Vũ cùng Cảnh Tây đi về quê để xin gia đình tổ chứ lễ cưới. Má nhỏ nằm chật vật trên giường vừa nhìn thấy hai người bước vào bà liền bật dậy như được uống thần dược. chạy đến ôm chầm lấy Vũ, bà khóc, lại nghẹn lời yêu thương, rồi lại buông Vũ ra bà đánh nhỏ, bà oán nhỏ bỏ đi không nói lời nào, rồi lại ôm Vũ vào lòng khóc như mưa, không ngừng xin lỗi con gái, vì đã không thể bảo vệ nhỏ.
Từ đầu tới cuối Vũ không có bất kì hành động nào, chỉ luôn miệng nói
Má con đã về, con đã về - Cho đến khi bà gần lã người đi, Vũ mới nhẹ siết mẹ mình vào lòng
Ba của nhỏ vỗ vai Cảnh Tây rồi quay vội đi che những giọt nước mắt của mình. Cảnh Tây ngược lại thì cười toe toét như trúng số độc đắc.
Ba ơi, con đã về, con xin lỗi
Vũ bước tới cạnh ba mình, ôm chầm lấy ông, người ta bảo đàn ông không biết bộc lộ cảm xúc, người đàn ông chân lấm tay bùn lại càng vụng về. Ba nhỏ chỉ biết ôm lấy con gái, rồi gật đầu một câu cũng không nói thành lời.
Thật ra đôi khi không cần lời nói chỉ là một cái ôm, một cái nắm tay hoặc chỉ là một ánh mắt cũng khiến chúng ta thấu hiểu được nhau.
Trong mâm cơm đoàn viên, Cảnh Tây thưa chuyện với ba má Vũ, tuy anh từng nói qua việc này trước khi Vũ bỏ đi, nhưng bây giờ nghe lại lần nữa hai ông bà vẫn không tránh khỏi ngỡ ngàng, và hơn thế là sự cảm phục sâu sắc dành cho tấm chân tình và sự bao dung của chàng trai trước mặt đối với con gái mình. Hai người đảo mắt nhìn qua phía Vũ, muốn hỏi ý nhỏ, Vũ mỉm cười không nói, tay đan chặt tay Cảnh Tây.
Chỉ bấy nhiêu cũng làm cho hai con người sống hơn nửa đời người hiểu, má nhỏ cười hiền gật đầu, ánh mắt đầy biết ơn nhìn Cảnh Tây
Con à, má giao con bé cho con, cũng cảm ơn con đã yêu thương con bé bằng cả chân tình. Cuộc đời nó chưa đi hết là bao nhưng bao nhiêu sóng gió lại dường như đổ trút hết vào nó, thật sự thì điều may mắn và kì diệu nhất mà trời phật ban cho nó chính là con
Con trai ngoan
Chỉ một câu đó của ba nhỏ cũng khiến Cảnh Tây vui mừng không tả, anh biết rằng gia đình nhỏ đã thừa nhận anh như một thành viên thật sự, không chỉ là con rể mà còn là con trai của gia đình. Cảnh Tây không giấu được xúc động và vui sướng, nắm lấy bàn tay gầy guộc, chai sần của của hai đấng sinh thành
Con cảm ơn ba mẹ, cảm ơn hai người đã trao cho con đứa con gái vô vàn yêu thương, cảm ơn đã cho con một gia đình lần nữa
Nước mắt họ lại thi nhau rơi trong nụ cười không tắt, vì những giọt nước mắt này là những giọt nước mắt hạnh phúc, những giọt nước mắt hân hoan, cho ánh nắng ngập tràn sau cơn giông bão.
Vũ dẫn Cảnh Tây đi dạo mát ban đêm ở triền đê sao nhà, cũng nhân cơ hội hưởng thụ không khí trong lành của quê mình, ngửi mùi sữa non của lúa, mà bao lâu nay đã bỏ quên, ngắm ánh trăng dịu dàng mà dường như Vũ quên mất khi bị ánh đèn xa hoa của thành thị che lấp. Cảm giác thật dễ chịu, thật khoáng đạt
AAAAAAAAAAAAA THOẢI MÁI QUÁ ĐI, HẠNH PHÚC QUÁ ĐIIIII
Cảnh Tây đột ngột bắc tay làm loa hét lớn, rồi nhanh như cắt ôm lấy Vũ xoay một vòng lớn, Vũ giật bắn vội vàng bịt miệng chàng ta lại, gấp gáp giải thích
Ây ây ở đây là thôn quê, người dân rất nhạy, chỉ tiếng động nhỏ như cũng khiến họ giật mình chạy ra tìm kiếm đó, mọi người nghĩ có chuyện gì lại huy động nhau ra giúp đỡ thì làm sao hả?
Vậy à, hì anh lại biết thêm một điểm khác biệt giữa người thành thị và người dân quê rồi – Cảnh Tây đắc ý cười khì
Hửm? Là gì? – Vũ nhíu mày khó hiểu nhìn anh
Hì là sự chân thành không toan tính? Haha aaaaaaaaaa thiệt là vui quá điiiii
Nè nè anh lại sao thế hả? Em vừa mới nói anh lại….
Cảnh Tây làm mặt xấu với Vũ, rồi bất chợt nắm lấy tay nhỏ kéo đi, cả hai chạy vùn vụt trên triền đê, Cảnh Tây thì cười ha hả phấn khích, Vũ thì không ngừng la hét vì nhỏ sợ té, cũng sợ luôn cái người không biết sợ là gì đang cười vui vẻ kia. Thôi thì anh vui vẻ như thế, nhỏ cũng nên bồi theo anh. Chạy thế này cũng khiến tâm trạng giải tỏa, mọi đè nén lâu nay cũng được bung ra.
Sau khi chạy đến mồ hôi túa ra như tắm, chân rã rời, thở không ra hơi nữa cả hai nằm phịch xuống đất ngửa mặt ngắm trăng thở phì phò còn được nghe dàn giao hưởng của ếch nhái và dế. Tuy là mệt nhưng tâm trạng thật thoải mái, thật vui vẻ.
Anh đó, không sợ ngã sao mà chạy nhanh như thế chứ, ở đây trơn trợt lắm, lại là đồng ruộng, ngã một cái là về ba má đuổi đi luôn vì nhìn không ra hai đứa à – Vũ thở hồng hộc, không nhìn người bên cạnh mà nói
Cảnh Tây dũi tay ra kéo Vũ sát vào, để nhỏ gối đầu trên tay mình, tay kia làm gối cho chính mình, mắt dán chặt vào ánh trăng trên cao
Không có gì làm cho anh sợ cả….- Đột nhiên anh quay sang nhìn Vũ, bắt gặp ánh mắt Vũ cũng đang nhìn mình, khi hai ánh mắt giao nhau…- Ngoại trừ mất em
Vũ chợt thấy như có dòng nước ấm áp nào đó vừa chảy qua tim, thật ấm thật ngọt, người con trai này không hay nói lời hoa mĩ, nhưng đã nói thì sẽ khiến nhỏ cả đời không quên dư vị hạnh phúc ngọt ngào không phải cảm nhận bằng đầu lưỡi, mà là từ trái tim.
Em thật sự muốn gả cho anh
Đột ngột bị hỏi câu đó khiến Vũ bất ngờ, thì ra trong lòng người này vẫn còn khúc mắc không thể tháo gỡ, Vũ xoay hẳn người lại nhìn Cảnh Tây, bàn tay nhỏ đưa lên vuốt gương mặt rám nắng có phần hốc hác kia.
Em không muốn gả cho anh…
Một lời này của Vũ khiến cho cái gì đó vỡ “rắc” một tiếng trong lòng Cảnh Tây, gương mặt cũng biến sắc, nhưng anh một lời cũng không nói ra, khóe môi Vũ dường như vừa cong lên
…Mà là muốn anh gả cho em, muốn được mang đến cho anh hạnh phúc, có thể lúc này em không cho anh hết 100% tình yêu của mình, nhưng hãy tin em và cho em thời gian, sẽ đến lúc em trao anh tất cả yêu thương của mình, có được hay không? Em sẽ tạo cho anh một ngôi nhà của riêng của của chúng ta, sẽ hạnh phúc
Được, được dĩ nhiên là được tất nhiên là được bao lâu anh cũng chờ
Trái tim vừa mới gần như chết đi của Cảnh Tây đột ngột sống lại một cách thần kì, đang như chú chim non vui mừng nhảy nhót hát ca, vòng tay mạnh mẽ ôm lấy nhỏ.
Một nụ hôn nhẹ nhàng nhưng không kém sự nồng nàn cần có, giữa đêm trăng thanh gió mát, giữa cánh đồng xanh ngắt màu mạ non, giữa bản giao hưởng đồng quê ngọt ngào. Nụ hôn đầu tiên của hai con người chịu nhiều bất hạnh, nụ hôn này có được gọi là lãng mạng hay không? Nhưng chắc chắn rằng là nụ hôn bình yên và chân chính không phải là sự vay mượn của bất kì ai của Vũ,
Chỉ hai ngày nữa là đến hôn lễ của hai người, má nhỏ bảo trong tháng này chỉ có ngày đó là ngày tốt, nếu mà không tiến hành sẽ phải chờ đến năm sau. Nên dù có gấp gáp thì vẫn cố gắng chuẩn bị cho tươm tất, cũng may là tổ chức ở quê nên bà con hàng xóm đều quyết định bỏ công việc của mình vài ngày, xắn tay áo chuẩn bị hôn lẽ cho cả hai, vì lâu rồi xóm nghèo không có chuyện vui. Các chị các bà thì lo công việc chợ búa, nấu ăn chén bát… Các anh các chú thì đi chặt lá dừa, đi hái dây leo trong rừng để về trang trí rạp cưới, còn bàn nhau đi hái trái đủng đỉnh về tạo hình con đại bàn treo giữa rạp cưới để ay mắn cho đẹp mắt.. và còn bẫy người khác, vì trái đủng đỉnh vốn rất ngứa nếu chạm vào da thịt.
Vũ và Cảnh Tây đều thống nhất là trang phục suốt lễ cưới của cô dâu chú rể cũng như mọi người sẽ là áo dài khăn đống theo truyền thống. Sẽ tổ chức một đám cưới đúng chất dân quê nam bộ, và cũng dự định rướt dâu đúng chất quê nghèo với xe bông là … xe bò, Hạnh và Quân cũng đang trên đường về. Ai cũng lo toan nhộn nhịp, chỉ có cô dâu chú rể dường như rảnh rỗi quá mà sinh nông nổi, cứ chạy ra chạy vào như gà mắc đẻ, xoay tới xoay lui như con thoi
“Bộp”
A .. đau, anh đừng đi qua đi lại nữa, chóng mặt quá – Vũ vừa xoa cái vai đụng phải Cảnh Tây vừa nhăn nhó nói
Em cũng có hơn gì anh mà đâu, cũng lăn xăn đến hoa cả mắt – Cảnh Tây phì cười trước cái mặt nhăn mũi chu miệng của nhỏ,
Ơ hay, hai đứa cứ đứng thế à? Lo chuẩn bị ình đi chứ, mà đã đi lấy ảnh cưới về chưa?
Má Vũ thấy cả hai chống nạnh trừng nhau giữa nhà, liền quát ột tiếng, hai người cười khi lè lưỡi nhìn nhau rồi vội vã đi, thật đúng là người trong cuộc thì tối mà người ngoài thì sáng. Bao nhiêu việc cần làm mà chẳng biết bắt đầu từ đâu nên lại tưởng như không có gì làm. Chắc cô dâu chú rể nào cũng có tâm trạng như vậy.
Khi trời vừa nhá nhem tối thì Quân và Hạnh cũng về đến, cu Bin háo hức chạy ùa vào nhà không chờ đợi ba mẹ. Cu cậu nghe tin dì út về, rất háo hức được gặp lại nghe mẹ nói là dì út sẽ là cô dâu mà cô dâu thì rất đẹp, Bin càng muốn gặp.
Ngoại ơi, ngoại ơi Bin về rồi, út ơi Bin về rồi úttttttt
Thằng bé cứ nói là đâm thẳng mà chạy, vừa chạy vừa réo gọi không ngớt, ai cũng ngoái lại nhìn Bin, có lẽ con nít là tốt nhất dù trong hoàn cảnh nào cũng rất dễ vui vẻ hào hứng.
Ôi Bin về đấy à? Ba mẹ con đâu? – Ba Vũ nghe tiếng cháu ngoại vội bước ra – chạy đi đâu mà dữ vậy nè, mồ hôi đổ đầy đầu đây
Hì ông ngoại ơi, út đâu ông ngoại, con muốn gặp út quá – Bin không trả lời ông ngoại mà trực tiếp lay ông hỏi một tràng
Út con đi lấy đồ chưa về, hì cha bây về chỉ lo gặp dì út không à? Không thèm nhớ ông
……… - cu Bin vừa nghe nhỏ không có nhà, gương mặt đã lặp tức hiện rõ vẻ thất vọng
Thưa ba con mới về, - Quân và Hạnh xách đồ bước vào liền chào hỏi – Bin đã chào ông ngoại chưa mà đứng đó xụ mặt vậy con?
Rồi rồi, thằng bé không gặp được con út nên buồn đấy, hai đứa đem đồ vào nhà cất nghỉ tí cho khỏe đi con
Quân vẫn vẻ mặt đó, không lạnh không nóng, bước đều theo Hạnh và Bin, cũng cố gắng không thu vào tầm mắt khung cảnh nhộn nhip, vui vẻ, cố gắng không nghe thấy những lời chào hỏi chúc tụng. Chỉ muốn phá nát cái rạp cưới xinh đẹp mà mọi người đã dày công dựng nên vì tất cả tất cả những thứ này đều là dành để mang người con gái ấy rời xa anh. Không có nỗi đau nào lớn hơn việc phải tham dự hôn lễ của người mình yêu thương nhất, nhưng chú rể lại không phải là mình.
Con người vẫn chỉ là con người mà thôi khi nói thì nói rất hay nhưng mấy ai thật sự làm được, đã nói quay đầu nhưng mà tâm tư anh vẫn chưa thể nghe theo lí trí. “Phải để cô ấy hạnh phúc, đừng làm cô ấy đau nữa, buông tay thôi” luôn nhắc nhở chính mình như thế, nhưng lúc này tim anh lại không ngừng nhói đau. Và chưa bao giờ ngừng đau khi nghĩ về nhỏ, nghĩ về việc nhỏ sẽ sánh vai với một ai đó khác, cùng ai đó bàn tính về tương lai cùng ai đó, cùng người khác “một mái nhà tranh hai trái tim vàng”
Anh sao thế? Anh mệt à, sắc mặt không tốt lắm
Hạnh từ lúc nào đã đứng bên cạnh anh, bàn tay mát lạnh của chịs nắm lấy tay Quân, kéo anh ra khỏi những suy nghĩ tiêu cực của mình.
Ừm có lẽ do đi đường xa quá, anh không sao
Quân siết chặt tay vợ mình “phải, đây mới là người phụ nữ của mình, người mình cần chăm sóc cả đời, quan tâm cả đời, yêu thương một kiếp”
Ừ vậy anh vào trong nghỉ đi, em pha cho anh li nước – Hạnh cười hiền nhìn Quân, định kéo anh đi
Vợ, anh xin lỗi
Hạnh sững người lại, lần đầu tiên nghe anh gọi vợ, lần đầu tiên cảm nhận sự dịu dàng đến tận xương từ anh, lần đầu tiên cảm nhận vị ngọt của từ xin lỗi như thế. Hạnh hiểu vì sao anh nói thế, Hạnh cũng biết trong lòng anh xao động, nhưng chị nguyện bao dung tất cả, vì lời hứa anh muốn cùng chị tạo dựng tương lại khác, tương lai chỉ có hai người song hành, sẽ để quá khứ ngủ yên.
Lúc nghe anh nói những điều này, chị đã không dám tin đó là thật, chỉ sợ anh một phút nhất thời thương hại mình, vì hơn ai hết chị hiểu rõ tình cảm của anh đối với người ấy, cũng chưa hề dám quên sự nhẫn tâm của anh hôm ở bệnh viện. Nhưng canh bạc cuộc đời chị đã thua trắng rồi, chẳng còn gì để mất nữa, chỉ còn lòng tự tôn cuối cùng, chị cũng muốn dùng nó cược một ván yêu thương, tự ình một cơ hội được hạnh phúc, tự ình cái quyền được tỏa sáng trong mắt ai đó. Chị đã đọc một câu thế này “Tình yêu trong tầm mắt lay lắt rồi cũng qua”, vậy tại sao không thể cho nhau cơ hội?
Không sao, vợ cùng chồng cố gắng
Hạnh mỉm cười nắm lại tay chồng, cả hai cùng gật đầu đồng ý, cùng nắm chặt tay nhau bước đi. Là đi cạnh nhau chứ không còn kẻ trước người sau, họ có được hạnh phúc hay không? Không phải vẫn còn câu “Hạnh phúc trong tầm tay, loay hoay rồi cũng mất”
Vũ và Cảnh Tây đi về cũng tới giờ làm lễ công cô nhà gái, là một lễ cử hành vào tối trước ngày nhà trai đón dâu. Để bà con họ hàng, anh chị em trong nhà chúc phúc tặng quà, coi như là chia tay cô dâu.
Nhưng trước khi lễ này diễn ra, thì cũng có một nghi thức không thể thiếu là cô dâu vào buồng nghe lời dặn của mẹ, cùng mẹ ủi quần áo để đem về nhà chồng. Đây cũng là lúc mà cô dâu và mẹ tâm sự, răng dạy cách sống trong cuộc sống hôn nhân và khóc nhiều nhất, nếu ai yếu lòng mà chứng kiến cảnh này thì sẽ không cầm được nước mắt.
Vũ mặc bộ áo dài màu hồng cánh sen, tóc đen xõa dài ngồi một bên giường ẹ chảy tóc lần cuối. Từng lược từng lược đưa lên cũng là kèm theo lời chúc của mẹ dành cho nhỏ, xong ba lược thì bà bắt đầu ủi quần áo cho Vũ
Con à, ngày mai là con đã là vợ người ta, không còn là con gái bé bỏng trong nhà, không được nhõng nhẽo, không được vòi vĩnh. Phải biết chăm sóc chồng con, lo toan việc nhà. Phải biết yêu thương nhẫn nhịn chồng, không được giở thói ương bướng!@#$%^&*())(*&^%$#@!@#$%^&*(
Vũ chăm chú lắng nghe những lời răng dạy từ tâm của mẹ, cố kìm tiếng nấc để nó không phát ra, mọi người có mặt cũng vội quay đi gạt nước mắt.
Má Vũ lau nước mắt ình và nhỏ rồi nắm tay con gái bước ra nhà trước để làm lễ. Nhỏ khoanh tay trước bàn thờ tổ tiên nghe người già xướng lễ, mời rượu họ hàng và nghe lời chúc phúc nhận quà từ họ. Xếp theo thứ tự thì trong anh chị, Hạnh là người đầu tiên lên chúc phúc cho Vũ, khi người chủ lễ vừa gọi thì Hạnh cũng vừa lúc bước lên, nắm tay Vũ tuy cười nhưng, nhỏ vẫn cảm thấy chị không còn thân thiết như trước nữa, bàn tay chị dường như cũng lạnh hơn, bất giác Vũ nắm lại tay chị, như muốn trao hơi ấm cho nhau.
Hạnh cảm giác được lòng tay đầy mồ hôi của Vũ, cũng cảm nhận được sự run rẩy của nhỏ, chuyện này chị cũng đã trãi qua và chắc chắn người con gái nào cũng sẽ trãi qua cái thời khắc này, hồi hợp lo lắng…
Út à, chúc mừng em tìm được hạnh phúc của mình, tìm thấy được người đàn ông của em, phải biết trân trọng để luôn hạnh phúc em nhé – chị siết nhẹ tay Vũ, mỉm cười nói
Em cảm ơn hai, em sẽ nghe theo lời hai – Vũ cũng nhẹ nhàng đáp lời
Đây là quà anh chị chọn cho em, chúc em hạnh phúc
Quân từ trong đám đông len ra ôm eo hạnh, cầm trên tay chiếc hộp nhung đỏ đưa đến trước mặt Vũ, anh bật nắp ra thì mọi người ồ lên kinh ngạc có, ngưỡng mộ có. Bên trong là cặp nhẫn cưới bạch bạch kim sáng loáng, ánh đèn hắc vào càng khiến nó trong rực rỡ, là kiểu lòng tim, trên thân nhẫn còn được đính những viên kim cương lấp lánh.
Vũ nhìn hai người e ngại thật sự thì món quà này quá lớn, đúng là trong lễ này người thân tùy ý cho cô dâu thứ gì đó, nhưng thường chỉ là một món gì đó, hoặc số tiền tượng trưng.
Em …em.nhưng...món quà này quá..
Vũ ngập ngừng muốn từ chối, cố gắng không nhìn thẳng Quân, lúc này nhỏ thật sự sợ hãi việc phải nhìn vào ánh mắt người đó, nhỏ sợ mình sẽ bị nhấn chìm trong ấy, sợ sẽ phải đau lòng khi thấy ánh mắt quá đỗi bi thương ấy.
Không có nhưng nhị gì hết, là của anh chị tặng em thì phải nhận – Hạnh lên tiếng ngắt lời nhỏ
Phải đó em, không được phụ lòng anh chị hai
Cảnh Tây không biết từ lúc nào chen lên đứng cạnh Vũ, ôm ghì lấy nhỏ vào lòng, ánh mắt kiên định nhìn phía Hạnh và Quân nhưng thật ra thì đang nhìn Quân đúng hơn
Vậy, em xin cảm ơn chị hai, anh..hai – Vũ cố gắng bình tĩnh, nhưng ai biết được trong lòng nhỏ thế nào, đôi chân cũng không ngừng run rẩy
Nhìn cánh tay của Cảnh Tây siết chặt Vũ, nhìn họ tình tứ bên nhau, trái tim Quân như ai bóp chặt không tài nào đập được, hô hấp dường như cũng thật khó khăn. Anh chị quay lưng đi để buổi lễ được tiếp tục, anh vẫn ôm Hạnh, vẫn nắm tay Hạnh như để tự nhắc nhở vị trí của mình, trong lòng thầm mong người con gái sau lưng đừng giống như anh đau lòng như bị cắt nát, đừng phiền muộn “phải vui vẻ em nhé, anh muốn nhìn thấy cô dâu đẹp nhất của lòng anh, mọi đau khổ hãy để mình anh chịu thôi”
Đôi tay vô thức siết chặt chị, người vợ của anh biết trong lòng anh đang dậy sóng, và anh cùng chị dường như tự mặc định chị chính là phao níu kéo anh trước khi rơi vào vòng xoáy.
4 con người khác nhau,4 số phận khác nhau, 4 cách sống và quan niệm sống khác nhau, số phận đưa đẩy họ kết đôi với nhau, liệu hạnh phúc có mỉm cười với họ, nhưng con người đau khổ biết quay đầu?