Lạc Bước Thiên Đường

Nhà sao tối thui ấy nhỉ, chị tôi đâu có ngủ sớm vậy. Mà có chăng thì tôi chưa về, chị cũng sẽ không ngủ trước. Có một linh cảm chẳng lành xuất hiện trong đầu tôi. Mò mẫm tìm công tắt đèn, vừa bật lên, tôi đã bị doạ cho thót tim. Anh ta ngồi lù lù trên sofa, không một tiếng động. Mà sao ngồi trong nhà lại tắt hết đèn làm tôi còn tưởng nhà có trộm.
Không muốn một mình đối mặt với anh ta, tôi vội vã lên phòng. Nhưng cái chân không nghe lời lại không thể khiến tôi nhanh hơn, mà lại làm tôi ngã, do vội vã.
Lần nữa, tôi được bế đi cùng bởi một người, trong cùng một ngày. Anh ta thật sự bá đạo mà, sao cứ hết lần này tới lần khác, tự ý bế tôi như thế?
-Bỏ xuống đi, tôi có thể tự đi được – tôi cố nói cứng dù chân khá đau
Không thèm trả lời, anh ta bế thẳng tôi vào phòng, đặt lên giường. Cửa cũng bị đóng lại rồi. Anh ta định làm gì đây? Tôi rất sợ, toàn thân tôi run rẩy. Nhưng chị, có chị ở nhà nữa mà, chắc anh ta không dám làm càng.
Anh vô phòng tắm, bê một cái thau nhỏ ra, cởi giày của tôi, nhẹ nhàng đặt chân tôi vào thau nước ấm. Tôi cứ đờ người ra, mặc anh ta muốn làm gì làm. Rất nhẹ nhàng, anh xoa bóp cái chân của tôi.
Trong tim tôi có cái gì đó lạ lạ, làm sao đây. Anh ta cứ dịu dàng thế này. Tôi… tôi…
“con cò bé bé…” may quá có ai đó gọi tới, mở máy ra xem là số của Hùng tôi mừng húm vội bắt máy ngay
-Hùng hả? Vũ nghe nè – tôi vừa nghe vừa liếc nhanh anh ta, hình như sắc mặt không tốt lắm, mà kệ không quan tâm
-
-Uhm Vũ chưa ngủ, còn Hùng…
Đang nói chuyện thì điện thoại của tôi bị giật lấy, và bay thẳng vào tường, vỡ làm hai. Anh em nhà này thật đáng ghét mà, sáng thì em phá cửa phòng, bây giờ anh ném điện thoại. Tôi có thù với họ chắc..
-Anh làm gì vậy hả? – tôi không nhịn nữa đâu, hừ hiếp người vừa phải thôi chứ. Anh ta có đuổi khỏi nhà, tôi cũng không quan tâm
-Em với tên nhóc đó là quan hệ gì hả? – anh ta mặt đầy sát khí từ từ tiến sát tôi, gằng mạnh từng chữ. Nói thật thì tôi có hơi hơi run một chút
-Quan..quan hệ gì thì liên quan gì anh? Anh rễ.. – tôi không thể để anh ta áp đảo tinh thần được
-Em đang chọc điên tôi à – anh ta tới rồi, sát lắm rồi – em là người của tôi, như vậy thì không liên quan à
Hả? Anh ta vừa nói gì? Có phải anh ta bị sốt nên nói sảng không? Hay điên rồi…? Cái gì mà tôi là người của anh ta? Tôi là của tôi thôi, câu đó anh ta nói với chị tôi, hay mấy ả tình nhân thì nghe đuợc, sao lại sao lại nói thế với tôi.
-Anh… anh nói gì hả? Anh điên rồi, tránh ra tôi đi phải gọi lại cho Hùng…nếu không cậu ấy … - tôi đẩy mạnh anh ta ra, buớc đi
-Im đi, truớc mặt tôi mà dám lo lắng cho tên đàn ông khác, em cũng gan quá nhỉ – cổ tay tôi bị anh ta nắm chặt, một sức mạnh phía sau lôi tôi lại, quẳng lên giường một cách không thuơng tiếc.
Anh ta thật sự điên rồi, chị ơi chị ở đâu? Sao không nghe động tĩnh gì của chị? Nặng, anh ta đang đè trên người tôi. Con người này, sao lại nặng đến thế, tôi sắp không thở được nữa rồi nè.
-Anh rễ, anh rễ, anh say rồi đúng không? – tối cố gắng kêu gọi chút lí trí của anh ta, tôi muốn anh ta nhận đúng mối quan hệ của chúng tôi.
Tôi không muốn thế này, sao anh ta dám đối xử với tôi như thế chứ, hơi thở của anh ta, phả khắp mặt tôi, nóng rất nóng. Cảm giác này là gì chứ, khó chịu rất khó chịu, cứ như có hàng ngàn con kiến bò khắp người tôi.
-Hãy nhớ kĩ, tôi không nói lại đâu, em không phải là em vợ tôi. Mà chính là ngườ đàn bà của tôi – vừa nói anh ta vừa cắn nhẹ vành tai tôi – điều này là do chính em nói, đừng có giả vờ quên để lảng tránh
-Không ,…không anh nói bậy.. không có…nếu anh…anh không đứng lên, tôi sẽ la lên đó, chị sẽ chạy qua…
“ha ha ha ha ” anh ta chống một tay lên cách mặt tôi một khoảng, rồi cười như điên.
-Nói cho em biết, tôi chính là muốn em la lên, để cô ấy biết sớm cũng tốt. Nhưng rất tiếc hiện tại cô ta không có nhà – anh ta cười đểu cáng
Sao anh ta nói chuyện cứ như không phải của mình thế? Chẳng lẽ với anh ta chị tôi không mảy may ý nghĩa gì sao?
Mà như anh ta nói thì hôm nay tôi sẽ “chết” sao? Không, không thể. Bình tĩnh tôi phải bình tĩnh, phải tự cứu mình. Tôi có học võ mà, phải bình tĩnh vận dụng. Nhưng sao tim tôi nó cứ đập liên hồi thế này.
-Định dụng võ với tôi sao? Ba cái võ mèo quào của em không ăn thua đâu
Ặc không phải anh ta là sâu trong bụng tôi chứ? Sao đoán được suy nghĩ của tôi?
-Đáng yêu thật, em vẫn y như lúc đó, nghĩ gì là mặt hiện lên hết cả – anh ta vuốt vuốt gò má tôi, anh ta chạm chỗ nào là tôi thấy sởn gai óc chổ đó.
-Anh ..anh rễ, anh làm ơn đi, đùng có giỡn…giỡn như vậy… hức hức.. – tôi thật sự bị doạ đến hồn phách lên mây rồi - uhm uhm… - anh ta..anh.. lại hôn tôi.
Tôi mở trừng mắt, cố lắc đầu kháng cự, hai tay của tôi thì đã bị anh ta chế trụ trên đầu. Nuớc mắt của tôi trào ra hết rồi..
Nhưng không màn đến sự sợ hãi của tôi, những giọt nuớc mắt của tôi. Anh ta vẫn cúi xuống, ngấu nghiến lấy môi tôi. Tuy tôi chưa hôn ai bao giờ, nhưng tôi biết, nụ hôn này, là sự chiếm đoạt, rất thô bạo, không hề có ý dịu dàng, cứ như muốn cắn nuốt đôi môi của tôi. Không khí của tôi bị rút cạn hết rồi, tôi…tôi không thở..thở được.
Anh ta như luyến tiếc rời môi tôi, lại khẽ hôn lên mắt tôi, nơi những giọt nuớc mắt, vẫn còn đọng lại.
Tôi không nói được gì, chỉ còn lại tiếng nấc nghẹn trong cổ họng,
-Ngoan đừng khóc, anh sẽ nhẹ nhàng – khác với sự thô bạo lúc này, giọng nói của anh ta lúc này sao dịu dàng đến thế
Đôi mắt, ầng ậng nuớc mắt, tôi nhìn anh ta trừng trừng, ra sức lắc đầu. Sao tôi bây giờ không thể nói gì cả, đầu óc cứ mụ mị thế nào ấy.
Anh rời mắt tôi, đôi môi ấm nóng ấy, dần dần lướt xuống cổ của tôi. Đầu tôi càng lúc càng choáng váng. Tim nó đập càng lúc càng nhanh, càng mạnh rồi. Tim mình vốn dĩ không khoẻ, nếu anh ta cứ thế này…tôi sợ, sợ nó không chịu được mà vỡ tung mất.
-Tim em, cơ thể em thành thật hơn chủ của nó, nó cũng nhận ra tôi rồi này – mỉm cười nói, anh ta chỉ tay lên ngực trái của tôi.
“cốc cốc” may quá có tiếng gõ cửa, tôi được cứu rồi. Nhưng nếu… nếu thấy chúng tôi trong tình trạng này, không … không được, chị tôi sẽ biết, rồi ba má nữa, không thể..
-Hu hu út ơi, út ơi, Bin sợ ma, Bin không thấy mẹ hức hức – là Bin đang ở bên ngoài. Làm sao đây, thằng bé đang khóc
Mà anh ta không nghe tiếng của con mình hay sao? Sao không dừng lại chứ?
-Uhm …B..i..n Bin chờ út một tí – tôi cố gắng gọi với ra ngoài – anh mau mau… dừng lại đi, Bin đang ở...bên...ngoài – tôi lí nhí với anh ta
-Không thích – anh ta phán một câu xanh rờn, anh ta làm cha kiểu gì đây chứ? Con anh ta đang đứng bên ngoài, vậy mà…
-Huhu huhu út ơi,
-Bin…Bin ngoan, út ra ngay – anh ta cứ hôn khắp người tôi thế này, tôi càng cố kiềm nén tiếng kêu thì anh ta càng làm tới – xin anh, hãy để tôi ra với thằng bé – không cứng được, tôi phải cầu xin thôi
-Chỉ cần em hứa, sẽ nghe lời tôi..
-Được tôi nghe lời anh, anh mau buông tôi ra đi.. – tôi khẩn trương đáp lại
-Nói Phương Phi Vũ em..là nguời đàn bà của Nguyễn Hoàng Quân – anh ta tiếp tục bá đạo, nhưng sao có thể quá mức như thế này chứ
-Anh… - anh ta nhìn tôi với vẻ mặt đắc chí, đôi môi anh ta không ngừng “đóng dấu” trên cơ thể tôi.
Bên ngoài Bin vẫn khóc kêu tôi, tinh thần cuả tôi bị ép đến loạn rồi. Như cỗ máy tôi lặp lại lời anh ta. Anh ta mỉm cười đắc thắng, hôn nhẹ môi tôi rồi đứng dậy.
Tôi lặp tức bật dậy như cái lò xo, vuốt lại quần áo, đầu tóc. Tôi cố chạy nhanh ra cửa, cũng không để ý tới cái chân mình nữa, không để Bin nhìn vào trong phòng. Tôi vừa ra là đóng cửa lại ngay, ôm cháu về phòng nó. Tôi phải tránh xa kẻ bệnh hoạn đó, và chạy trốn cả “ác quỷ” trong tôi. Cứ ở bên anh ta nó sẽ trỗi dậy.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui