Trì Vãn Chiếu đứng ở đó giống một núi tỏa ra hàn khí, người đứng chung quanh cô đều lui ra tạo khoảng cách, đồng thời cũng không quên cẩn thận dùng ánh mắt liếc nhìn cô, Tôn Đạo chạy tới, cúi đầu khom lưng hỏi:
"Trì tổng sao có thời gian rảnh rỗi tới đây. "
Ánh mắt mọi người đều đặt lên trên người Trì Vãn Chiếu.
Quách Nhất Tích nhịn không được đi về phía trước hai bước, giả vờ không thèm để ý đùa giỡn mái tóc dài, bộ dáng phong tình vạn chủng.
Thư ký Chu quét qua mọi người, giải thích với Tôn Đạo:
"Trì tổng vừa mới đi công tác trở về, nghe nói bộ phim này nhận được tỷ suất người xem không tệ, liền tới xem một chút. "
Tôn Đạo vội vàng nói:
"Khả quan lắm. "
Hắn đồng thời trừng mắt nhìn trợ lý một bên, chết tiệt, dĩ nhiên cũng không thông báo trước cho hắn!
Trợ lý bị hắn trừng mắt đến hận không thể chui vào đất, sắc mặt trắng bệch.
Trì Vãn Chiếu nghiêng mặt vẫn lạnh lùng như trước, chỉ tay về phía Quách Nhất Tích:
"Vị này là? "
Tôn Đạo vừa định mở miệng, Quách Nhất Tích đẩy hắn ra tiến lên một bước tự giới thiệu:
"Chào Trì tổng, em tên là Quách Nhất Tích. "
Cô hơi thẹn thùng nhìn thấy ánh mắt của Trì Vãn Chiếu, còn vươn tay, cổ tay trắng nõn bị gió thổi, Trì Vãn Chiếu chỉ thản nhiên liếc mắt nhìn cô ta nói:
"A, thì ra là Quách tiểu thư, đã sớm nghe nói Quách tiểu thư diễn xuất tốt, vẫn chưa được nhìn thấy, không bằng hôm nay Quách tiểu thư biểu diễn cho tôi xem một đoạn? "
Quách Nhất Tích lập tức mặt mày hớn hở cười nói:
"Nào có, Trì tổng chê cười rồi. "
Thư ký Chu đứng bên cạnh Trì Vãn Chiếu, biết được lúc cô tức giận nói chuyện càng dịu dàng thì lại càng tức giận, hắn tiếp lời Quách Nhất Tích:
"Không bằng mời Quách tiểu thư diễn một chút phân đoạn của Khổng tiểu thư đi. "
"Quách tiểu thư diễn xuất tinh tế, cũng cho Khổng tiểu thư nhìn xem thế nào mới là diễn xuất chân chính."
Sắc mặt mọi người đều thay đổi, không nắm được ý tứ của thư ký Chu, thật sự ghét bỏ Khổng Hi Nhan, hay là giúp cô ta hả giận?
Đặc biệt là Quách Nhất Tích, đáy lòng cô cân nhắc, nhìn về phía Trì Vãn Chiếu, chỉ cảm thấy ánh mắt người đó nhìn cô dịu dàng, không chút sát khí.
Trì Vãn Chiếu từ đầu đến cuối đều cười khẽ, không lộ dấu vết, chỉ có Chu trợ lý thường đi theo bên cạnh cô nhìn thấy hai tay cô nắm chặt và sống lưng thẳng đứng.
Tôn Đạo vừa định cầu tình cho Quách Nhất Tích, Trì Vãn Chiếu quay đầu nhìn hắn, thu liễm biểu tình cười nhạt, khuôn mặt nhìn như lưỡi dao sắc bén:
"Tôn Đạo, ngài cảm thấy đề nghị này của thư ký Chu thế nào? "
Lời Tôn Đạo đến bên miệng liền quẹo cua:
"Vâng, không tệ. "
Hắn nhanh chóng gọi trợ lý dẫn Quách Nhất Tích đi thay quần áo trang điểm, Quách Nhất Tích hiển nhiên còn muốn nói chuyện nữa, nhưng nhìn thấy Trì Vãn Chiếu bất ngờ mắt lạnh mày nhạt, nuốt nước miếng, đem lời cự tuyệt nuốt vào trong bụng.
Kỳ thật cô cũng không phải diễn viên trong bộ phim này, cũng chưa từng nghiên cứu kịch bản, nhưng nếu trực tiếp cự tuyệt, vậy cô thật sự đừng nghĩ đến việc lăn lộn trong giới.
Tôn Đạo nói với Quách Nhất Tích nội dụng cảnh quay này thế nào, vừa sắp xếp thỏa đáng liền nghe Hà lão nói:
"Thư ký Chu, ngài là có ý gì, Quách tiểu thư cũng không phải là người của đoàn làm phim, làm sao quay được? "
Mọi người không khỏi vì hắn mà đổ mồ hôi lạnh.
Nhất là Tôn Đạo, hắn đứng trước mặt thư ký Chu cười nịnh nọt: "Lời của Hà Lão..."
Lời hắn còn chưa nói xong, liền nghe giọng thư ký Chu ngoài cười nhưng trong không cười nói:
"Hà lão, theo lời ngài nói, không phải người của đoàn làm phim này không thể diễn, nhưng có thể khua tay múa chân, là ý tứ này sao?
Hà Lão sắc mặt đỏ bừng:
"Anh, anh, anh..."
Hắn liên tục nói ba chữ, sửng sốt không nói ra một câu hoàn chỉnh, Trì Vãn Chiếu nhàn nhạt liếc hắn:
"Có diễn sao? Không diễn thì đổi người khác. "
Tôn Đạo kéo người Hà lão về phía sau:
"Quay quay quay! "
"Mọi người vào vị trí của mình!"
Sau khi bắt đầu, Quách Nhất Tích đứng ở bên cạnh hồ, Hà lão ở đối diện cô, Tôn Đạo sớm đã sai người bưng ghế cho Trì Vãn Chiếu, giờ phút này Trì Vãn Chiếu ngồi ở một bên, phía sau đứng không ít người.
'Chát' một tiếng, Quách Nhất Tích bị đánh đến đầu nghiêng sang một bên, kỳ thật Hà lão cũng không có dùng sức, chỉ là mượn lực.
"Cắt!"
Người hô cắt cũng không phải là Trì Vãn Chiếu cũng không phải Tôn Đạo, mà là thư ký Chu, anh ta hô cắt xong nhìn thấy ánh mắt mọi người đều nhìn về phía mình, trong mắt hắn lóe sáng, cười cười:
"Xin lỗi Tôn Đạo, tôi chỉ cảm thấy biểu hiện của Quách tiểu thư không có tốt lắm, ngài biết đó, Trì tổng của chúng tôi luôn không chịu nổi khuyết điểm nhỏ nhất, mời Quách tiểu thư phát huy thực lực một chút. "
Lời hắn nói rất thành khẩn, Tôn Đạo nhìn hắn lại nhìn về phía Trì Vãn Chiếu, chỉ thấy người này thần sắc lạnh nhạt ngồi trên ghế, tuy rằng cái gì cũng không nói, nhưng quanh người đều là khí thế bức người, làm cho người ta bất giác cúi đầu.
Tôn Đạo không còn cách nào khác, chỉ là cùng Trì Vãn Chiếu xin lỗi hai câu, hô một câu bắt đầu lại từ đầu.
"Chát!"
"Cắt! Quay lại! "
"Chát!"
"Cắt! Một lần nữa! "
"Chát!"
"Cắt!"
Chỉ chốc lát, nửa bên mặt Quách Nhất Tích có năm dấu bàn tay rõ ràng, ngay cả phấn cũng không che được, Hà Lão tát mấy cái cuối mang theo tức giận, dùng không ít lực.
Trì Vãn Chiếu thủy chung thản nhiên ngồi yên, không nói một lời, chỉ có thư ký Chu đang đâm chọc, một hồi Quách tiểu thư động tác không phối hợp, trong chốc lát Hà Lão biểu tình không đúng, mọi người đều có thể nhìn ra là cố ý.
Người vốn xem kịch hay của Khổng Hi Nhan đều dùng một loại ánh mắt khác thường nhìn cô.
Hết lần này tới lần khác cô so với Trì Vãn Chiếu còn bình tĩnh hơn, mắt nhìn mũi không quan tâm, chỉ đứng ở một bên trầm mặc, chỉ thỉnh thoảng phụ họa vấn đề với Phó Thu.
Trong phim trường bị bầu không khí kỳ quái bao phủ, Tôn Đạo là tức nhưng không dám tức giận cũng không dám nói, đối với ánh mắt cầu cứu của Quách Nhất Tích, hắn liếm môi dày, muốn cầu tình, nhưng nhìn thấy sự nghiêng mặt lạnh lùng của Trì Vãn Chiếu, lại cắn răng dứt khoát không nhìn.
Rốt cục cảnh tát mặt cũng qua đi, thư ký Chu không nói cắt, Tôn Đạo vội vàng sắp xếp cảnh nhảy xuống nước, Quách Nhất Tích còn không nhìn ra Chu trợ lý cố ý dằn vặt mình.
Vì vậy, cô bắt đầu xốc lên tinh thần, chuẩn bị nhảy xuống nước, chỉ một lần là qua.
Nhưng trong phim trường lại vang lên giọng của thư ký Chu mang theo ý cười.
"Cắt! Tư thế không đúng, làm lại. "
Quách Nhất Tích thay quần áo, trang điểm, vừa nhảy xuống.
"Cắt! Nhảy sớm. "
" Cắt! làm lại! "
" Cắt!"
" Cắt!"
Quách Nhất Tích không biết mình mấy lần từ trong hồ đi ra, hàn khí trên người cũng chưa bớt đi liền nhảy xuống nước, thậm chí quần áo cũng không kịp sấy khô liền dính lên người.
Khi gió thổi, cô run rẩy răng va vào nhau lập cập.
Tôn Đạo sau khi cô nhảy xuống nước hô cắt lần thứ sáu, kiên trì nói với thư ký Chu:
"thư ký Chu, ngài thấy trời lạnh giá, thân thể Quách tiểu thư cũng không tốt lắm, hơn nữa, cô ấy cũng không phải người của đoàn làm phim, có nên..."
Thư ký Chu nghe Tôn Đạo nói xong quay đầu nhìn hắn, tiếp theo xin lỗi cười cười:
"Xin lỗi Tôn Đạo, xem tôi này, vừa nghiêm túc lên liền không có xong, ngược lại ủy khuất Quách tiểu thư, nếu thân thể Quách tiểu thư không tốt lắm, cũng không phải là người của đoàn làm phim. "
"Vậy chúng ta, không bằng đổi người khác."
Hắn nhanh mắt lướt qua người trong đoàn phim:
"Quách tiểu thư diễn xuất nhìn chung cũng rất bình thường, thật sự khó có thể khiến kẻ dưới thuyết phục, nếu muốn Khổng tiểu thư học tập, tự nhiên không thể tay không mà trở về. "
"Không bằng, cô tới đi."
Ánh mắt hắn bình tĩnh nhìn Ngô Thanh, rõ ràng mang theo nụ cười nhạt, nhưng Ngô Thanh sửng sốt từ đầu lạnh đến chân, rùng mình vài cái.
"Tôi, tôi, tôi á.....?"
Cô nhận thấy ánh mắt của thư ký Chu, một câu nói đầy đủ cũng chưa nói xong, Tôn Đạo xem như đã nhìn ra, thư ký Chu vì Khổng Hi Nhan mà trút giận.
Hắn lau mồ hôi hột trên trán, từ lúc ở chỗ Đồng Duyệt biết Khổng Hi Nhan là người thư ký Chu nhét vào, hắn sao lại không coi trọng!!!
Cho dù là chuyện không đáng lo, lén lút cũng qua, hết lần này tới lần khác để thư ký Chu nhìn thấy.
Hắn thật sự đâm lao phải theo lao.
Thư ký Chu thản nhiên nhìn Tôn Đạo, hỏi:
"Còn quay không? "
Mùa đông khắc nghiệt, sau lưng Tôn Đạo đều là mồ hôi, hắn gật đầu cúi người:
"Quay quay! "
Đắc tội thư ký Chu chính là gián tiếp đắc tội với Trì Vãn Chiếu, hắn có gan không quay sao!
Chỉ là Hà Lão đình công.
Hắn hung hăng ném trang phục trên mặt đất, vẻ mặt tức giận, ánh mắt nhìn về phía thư ký Chu khinh bỉ đến cực điểm:
"Tôi không quay! "
Ánh mắt của Trì Vãn Chiếu hơi nâng lên, Tôn Đạo vội vàng kéo Hà Lão sang một bên:
"Anh điên rồi! "
Hà Lão tức muốn sùi bọt mép:
"Tôi mới thấy anh điên rồi! Trì Vãn Chiếu đó là cái gì mà chỉ vào mũi chúng ta như vậy! "
Tôn Đạo vội vàng bụm miệng hắn.
"Anh có biết bộ phim này là ai đầu tư không?".
"Là Cảnh Yên!"
"Đừng nói là chỉ vào mũi anh, chính là đánh vào mặt anh, anh đều phải cười cho tôi!"
"Anh cho rằng Cảnh Yên là cái gì? Đầu rồng trong giới giải trí chỉ là tùy tiện nói mà thôi à? Anh hồ đồ rồi, đừng nói là phong sát anh, cho dù là hiện tại cô ấy muốn phong sát Hà Vi, cũng bất quá chỉ là giơ tay lên một cái là xong. "
"Được, anh có thể không quay, bỏ mặc rời đi, ngày mai liền có người mời anh bồi thường tiền phạt vi phạm hợp đồng, sau khi bồi thường xong thì sao? Anh đắc tội Cảnh Yên, ai còn dám tìm anh quay phim? Ai không sợ đắc tội với Trì tổng? "
Tôn Đạo rốt cuộc so với Hà Lão hiểu biết hơn, hắn vừa đấm vừa xoa khuyên nhủ vài câu, Hà Lão dần dần bình tĩnh lại, bên kia, Ngô Thanh đã thay quần áo xong, đang run rẩy trong gió lạnh.
Phân đoạn này, vẫn quay đến lúc chân trời nhá nhem tối, cuối cùng ánh mắt trào phúng của thư ký Chu chấm dứt, Ngô Thanh đã lạnh đến mức không biết cái gì là lạnh là nóng, bình thường quan hệ của cô với Cố Linh coi như không tệ nhưng bây giờ Cố Linh cũng không dám nói chuyện với cô, sợ mục tiêu tiếp theo của thư ký Chu đặt lên người mình.
May mắn thư ký Chu còn biết thời gian, anh nhìn đồng hồ, sát đến bên tai Trì Vãn Chiếu nói:
"Trì tổng, thời gian ký hợp đồng với Vệ tổng sắp tới. "
Trì Vãn Chiếu tay chống ở một bên ghế, chống cằm, nghe thư ký Chu nói cô nghiêng đầu nhìn anh ta, ngước mắt lên nói:
"Phải không? "
Trợ lý Chu gật đầu: "Dạ. "
Tôn Đạo đứng ở chỗ gần họ nhất, nghĩ đến rốt cục tiễn hai bồ tát này đi, nhưng Trì Vãn Chiếu không nói đi, hắn cũng không dám hỏi.
Cách đó không xa, Ngô Thanh lại nhảy một lần nữa, cả người run rẩy từ trong nước đứng lên, sắc mặt trắng bệch, hai tay cô ta ôm mình, hàm răng lạnh run rẩy, lời cũng không nói ra, trợ lý của cô ta liền canh giữ bên hồ, nhìn về phía Tôn Đạo.
Tôn Đạo liếc mắt cho cô ta, cô ta nhanh chóng khoác quần áo cho Ngô Thanh.
Trì Vãn Chiếu chậm rãi đứng lên, nói với Tôn Đạo:
"Nếu lát nữa có hội nghị, vậy chúng ta sẽ không quấy rầy Tôn Đạo quay phim. "
"Không quấy rầy không quấy rầy." Tôn Đạo cười tủm tỉm trả lời: "Tôi tiễn ngài đi. "
Thư ký Chu đúng lúc nói:
"Đúng rồi, Trì tổng nhất thời có hứng đến trường quay, xin Tôn đạo đừng để lộ. "
Tôn Đạo biết điều, trong nháy mắt hiểu được ý tứ của thư ký Chu:
"Tôi hiểu tôi hiểu. "
"Vậy thì tốt, Trì tổng luôn sợ phiền toái, nhất là tin tức không đúng sự thật, nếu như..."
Tôn Đạo khẩn trương:
"Thư ký Chu, xin anh trăm lần yên tâm! Tuyệt đối không có đâu. "
Thư ký Chulúc này mới hòa ái cười nói với Tôn Đạo:
"Tôn Đạo thật sự là một người thông minh. "
Trái tim Tôn Đạo vẫn treo lơ lửng mới thoáng thả về, cười càng nịnh nọt hơn.
Trì Vãn Chiếu xoay người nhìn Khổng Hi Nhan, đối diện với đôi mắt sáng của người kia, sát khí quanh người cô biến mất không ít, bước nhanh rời khỏi trường quay.
Mọi người trong phim trường lúc này mới thở phào một hơi, tựa như cá sắp chết bất ngờ gặp được nước liền sống lại, nhất là Quách Nhất Tích, hướng về phía Trì Vãn Chiếu vừa rời đi chửi bới:
"Ỷ thế hiếp người! Bệnh thần kinh! "
Tiếng mắng của cô bay đến bên Khổng Hi Nhan, vẻ mặt của cô lạnh nhạt, ngược lại là Phó Thu cả lông mày cũng mang theo vui vẻ:
"Thật sảng khoái! Em đã muốn làm điều đó từ lâu rồi! Em sẽ xem còn ai trong đoàn làm phim dám nói xấu Khổng tỷ nữa!"
Khổng Hi Nhan lại nhíu mày, không nói một lời.
Buổi chiều thông qua chuyện thư ký Chu đến náo loạn như vậy, không có phân đoạn nào được quay, lúc chạng vạng Tôn Đạo liền phân phó mọi người đi về, Khổng Hi Nhan trở về thay trang phục, vừa ra khỏi cửa liền thấy mấy nhân viên gọi:
"Khổng tỷ."
Cô gật gật đầu coi như là chào hỏi.
Khóe miệng Phó Thu giật giật, nhỏ giọng lẩm bẩm:
"Hừ, những người này buổi sáng còn đang nghị luận Khổng tỷ, hiện tại ai nấy đều chăm chào hỏi. "
Cô vừa nói xong liền thấy mấy cô gái đóng vai phụ đều đi tới, cười hỏi:
"Khổng tỷ, muốn về sao? Chị có muốn cùng bọn em đi ăn tối không? "
Vẻ mặt Khổng Hi Nhan vẫn như cũ:
"Không cần cảm ơn. "
Trên mặt các cô gái kia vẫn mang theo ý cười:
"Không có gì, Khổng tỷ sau này muốn đi ra ngoài và đi dạo chúng ta có thể hẹn nhau, tụi em khá quen thuộc với bên này."
Khổng Hi Nhan:
"Được. "
Từ sau khi Trì Vãn Chiếu cùng thư ký Chu rời đi, thái độ của những người này quay quoắc một trăm tám mươi độ, trước kia trước mặt cô mặt mày lạnh lùng thậm chí khinh bỉ đến cực điểm, hiện tại không chỉ nịnh nọt, thậm chí dán tới hỏi lịch trình của cô.
Phó Thu đối với sự thay đổi này thật sự là dở khóc dở cười
Vừa tiễn đi một đám người, Khổng Hi Nhan liền thấy Tiếu Thừa đã thay đồ xong, mặc thường phục đứng bên cạnh xe của cô, Phó Thu đã không còn hưng phấn nhìn thấy Tiếu Thừa như trước.
Hôm nay khi Khổng tỷ bị khi dễ, anh ta căn bản không lên tiếng!
Nghĩ đến cái này trong lòng cô yên lặng viết Tiếu Thừa lên quyển sách nhỏ!
Cho nên gặp lại Tiêu Thừa, thái độ của cô cũng lãnh đạm hơn rất nhiều.
Khổng Hi Nhan luôn luôn thản nhiên, Tiếu Thừa thấy hai người bọn họ đi tới cười nói:
"Đều đã muộn, không biết hai vị mỹ nữ chịu cùng nhau ăn bữa cơm không?"
Nếu là trước đây, Phó Thu đã sớm hưng phấn rồi, Tiếu Thừa khen cô là mỹ nữ!
Nhưng bây giờ, vẻ mặt cô bình tĩnh từ chối:
"Không cần, Khổng tỷ hôm nay xuống nước, thân thể không thoải mái lắm, liền không đi quét sạch hứng thú của Tiêu tiên sinh. "
Khổng Hi Nhan rất hài lòng với câu trả lời của cô, lộ ra một nụ cười khẽ.
Sắc mặt Tiếu Thừa có chút áy náy:
"Cũng đúng, xem trí nhớ của tôi này, Khổng tỷ trở về nghỉ ngơi sớm nha, ngày mai gặp lại. "
Khổng Hi Nhan cười:
"Hẹn gặp lại vào ngày mai."
Tiếu Thừa đưa mắt nhìn cô lên xe bảo mẫu, bụi bậm nổi lên, hắn nghiêng đầu nói với trợ lý bên cạnh:
"Tra được chưa?"
Trợ lý cúi đầu nhìn máy tính bảng nói:
"Trợ lý Chu ngược lại có một con mèo, cách đây không lâu còn mang đi tiêm chủng. "
Tiếu Thừa bình bình tĩnh nhìn phương hướng Khổng Hi Nhan rời đi, cười nhạo:
"Thì ra là leo lên từ thư ký Chu, tôi đã nói sao đột nhiên cứng rắn vậy, còn không phải dựa vào người khác trèo lên. "
Đáy mắt hắn khinh miệt quá rõ ràng, trợ lý ở bên tai anh nói:
"A Thừa, nếu thật sự là leo lên từ thư ký Chu, tôi thấy anh vẫn cách xa cô ấy một chút, vạn nhất cậu đến gần bị thư ký Chu biết..."
Tiếu Thừa liếc mắt nhìn anh ta:
"Sợ cái gì, vòng tròn này anh còn tin vào cái gì thật lòng sao? Anh mới tốt nghiệp à, bất quá chơi đùa mà thôi, đương nhiên phải thừa dịp hắn đối với Khổng Hi Nhan có hứng thú tiếp cận cô ta, như vậy chúng ta mới có thể lấy thêm chút tài nguyên. "
Trợ lý dường như hiểu dường như không hiểu.
Hắn không quá tán thành với lời của Tiêu Thừa.
Nếu Chu trợ lý thật sự đối với Khổng Hi Nhan chỉ là chơi đùa mà thôi, hôm nay vì sao phải chỉnh Quách Nhất Tích cùng Ngô Thanh?
Nhưng anh không có can đảm để phản đối, chỉ lặng lẽ cúi đầu, nói:
"Ồ. "
Khổng Hi Nhan và Phó Thu đã rời khỏi sân phim trường ngồi trong xe, cô lấy điện thoại ra khỏi túi ra nhìn thấy tin Đồng Duyệt gửi tới.
"Nghe nói hôm nay thư ký Chu đến trường quay?"
Khổng Hi Nhan nhắn lại:
"Phải, anh ấy đã đến đây."
Đồng Duyệt: Có chuyện gì xảy ra không?
Khổng Hi Nhan suy nghĩ một chút: Không.
Đồng Duyệt bên kia không còn tin tức gì nữa, cô vừa định đóng máy tính liền thấy có người gởi tài liệu cho cô, cô tập trung nhìn, là thứ ký Chu.
Tài liệu cũng không nhiều, lật xuống hai trang liền hết, Đồng Duyệt tắt tài liệu, nhướn mi cười cười.