Lạc Bước Thiên Đường

“Ha nói thế…nói….thế… nào nhỉ ..chân mình…chân mình …sao ấy ..có có ai lấy mất rồi T_T!!!!!” Do quá hồi hợp khẩn trương cùng kinh hãi.. nên Vũ tưởng chừng như mình không có đôi chân để trụ nữa. Hai chân nhũn ra và … muốn …muốn…
-Nè !! em sao thế? – Cảnh Tây nhận thấy sự khác lạ với cái thân hình lắc lư của nhỏ, vội ôm lại
-Ha không…không sao chắc là do tê chân – Vũ vội vã lấp liếm
-Nè Tây, bạn gái hả? Chú mày mau mau giới thiệu với mấy anh đi – Người này là Quốc Việt, bạn của Cảnh Tây
-Không phải đâu, cô ấy là người em yêu đó, là “nhất kiến chung tình” đó anh – càng ôm chặt hơn, trong khi đó bạn Vũ vẫn đang thả hồn lơ lửng đâu đó, ánh mắt vẫn giao nhau với người kia – anh Tú, anh Việt, anh Quân đây là Phi Vũ
Cảnh Tây huớng về phía ba người đang ngồi đối diện vui vẻ giới thiệu, miệng có thể nói là ngoác tới mang tai. Vũ thì nghe thấy mọi người cười nói hồ hởi, rồi thấy được ánh mắt lạnh băng của Quân thì chợt tỉnh, lục soát lại một chút âm thanh dư lại của Cảnh Tây
-Hành Tây mới nói cái gì? – nhíu mày, chớp đôi mắt nhìn người bên cạnh
-Ha ha em yêu em sao thế? Có phải hưng phấn quá không? À mau chào hỏi các anh ấy đi, đều là bạn thân của anh đó
-…… - nhìn đắm đuối “sống lâu quá rồi hả?”
Ngoại trừ Cảnh Tây không ai hiểu ý nghĩa của ánh mắt này, người thì ngượng mộ đôi trẻ yêu đương nồng nhiệt, truớc mặt người khác mà còn liếc mắt đưa tình. Có người thì ôm một bình dấm chua lè “Giỏi lắm đi một mạch về, còn dắt thêm người yêu mới, truớc mặt tôi còn tình nồng ý thắm, ăn mặt như thế để câu dẫn kẻ khác à?”. Chỉ là áo thun và quần bó sát một chút thôi mà có kẻ đã nhìn ra như là Vũ đang mặc bikini hai mảnh ấy.
-Chào em anh là Thiên Tú
-Anh là Quốc Việt
-Bạn gái của cậu đẹp đó Tây, tôi là Hoàng Quân chào em
Quân lạnh nhạt mỉm cười lên tiếng coi như không quen biết người truớc mặt, chào hỏi sáo rỗng, Vũ ngẩn người, tim chợt nhói lên, hình như đâu đó trong Vũ, mong anh sẽ nổi giận sẽ quát tháo rồi lôi nhỏ đi, nhưng thực tế anh chỉ hờ hững như không quen. Vũ cố gắng bình thuờng nhanh chóng gật đầu chào lại bọn họ, vẫn chưa kịp giải thích gì thì bị Cảnh Tây kéo xuống ngồi sát một bên “chết thì chết, cơ hội này đâu phải dễ có, đẹp trai không bằng chai mặt, cố lên”. Vũ xích ra một chút “củ hành, tôi sẽ đem anh băm ra nấu mì”, ngoài mặt cười tươi nhưng Cảnh Tây đang khóc thầm.
Quốc Việt nghi hoặc khó hiểu nhìn chằm chằm Quân, không biết tại sao anh lại nói và có thái độ như vậy? Theo như Việt biết thì không phải là cô gái đang ngồi truớc mặt này chính là người trong tấm hình mà Quân luôn đặt ở ngực trái sao? Cái đồng hồ quả quýt mà Quân đặt làm cũng là hình của cô ta làm nền, đúng là biết Quân có vợ nhưng mà theo Việt biết thì người Quân yêu chính là cô gái truớc mặt. Điều này Tú và Vĩnh không hề biết, nhưng mà những điều này không quan trọng, điều mà Việt muốn biết tại sao bỗng chốc cô gái này trở thành bạn gái của Cảnh Tây, trong khi Quân từng cười như điên ôm chầm lấy Việt khoe với anh rằng cô ấy đã châp nhận và bây giờ Quân lại ra vẻ như không hề quen biết? Tại sao lại loạn lên hết vậy? “Đang diễn kịch sao?”
-Việt, cậu sao thế? Nâng ly chúc mừng em nó đi chứ – Tú huých Việt một cái để kéo anh ta về với thực tại
-Hả? À..chúc mừng – Vừa nói vừa liếc nhìn Quân xem thái độ thế nào, rồi ngó sang Vũ xem tình hình sơ bộ
Việt thấy hình như mình trở thành cái camera rồi thì phải, ngó đông ngó tây quan sát, ai nói biết nhiều sướng? Việt thấy biết nhiều thật là mệt mỏi đó, không muốn để ý tới cũng không được? Sao trong 4 đứa Việt lại chọn hiểu cái đứa rắc rối nhất chứ? “Thiệt là điên cái đầu”
Cảnh Tây không biết sống chết cứ quàng tay ôm Vũ sát mình, Vũ thì cứng ngắc cúi gầm cố gắng né ánh mắt anh. Quân nhìn thấy cảnh đó trong lòng vô cùng phẫn nộ, máu cũng sôi lên. Nhưng một kẻ tự mình lăn lộn nhiều năm trên thuơng trường, trường hợp nào cũng gặp qua, loại người nào mà chưa tiếp xúc qua, nên dù trong lòng có thế nào cũng không thể hiện ra bên ngoài.
Ra vẻ ung dung cũng mấy người kia uống rượu, trò chuyện, Vũ trong người bức rức khó chịu ngồi trong Bar máy lạnh chạy hết công suất mà cứ thấy nóng bức khó chịu, còn tưởng là lọt vào cái lò gạch nào nữa. Nhỏ ghét trạng thái này, theo nguyên tắt thì nhỏ đâu có làm sai gì -> không có gì phải sợ, nhưng nhìn thấy Quân ngồi truớc mặt thế này, bản thân lại ngồi trong lòng một người đàn ông khác thì thấy như mình là một tội đồ ghê gớm lắm. Thảm >”<
“Tôi muốn đi về” Vũ liếc nhìn Cảnh Tây “sao thế? Không khoẻ” Cảnh Tây nhướng mày lo lắng…. Hai người tiếp tục thản nhiên " trao mắt đưa tình", làm kẻ khác xốn mắt. Cả hai chưa thoả hiệp xong thì…
-Quânnnn, anh cũng ở đây sao? – giọng một cô gái kéo dài như người ta kéo đường mạch nha
Nói thế nào nhỉ? Giọng nói nhão nhẹt, ngọt hơn mật ong nguyên chất, kèm theo nụ cười lả lơi.Và chủ nhân của giọng nói này cũng khiến Vũ sững sốt, ngượng ngùng nhìn lại thân hình trẻ con của mình. Cô ta mặc áo lửng sát nách và trễ cổ nên lộ ra gần một nữa đôi gò bông đào thuộc hàng khủng, quần thì ngắn gần như tới bẹn. Mái tóc nâu màu mật ong uốn xoăn bồng bềnh, gương mặt sắc xảo xinh đẹp được trang điểm tỉ mỉ. Nói túm một câu cô ta là đại mỹ nhân quyến rũ chết người. Nhìn người ngó lại mình, Vũ ngậm ngùi nuốt khan có chút ganh tị và xấu hổ, “Yên tâm anh thích là được, không cần tự ti, hì” Cảnh Tây lúc này lại quá ư là “tâm lí” đột xuất, làm ặt Vũ nhuộm màu cà chua chín, liếc anh ta một cái cháy da “Diêm Dương đang tuyển con rể đó”.
-Kì Thư, lâu rồi mới gặp em – Tú lên tiếng chào hỏi
-Hứ chứ không phải là các anh không thèm đến thăm người ta à? Em vẫn ở đây chờ mà, đặc biệt là anh Quân nè, vô tâm quá điiii
Vừa nói cô ta vừa vuốt nhẹ má của Quân, có thể do ăn mặc phong phanh nên Thư Kì lạnh vì vậy mà thay vì ngồi trên ghế bình thuờng như ngời khác cô ta toạ lạc trên ngay đùi của Quân luôn. Người cũng rất nhanh hoa thành rắn quấn lấy anh, Quốc Việt trố mắt ra nhìn trò hay, vì bình thuờng chắc chắn không quá 3 giây cô gái họ nhà rắn này sẽ yên vị ở dưới sàn. Nhưng mà Việt đã xem đồng hồ rồi xem kĩ lắm, gần 10 phút mà cô ta vẫn thoải mái ngồi ở đó, tay chân thì cứ chu du khắp nơi trên người Quân. Anh vẫn nhàn nhạt cười lạnh, hớp rượu …còn vòng tay ôm lấy vuốt ve cái đùi trắng nõn dài thon của Kì Thư “ầyyyy là chuyện gì đây?” Việt liếc qua chổ Vũ nhìn thấy sắc mặt nhỏ Việt lặp tức hiểu “Ra là vậy, Quân à cậu cũng hiểm quá đó”
Vũ vừa nghe thấy cái giọng nhão ra nuớc của Kì Thư thì lông măng, lông tơ, lông gà, lông vịt trên người nhỏ nó dựng đứng dựng ngược lên biểu tình hết thảy. Trong lòng càng thấy khó chịu chua chát khi mà cô ta cố ý ngồi trên người anh, ở truớc mặt bao nhiêu người tình tứ ôm nhau cứng ngắc, Quân lại xem ra như rất vui vẻ và thích thú “dĩ nhiên thoải mái rồi, mỹ nhân xinh đẹp nóng bỏng như thế không thoải mái mới lạ” (Cò: Hả sao bây giờ bình giấm chua này lại chuyển cho người khác rồi). “Anh vẫn ức hiếp chị, làm chị buồn, ức hiếp cả….đồ xấu xa” Vũ ấm ức
Cả bọn trò chuyện rôm rả chẳng mấy ai để ý biểu tình kì lạ của Vũ ngoài Việt, càng nhìn thấy anh ta càng phục sát đất thằng bạn mình, lại tội nghiệp cho Kì Thư bị biến thành con chốt thí mà không biết.
-Em làm gì thế? – Cảnh Tây thấy Vũ rót rượu uống lấy uống để vội ngăn lại
-Uống rượu…hì hì không phải mọi người tới để uống rượu sao? – vừa nói Vũ vừa gạt tay Cảnh Tây ra tiếp tục rót – nào, em mời mọi người
-Được mời em,
-Anh yêu uống với em một ly – Ly của Vũ huớng chếch về phía Quân, lại nói câu đó làm ọi người trợn mắt ngạc nhiên, Vũ mỉm cười một cái vòng ly về cụng vào ly của Cảnh Tây, làm anh chàng đỏ mặt (lần đâu tiên được gọi như thế mà)
Quân nghe thế trong lòng khó chịu nhưng cũng không nói gì, nhếch môi cười đểu tay tiếp tục xoa nắn người của Kì Thư, trong lòng nảy sinh một chút phần thoải mái vì thái độ của Vũ.
“Nguyễn Hoàng Quân anh là tên khốn, ngốc tử, xấu xa…anh là….” Càng nhìn càng tức, càng nghĩ càng bực, vừa tức vừa bực Vũ cứ nốc rượu như điên, lần đầu tiên nhỏ uống nhiều và vô độ như thế, Cảnh Tây một bên cũng thấy hoảng vội vã ôm lấy không cho uống nữa, rượu vào làm cơ thể nóng bức, Cảnh Tây ôm vào lòng chạm tới da thịt của anh ta (à mặc áo không gài hết cúc ấy mà) làm nhỏ thấy mát lạnh, tay lại quờ quạng khua loạn xạ trên người Cảnh Tây, làm ai kia tay ôm mỹ nhân mà lòng hậm hực, mắt dán chặt lấy đứa con gái không biết điều hoá bạch tuột quấn trai truớc mặt, trong tâm cứ mặc niệm “bình tĩnh, bình tĩnh” cũng không biết có tác dụng hay không, lại nghe tiếng nỉ non của Kì Thư
-Ây da, anh yêu à! Anh nhẹ tay chút chứ, có phải là khó chịu không?
Thì ra Quân trong lúc âu yếm lại ra sức nhéo cô ta một cái đau điếng, vậy mà cô nàng vẫn liên tưởng tới chuyện đâu đâu, lời nói và ánh mắt vô cùng mờ ám, nhìn Quân đông đưa. Tú chỉ cười trừ lắc đầu, nhưng Việt lại hiểu thằng bạn của mình đang rất giận. Vũ nghe Kì Thư nói thế tưởng thật càng đau lòng, có cảm giác như ai đem tim mình dùng kim từng mũi từng mũi đâm vào, không để ý tới ánh mắt tức giận của Quân, chộp tiếp ly rượu đòi uống tiếp, ít nhất phải uống cho say để không nghe không thấy cũng không suy nghĩ nữa.
-Nào em kính mọi người, hì hì – lại xoay qua Cảnh Tây – củ hành uống nào
Vũ có vẻ đã say, là rượu làm nhỏ say hoặc giả chính bản thân nhỏ muốn say, cầm ly rượu cụng vào ly rượu của Cảnh Tây, thân thể Vũ cứ lắc lư làm cho rượu đổ lên người gần hết truớc ngực bị uớt một mảng. Cảnh Tây lại vội đem nhỏ nhét lại vào lòng ngực mình, “em bị sao thế? Bìng thuờng ngửi thấy mùi rượu đã la oai oái, hôm nay lại uống như nó có thù với em là sao?”, bản thân cũng nhận thấy không vững vàng, Vũ thoải mái dựa hẳn vào ngực Cảnh Tây, mắt mơ màng mang theo nỗi đau phẫn uất khiến người nhìn thuơng cảm, miệng lẩm bẩm cái gì đó mà không ai nghe được “em ghét anh, em ghét anh, đồ xấu xa”. Cảnh Tây có cảm giác hình như nhỏ đang rất thuơng tâm. Không biết vì sao, nhưng cũng không muốn nghĩ nhiều, Cảnh Tây ôm Vũ đứng dậy nhìn những người khác
-Các anh ở lại chơi vui vẻ, em đưa Vũ về có lẽ cô ấy mệt, lần sau gặp
-Được hai đứa về cẩn thận – Tú thông cảm
-Nóng, củ hành nóng quá… nóng
Lí trí mờ mịt, Vũ chỉ cảm giác được sức nóng và sự bức rứt khó chịu do rượu mang tới nên vừa nói vừa dựa sát vào người Cảnh Tây tìm kiếm sự mát lạnh trên người anh ta, Cảnh Tây nhẹ nhàng dỗ dành
-Ngoan đừng quấy, anh đưa em về
Nhìn thấy hai người anh anh em em, thân mật ôm lấy nhau chặt khít buớc ra khỏi bar, Vũ lại chủ động quấn lấy Cảnh Tây, lửa giận của Quân cuối cùng cũng không kìm nén lại được mà bộc phát. Gương mặt lạnh lùng xám ngoét vì giận dữ, hai kẻ không biết điều kia định khiêu khích tính nhẫn nại của anh mà ( Cò: nói ra thì có một người thôi, củ hành có biết gì đâu? Việt: giờ này mà còn ở đó moi móc, né coi). Một phát đứng dậy làm người trong lòng loạng choạng suýt ngã, cô nàng mắt mở trừng trừng không tin được nhìn “đắm đuối” cái dáng to lớn của Quân đang xăm xăm lao đi như định đi giết người, hoặc ví dụ sát thực hơn là giống ông chồng đi bắt gian vợ mình.
-Cậu ta/ anh ta sao thế? – Tú và Kì Thư vẫn còn ngơ ngác
-Mau đi theo không lại có án mạng – Việt quẳng lại một câu rồi vội vã đuổi theo “con thú” điên kia
Hai người ra tới truớc cửa Queen bar, đã có taxi trờ tới đón, Cảnh Tây mở cửa xe định đỡ Vũ vào trong, nhưng rất nhanh tay anh ta trống không, người trong lòng đã bị ai giằng ra mất. Vừa nhìn lên thì đã thấy Vũ nằm gọn trong lòng Quân, thật ra là bị anh ôm tới mức gọn gàng chứ nhỏ thì vẫn loi nhoi như con dòi.
-Anh Quân? – Cảnh Tây đưa mắt khó hiểu nhìn hành động của Quân “anh có ý gì?”
-Cô ấy là người phụ nữ của anh, anh sẽ đưa cô ấy về, cậu không phải lo
Quân càng ôm chặt Vũ như khẳng định chủ quyền, mặt cũng đanh lại nhìn Cảnh Tây đang trừng trừng nhìn mình.
-Anh đừng đùa nữa, người ta nói quân tử không cuớp vợ bạn, cô ấy là người yêu của em, mong anh tự trọng – Cảnh Tây cười gượng
Cố gắng kìm nén bức xúc trong lòng, Quân là người anh mà Cảnh Tây kính trọng nên mới cố gắng bình tĩnh đứng đây nói chuyện, nếu là kẻ khác không biết đã bị Cảnh Tây tẩn tới thế nào rồi. Quân cảm nhận được sự tức giận của Cảnh Tây nhưng anh không quan tâm vì chính anh cũng đang trong tâm trạng đó,
-Cô ấy giận dỗi tôi nên mới lấy cậu làm cớ chọc tức tôi, đừng tự mình đa tình – Quân cố ý dùng từ cay nghiệt chọc tức Cảnh Tây, cục tức này tốt nhất mau phát đi
-Anh? Cô ấy là người của anh? Trong khi anh đã có vợ? Vừa rồi truớc mặt cô ấy còn ôm đàn bà khác? Anh có tư cách nói sao? Mau buông cô ấy ra truớc khi tôi còn gọi anh là anh – Cảnh Tây trừng đôi mắt giận dữ nhìn Quân
-Đó là chuyện của chúng tôi – Quân lại trưng vẻ mặt hờ hững, vẻ mặt này luôn khiến người khác sôi máu mà muốn cho anh một trận
-Anh là đồ khốn
Cảnh Tây vừa dứt câu thì đã đứng truớc mặt Quân, nhanh tới mức anh không kịp trở tay thì đã hứng một cú đấm vào mặt, cả anh lẫn Vũ đề loạng choạng Cảnh Tây vươn tay kéo Vũ lại “a chóng mặt quá, đang chơi chuyền banh sao?” (Cò: con lại mẹ! Đánh nhau đấy,haixxxxx)
-Kiều Cảnh Tây? – Quân tức giận rống lên, - cậu dám đánh tôi
-Tại sao không dám, cái đó tôi đánh thay Vũ, không cho phép anh khi dễ cô ấy – Cảnh Tây kiên định nhìn Quân, không hề có gì là sợ hãi
-Không biết chuyện gì thì đừng có ra vẻ ta đây – Vừa nói Quân cũng trả lại cho Cảnh Tây một đấm, vừa cố định cố gái không yên trong lòng vừa né, lại sợ né qua né lại trúng Vũ nên Cảnh Tây lãnh trọn cú đánh của Quân.
Bảo vệ thấy hai người đánh nhau lo lắng chạy tới định can ra thì được Cảnh Tây đẩy Vũ cho giữ hộ làm anh ta ú ớ, hai tên đàn ông rảnh tay lao vào tẩm quất cho nhau. Vũ đứng một bên lờ mờ nhìn thấy hai kẻ nhảy qua nhảy lại gì đó loạn xa, thích thú vỗ tay cổ vũ nhiệt tình, người bảo vệ cứ đực mặt ra ngu ngơ, không phải hai người đó đánh nhau vì cô ta sao? Sao bây giờ lại cổ vũ nữa chứ??? “__”!!!
Tú và Việt chạy ra thấy hai kẻ kia như bị điên mà lao vào choảng nhau, không nói không rằng nhảy vô mỗi người giữ lấy một kẻ, tách ra không cho đánh nữa
-Hai người sao thế? Điên à? Sao tự nhiên lại đánh nhau – Tú nhăn nhó khó hiểu ôm lấy Cảnh Tây
-Quân, Tây bình tĩnh lại, ở nơi công cộng đó, đừng làm trò cười, đều là anh em – Việt khổ sở giữ lại Quân.
Hai người đầy người đang giữ mình ra, xoay hai huớng không nhìn mặt nhau, cả hai vẫn còn tức giận. Vũ gỡ tay anh bảo vệ ra loạng choạng đi qua, nhỏ đi một mạch tới chổ Quân, đưa tay sờ mặt anh vẻ mặt buồn bã xót xa và lo lắng
-Quân? Sao anh lại ở đây?.. mặt của anh sao thế? Anh lại đánh nhau với Nam, đau lắm đúng không?
Mọi người trố mắt ra nhìn, Cảnh Tây cũng vô cùng ngạc nhiên, thái độ của nhỏ như thế rõ ràng quen biết Quân, rồi còn Nam gì đó? Nhỏ lo lắng đến bên Quân, nhìn cũng không nhìn mình một cái, không nhớ tới sự tồn tại của mình, trong lòng Cảnh Tây đau nhói tràn ngập hụt hẫng
-Không sao, anh không sao, đừng khóc – Quân nắm lấy bàn tay Vũ áp trên má mình, trong lòng mở cờ chiến thắng
-Không sao? Chảy máu rồi, còn bảo không sao? Anh là đồ ngốc sao hức hức – Vũ như đứa trẻ bị giành lấy quà khóc nức nở
-Ngoan, đừng khóc, anh đưa em về
Quân giữ lấy Vũ trong lòng hướng đến xe của mình, Cảnh Tây không cam lòng dợm bước muốn ngăn cản
-Để họ đi đi, chuyện của họ để họ giải quyết – Việt ngăn Cảnh Tây lại
Nhìn Vũ nép trong lòng Quân, dáng vẻ không khác gì đứa trẻ, một cái cũng không quay lại nhìn mình giống như trong cuộc đời Vũ không tồn tại một người tên Kiều Cảnh Tây, những thứ đó như những cây kim nhọn đâm vào tim cậu ta, chán nản bỏ đi về huớng ngược lại. Tú Việt chỉ biết lắc đầu ngán ngẩm nhìn hết người này tới người kia, xong cả hai chạy theo Cảnh Tây “không khéo tên đó làm chuyện dại dột” ( Không nghiêm trọng vậy chứ? )
Cuối cùng chiếc xe hơi bóng loáng của Quân cũng về tới nơi đỗ xe của khu chung cư mà Vũ ở. Không muốn vất vả dìu nhỏ lên nhà, Quân bế hẳn nhỏ đi luôn.
Vừa được thả xuống, Vũ luôn miệng kêu nóng, tay không ngừng cởi bỏ áo của mình. Quân ôm nhỏ vào phòng ngủ, làm nhỏ khó chịu đẩy anh ra giẩy nảy
-Đừng đụng vào tôi mà, nóng chết được – vẫn cố gắng cởi bỏ áo của mình
-Em đang dụ dỗ anh sao?
Quân phía sau đi tới ôm lấy nhỏ ấn xuống giường áp mặt mình sát mặt Vũ, đôi mắt tràn ngập dục vọng nhìn nhỏ. Vậy mà nhỏ rất tự nhiên, rất nhẹ nhàng đưa tay lên sờ gương mặt Quân
-Quân? Sao anh lại ở đây? – chớp đôi mắt ngây ngô nhìn anh,
-……??? – Quân bị nhỏ làm cho hồ đồ
-Ha Hành Tây, là anh đúng không? Sao lại giả làm anh ấy, tôi đâu có ngốc, tôi biết làm sao anh ấy có thể ở đây chứ? Anh ấy đang bận,.. đang bận …ôm ấp người khác, rồi còn về với vợ mình nữa, khi …khi nào mới tới…mới tới tôi chứ – Vũ buông tay xuống một cách bất lực, lăc lắc đầu, hốc mắt tràn ngập nuớc trào ra hai bên, khóc một cách tức tưởi thuơng tâm vô cùng
Nghe Vũ gọi tên người đàn ông khác trong lòng tràn ngập ghen tức, nhưng khi nghe những lời nói sau khiến anh đau nhói lại có chút vui mừng. Anh biết trong lòng Vũ vẫn có anh, nếu không cũng không tự hành hạ mình thế này, bao nhiêu giận hờn ghen tức lâu nay, lại như làn khói tan đi mất. Trìu mến ghé môi xuống muốn hôn nhỏ
-Không, Cảnh..Cảnh Tây, không được… đừng … - Vũ né đầu sang một bên tránh nụ hôn bất ngờ kia, tay cố gắng đẩy người phía trên ra
Điều này không những không làm Quân không vui mà hoàn toàn ngược lại, chí ít dù đang say nhưng nhỏ vẫn không để người đàn ông khác đụng chạm vào mình
-Ngoan, là anh là anh không phải Cảnh Tây, anh là Quân, mở mắt ra nhìn xem – Quân cố gắng dụ dỗ, tay xoa má nhỏ
-Thật ….thật là anh sao? – Vũ từ từ quay lại, cố mở mắt thật to ra nhìn người truớc mặt, dụi mắt nhìn thật kĩ chỉ sợ mình nhìn lầm – Quân, Quân là anh thật sao? Thật là anh, có phải em nằm mơ không? – Vũ ôm chầm lấy anh nức nở
-Là anh, không phải mơ, anh đang ở đây với em, ngoan để anh hôn em, yêu em… - Giọng nói khàn khàn rỉ rỉ bên tai Vũ, làm nhỏ mê muội
Quân thành công dụ dỗ được con mèo say xỉn Phi Vũ, đôi môi rớt xuống khắp mặt nhỏ, lấy đi những giọt nuớc mắt như mưa tuôn của nhỏ. Vũ ôm chặt lấy anh, miệng không ngừng lặp lại “em rất nhớ anh, rất nhớ anh, xin lỗiii”
-Anh biết, anh biết anh cũng rất nhớ em, cho anh được không?
Rời khỏi đôi môi sưng đỏ của nhỏ Quân tiếp tục khàn giọng nỉ non bên tai nhỏ. Vũ không còn biết gì nữa, chỉ theo bản năng ôm ghì lấy cổ Quân, chủ động hôn anh thay cho câu trả lời “Nếu đây là giấc mộng xuân, em tình nguyện trầm luân không tỉnh, chỉ trong giấc mơ này anh mới có thể là của riêng em, để em có thể yêu anh một cách trọn vẹn,” giọt nuớ mắt nóng hổi lại lăn dài trên má
Tuy là hỏi nhưng cũng chẳng để Vũ kịp trả lời đôi tay to lớn của Quân đã luồn vào bên trong áo khám phá “vùng đất mới”, bây giờ có được phản ứng tích cự từ Vũ, không e ngại chần chừ, tốc độ của Quân càng nhanh chóng hơn, quần áo trên người được vứt thẳng xuống sàn. Dục vọng của anh đã vượt mức kìm chế, bây giờ dù cho nhỏ có không đồng ý, có chống cự, Quân cũng không còn khả năng dừng lại.
Một đêm xuân luôn luôn là rất ngắn, một đêm xuân hoan ái mang bao nhớ nhung chờ đợi cùng yêu thuơng vô bờ, nhưng lại là tội lỗi trong mắt người đời lại càng qua rất rất mau, liệu có thoả mãn được cơn khát tình của họ. Và liệu khi màn đêm giúp họ che giấu tội lỗi bị kéo xuống họ sẽ đối mắt thế nào với tất cả?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui