Lạc Bước Vào Con Đường Hôn Nhân - Tiểu Tiểu Tiểu Ô Quy.

Khổng Hi Nhan đã sớm mở mắt, tối hôm qua mất ngủ nửa đêm, buổi sáng chưa đến năm giờ liền tỉnh, cô dụi mắt gọi:

"Yên Yên. "

Nửa ngày hoàn hồn, Yên Yên đã được Trì Vãn Chiếu đưa đến chỗ Chu Sinh chăm sóc.

Cô nhìn thời gian, đoán chừng bây giờ bên kia chỗ Trì Vãn Chiếu hẳn là buổi chiều, cô cân nhắc sau đó lấy điện thoại di động gửi tin: Trì tổng, có ở đó không?

Gửi tin xong, cô xoay người trên giường, phía bên kia giường lạnh như băng, cô không khỏi nhanh chóng rút về.

Khổng Hi Nhan nhận được câu trả lời: Dậy rồi? Hoặc không ngủ được?

Khổng Hi Nhan nhìn thấy điện thoại di động vang lên vội vàng cầm lấy xem, sau đó gõ gõ.

"Tôi ngủ không được."

Trì Vãn Chiếu bên kia lại trầm mặc thật lâu, qua bốn năm phút, mới có tin nhắn tới.

"Biết rồi, tôi sẽ trở về sớm."

Khổng Hi Nhan nhìn tin nhắn sửng sốt vài giây, nhanh chóng nhắn lại với cô: "Không cần không cần, tôi muốn hỏi, có thể đón Yên Yên trở về không? Không có nó, tôi không ngủ được."

Trì Vãn Chiếu ngồi bên giường, nhìn tin nhắn trong điện thoại di động, khóe môi khẽ nhấc lên lập tức mím chặt, cô không muốn trực tiếp trả lời.

"Không thể"

"Ồ."

Trì Vãn Chiếu cũng đặt điện thoại di động lên bàn cạnh giường ngủ, quay đầu nhìn ra ngoài.

Lần cuối cùng cô trở về là tết năm ngoái, khi đó sức khỏe của bố cô không tệ như vậy, ông thích ngồi dưới gốc cây bên ngoài cửa sổ của cô, nhìn thấy cô sẽ chào hỏi:

"Tiểu Vãn."

Giống như trước đây, chuyện gì cũng chưa từng xảy ra.

Nhưng cô khó có thể cho ông sắc mặt tốt hơn.

Thậm chí giả vờ mắt điếc tai ngơ, đi ngang qua ông.

Bây giờ cây cối bên ngoài cửa sổ vẫn như cũ, nhưng không thấy người dưới gốc cây

Trì Vãn Chiếu liễm thần, cửa phòng bị gõ.

"Vào đi."

Trì Huyên đẩy cửa ra, nhìn vào bên trong, nhỏ giọng gọi:

"Chị. "

Trì Vãn Chiếu đầu nghiêng đầu, nhìn thấy dáng vẻ như kẻ trộm của em gái mình, cô cảm thấy buồn cười, vẫy vẫy tay:

"Qua đây. "

Trì Huyên lúc này mới mở cửa chạy vào, Trì Huyên đứng trước mặt Trì Vãn Chiếu, dáng người cô cao gầy, buộc tóc đuôi ngựa, bộ dáng sôi nổi.

Trì Vãn Chiếu kéo cô ngồi bên cạnh mình:

"Có chuyện gì vậy?"

Trì Huyên ngẩng đầu nhìn cô:

"Ba tỉnh rồi. "

"Ừm."

Thanh âm Trì Vãn Chiếu đột nhiên lạnh xuống, Trì Huyên xoa xoa cánh tay mình liếc nhìn sắc mặt của Trì Vãn Chiếu. Kỳ thật cô rất thích chị gái mình, từ nhỏ đến lớn, chỉ cần chị gái cô vừa trở về, cô liền thích dính lấy.

Nhưng chị cô hiếm khi trở về.

Trì Huyên suy nghĩ một chút, đại khái bắt đầu từ lúc bà ngoại bị bệnh.

Chị gái cô và cô khác nhau, khi còn bé trong nhà làm ăn bận rộn, cô là bà ngoại nuôi lớn, sau đó đi học mới đón về.

Vì vậy, tình cảm của cô với bà ngoại của cô là rất lớn.

Sau đó bà ngoại bị bệnh, mẹ lại không thể chăm được, chính là chị gái tạm nghỉ học để chăm sóc.

Lần này đi, rất ít khi trở về.

Trì Huyên thấy chị gái đứng dậy, chị cũng đứng dậy theo, hỏi:

"Chị, chị muốn đến bệnh viện phải không?"

Trì Vãn Chiếu gật gật đầu:

"Em cứ ở nhà đi, ở nhà để mắt đến mẹ nhiều hơn."

Trì Huyên:

"Dạ, em biết rồi. "

Trì Vãn Chiếu mặc áo khoác liền đẩy cửa ra ngoài, đã gần tới tháng mười một, mặc dù trời không có lạnh, nhưng quốc gia A lạnh lẽo, gió lạnh thấu xương, đau thấu xương.

Sau khi lên xe, cô khép chặt quần áo, sắc mặt trầm ổn.

Sau khi đến bệnh viện, Trì Vãn Chiếu đứng ở bên ngoài, gió lạnh thổi lên quần áo cô làm cho thân người cô lung lay, Trì Nhất Phàm ra ngoài liền nhìn thấy cảnh cô một mình đứng ở bên ngoài.

Hắn thở dài, chào đón, nói: "Tiểu Vãn."

Trì Vãn Chiếu nhìn nghiêng đầu:

"Anh. "

"Sao anh lại ra đây."

Trì Nhất Phàm lớn hơn cô mấy tuổi, ngũ quan tương tự nhưng cứng rắn hơn, hắn cúi đầu nói: "Ba bảo anh ra ngoài xem em có tới hay không. "

Trì Vãn Chiếu có chút khó chịu:

"Đi vào đi. "

Cũng không đợi Trì Nhất Phàm có phản ứng, cô liền dẫn đầu vào bệnh viện.

Trên hành lang vẫn là người qua lại, Trì Vãn Chiếu đứng ở cửa phòng bệnh chần chờ một lát, đẩy cửa ra đi vào.

Người trên giường bệnh đã mở mắt ra, trên người cắm không ít dụng cụ, dưới mũi còn có máy thở, bàn tay gầy gò của hắn vươn về phía Trì Vãn Chiếu, dùng thanh âm yếu ớt gọi:

"Tiểu Vãn..."

Trì Vãn Chiếu ngay lập tức hốc mắt đỏ lên, chóp mũi chua xót, hàm dưới của cô căng cứng, cực lực muốn so sánh người đàn ông bệnh tật trước mắt này với người đàn ông khỏe mạnh trong ký ức của cô.

Nhưng so sánh thế nào cũng không giống.

Trì Trác nằm trên giường bệnh, đôi mắt đục ngầu, chỉ là miệng không ngừng kêu lên:

"Tiểu Vãn, Tiểu Vãn, con không nhận ra ba sao?"

Trì Vãn Chiếu nghèn nghẹn trong cổ họng, muốn nói lại không phát ra âm thanh.

Ánh mắt Trì Trác dần dần ảm đạm nói:

"Phải rồi, con không nhận ra ba nữa. "

"Con không nên nhận, là lỗi của ba."

Trì Vãn Chiếu đi về phía trước hai bước, ngồi bên cạnh giường, hít một hơi thật sâu mới cất giọng khàn khàn gọi:

"Ba"

Tay Trì Trác run rẩy nắm cổ tay cô, muốn cười lại cười không nổi, chỉ phác họa một góc độ buồn cười.

"Được, được, được."

Trì Nhất Phàm nhìn hai người kia khá im lặng, hắn thức thời nói với họ:

"Hai người nói chuyện trước, con đi mua chút đồ. "

Biết Trì Nhất Phàm muốn tránh né họ, Trì Vãn Chiếu gật đầu:

"Anh đi đi. "

Cánh cửa phía sau vừa mở lại đóng, không còn động tĩnh.

Tay Trì Trác gầy đến biến dạng, chỉ còn lại xương cốt, không còn sức lực nữa, ông cầm Trì Vãn Chiếu nhưng giống như đem sức nặng đặt lên mu bàn tay cô, trong mắt trong suốt óng ánh.

Phòng hơi vắng vẻ.

Sau nửa tiếng hòa hảo, Trì Trác mới yếu ớt hỏi:

"Con còn đi nữa sao? "

Trì Vãn Chiếu dùng sự im lặng thay câu trả lời.

Trì Trác hít thở nặng nề:

"Đều là lỗi của ba."

Nghĩ đến chuyện hoang đường tuổi trẻ làm ra, liền cảm thấy có lỗi với Tạ Đan và những đứa con của mình, tuy rằng mấy năm nay ông cố gắng bù đắp, nhưng rất nhiều chuyện, đều là không bù đắp được.

Đồ sứ bị hỏng, dán lại, vẫn còn vết nứt.

Cho nên ông vẫn không dám nói, chính là sợ phá vỡ sự bình yên của Trì gia.

Chỉ là ông già rồi, chung quy phải trả giá cho sự hoang đường của trẻ tuổi, ông không cầu xin tất cả mọi người có thể tha thứ cho mình, chỉ hy vọng bọn họ có thể sau khi ông đi, đối xử tốt với đứa nhỏ kia.

Nói đến cuối cùng, tất cả những sai lầm đều là do họ.

Đứa nhỏ kia không có lỗi lầm gì.

Trì Vãn Chiếu cúi đầu nhìn bàn tay Trì Trác, đôi bàn tay rộng lớn ấm áp trong trí nhớ hiện giờ đã là bộ dạng này, da nhăn nhúm lại với nhau, tựa như khe rãnh, đầu ngón tay lạnh lẽo, già nua vô lực.

Cô nghĩ đến những lời của Trì Nhất Phàm và Tạ Đan, cúi đầu hỏi:

"Ba, ba có muốn gặp đứa bé kia không? "

Bàn tay vốn vô lực nắm lấy cổ tay cô, hít thở trở nên nặng nề hơn:

"Con đã tìm thấy đứa bé kia?"

Trì Vãn Chiếu nhìn thấy bộ dáng này của hắn nhắm mắt lại, lạnh lùng trả lời: "Vẫn chưa "

"Ba muốn gặp đứa nhỏ đó, phải không?"

Trì Trác nói

"Tiểu Vãn, đứa bé đó cũng là con ba." Trì Vãn Chiếu nhìn về phía bên kia, trái tim dâng lên những cảm xúc phức tạp, Trì Trác tiếp tục: "Ba không hy vọng con có thể tha thứ cho ba, nhưng đứa trẻ đó là vô tội, nếu như sau này hai đứa gặp nhau, ba hi vọng con có thể chăm sóc con bé."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui