gì quan trọng. Mạc Chính Thuần đã nói quá khứ của cậu không lấy gì làm vui vẻ, không cần nhớ lại. Nếu đã không vui, vậy cậu cố chấp làm gì. Quên đi không phải tốt hơn sao, cậu sẽ bắt đầu một cuộc sống mới. Tiêu Thần, Tiêu Thần... Người này, dù quá khứ có quen không, hiện tại đều nên tránh xa một chút. Vừa nãy ánh mắt hắn nhìn cậu, có điểm kỳ lạ. Căn bản là... cậu không thích lắm... cảm giác bị nhìn như thế... khó chịu là lạ sao sao ấy...

___

-_- Bảo bối, em muốn tránh chồng? Hư nha!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận