Lĩnh trầm mình ngủ rất sâu, nhưng đó chỉ là cảm giác thân thể đem tới cho cậu, ngược lại trí óc cậu vô cùng tỉnh táo.
Lĩnh cảm thấy rất khó chịu, cái lạnh dưới thân như hàng trăm bàn tay vô hình đang vuốt ve tấm lưng mỏng manh của cậu khiến cậu rung lên.
Lĩnh cố gắng lật mình tìm kiếm hơi ấm của Tân, nhưng mặc cho cậu vươn tay thế nào cánh tay ấy vẫn không thể nào chạm tới được thân mình Tân, dù cho anh đang ở ngay bên.
Cảm thấy điều ấy không bình thường, Lĩnh toan mở mắt ra, nhưng rất tiếc dù có cố thế nào cậu cũng không thể mở nổi.
Lĩnh bắt đầu hốt hoảng.
Cậu cố gắng lật người lần nữa, miệng mấp máy cố mở ra để gọi tên Tân nhưng bất thành.
Lúc này hơi lạnh dưới thân cậu như hóa thành thực thể hình dạng một tảng đá vô hình, vừa nặng vừa lạnh đè lấy cậu khiến Lĩnh không thể nào cử động.
Từ hốt hoảng Lĩnh chuyển qua sợ hãi khi cố cựa người mà không được.
Bất thình lình toàn thân cậu rung lên, bên tai vang lên tiếng nứt nho nhỏ, mặt băng lạnh lẽo dưới thân bắt đầu lắc như trống bỏi.
Lĩnh hốt hoảng cố vùng mình khỏi tảng đá lạnh vô hình, khóe miệng khô khốc cố gắng mở ra để gọi tên Tân nhưng bất thành.
Tảng băng dưới thân Lĩnh bắt đầu rung lên mạnh hơn, mạnh hơn...
“Lĩnh.”
Lĩnh thoáng nghe thấy tiếng gọi của Tân, cậu há miệng hòng đáp lại anh nhưng không thể, khóe mắt nhắm tịt chảy nước mắt vì bất lực và sợ hãi.
Thân người cậu ngày càng rung lên dữ dội hơn, cảm giác lạnh thấu xương lan tràn gần như sắp đông cứng cậu.
“Lĩnh, Lĩnh tỉnh lại đi em!”
Bên tai lần nữa vang lên tiếng gọi văng vẳng của Tân, Lĩnh rất muốn đáp lại anh, muốn gọi anh nhưng bất lực.
Thình lình toàn thân cậu như chìm xuống lần nữa, cảm giác ấm áp bất ngờ bủa lấy cậu, hơi cay nóng lấy trán làm trung tâm dần lan xuống đi khắp toàn thân.
Tảng đá lạnh trên người theo đường đi của hơi nóng dần tan đi, tay chân Lĩnh nhẹ dần, cuối cùng cậu cũng cử động được.
Đôi mắt nặng nề mở ra, thứ cậu nhìn thấy đầu tiên là ánh mắt đầy lo lắng của Tân.
“Tân...” Lĩnh yếu ớt gọi.
Tân lập tức ôm chặt cậu, một tay không ngừng xoa lên thái dương cậu, nơi đó chính là nơi dẫn nguồn nóng.
“Anh tỉnh rồi.” Giọng Vân vang lên xen chút ý mừng.
Ngay sau đó là giọng Bom:
“Anh tỉnh rồi!”
Giọng cậu bé trông như vừa khóc xong khàn đặc.
Lĩnh cố gắng nghiêng cái đầu nặng trịch nhìn qua.
Bên cạnh cậu là Vân, Bom, Đông và một nhóm kha khá đông các Phụ thú nhân đang vây quanh cậu.
Lĩnh ngạc nhiên:
“Tại sao...!mọi người...!lại vây...!ở đây?”
“Em bị cảm.” Giọng Tân khàn khàn trả lời.
Lúc này Lĩnh mới ý thức được mình bị làm sao.
Giấc mơ khủng khiếp vừa xảy ra thì ra chỉ là một giấc mộng trong cơn cảm cúm.
Bất giác Lĩnh thở phào.
“Cũng may chỗ Mi còn ít củ cay, lấy nó giã thành nước xoa lên thái dương của anh có thể chống lạnh, trị cảm.” Vân chạm tay lên trán Lĩnh từ từ cùng cậu trò chuyện.
Lĩnh yếu ớt cảm ơn Vân.
Vân cười với cậu một cái, sau đó quay qua kêu nhóm người đang đứng sau mình tản đi, tránh Lĩnh bị ngột vì hơi người quá đông.
Chờ nhóm thú nhân tản đi, Lĩnh mới quay qua nhìn Tân.
Anh vẫn ôm chặt cậu, đôi mắt xanh đen âm trầm nhìn cậu chăm chú.
“Xin lỗi!”
Nghe anh nói vậy, Lĩnh lắc nhẹ đầu:
“Đừng nói vậy.
Tại em quá yếu.”
“Anh làm bọn em sợ quá!” Bom nói chen vào, khóe mắt đen láy của cậu nhóc thấm đỏ.
Bên cạnh Đông mím môi nắm chặt góc áo cậu.
“Đỡ em ngồi thẳng dậy đi!”
Lĩnh không biết vì sao mình lại ốm tới mức này, rõ ràng trước khi đi ngủ cậu còn rất khỏe tại sao vừa nhắm mắt lại mở ra lại trong tình trạng này chứ.
Tân nghe cậu nói vậy đỡ cậu ngồi thẳng dậy.
Lĩnh nắm lấy tay hai đứa trẻ; tay chúng thật ấm.
Cậu an ủi chúng.
Rồi quay qua hỏi Tân:
“Em ngủ bao lâu rồi?”
Tân lắc đầu:
“Anh không biết nhưng chắc là đã qua một ngày.”
Nghe vậy Lĩnh nhíu mày cậu nhìn quanh.
Đây vẫn là quang cảnh trước khi cậu nhắm mắt.
“Chúng ta vẫn chưa di chuyển sao?” Lĩnh hỏi.
“Chưa.” Tân trả lời, “vốn tính di chuyển khi mọi người lấy lại sức, nhưng không ngờ em lại lên cơn cảm cúm, cả người lạnh buốt như ngâm mình trong hồ băng, gọi thế nào cũng không tỉnh.
Vì vậy cả nhóm quyết định tạm thời không di chuyển chờ em tỉnh lại.”
“Xin lỗi,” cậu áy náy, “em làm chậm hành trình của cả nhóm rồi.”
Tân vuốt mái tóc đỏ ảm đạm của cậu:
“Không sao, vẫn chưa chậm trễ quá nhiều.”
“Anh có đói không?” Bom xen vào.
Lĩnh nhìn qua cậu lắc đầu, khóe miệng cong lên.
Bất thình lình cậu nhìn thấy một đường nứt nhỏ dưới tấm da thú của bọn trẻ.
Lĩnh nhớ lại giấc mơ của mình, cậu hốt hoảng vùng dậy, đổ người về phía trước.
Trước sự hốt hoảng lo lắng của Tân và hai đứa nhỏ, cậu lật tấm da thú lên.
Dưới đó là một đường nứt kéo qua nhỏ chỉ bằng một lá cỏ nhưng cực kì dài.
“Sao lại có nó?” Bom kinh ngạc lên tiếng, “lúc trải da thú em không hề thấy đường nứt này.”
Nghe vậy, Lĩnh vội chộp lấy tay Tân nói gấp:
“Đi, mau đi, chúng ta phải đi khỏi đây càng nhanh càng tốt.
Đường này là một đường nứt, chúng ta không thể dừng lại ở đây quá lâu.”
Giấc mơ đó, giấc mơ cậu mơ thấy chính là lời cảnh báo được gửi tới cậu.
Không biết ai gửi tới cậu nhưng chắc chắn nó sẽ xảy ra, họ phải nhanh lên.
Nghe vậy Tân không chần chừ thêm.
Anh đứng bật dậy hét lớn:
“Thu dọn đồ đạc chúng ta lên đường ngay, băng trong hang động đang có dấu hiệu muốn nứt ra.”
Ngay lập tức mọi người liền thu dọn đồ đạc đứng lên cấp tốc di chuyển.
Lĩnh còn khá yếu nên Tân chịu trách nhiệm cõng cậu, đồ thì hai đứa nhỏ chia nhau mang đi.
Bọn họ ai ai cũng lo lắng bước chân vội vã di chuyển, không một tiếng kêu than nào vang lên trong đội ngũ.
Họ cứ vậy đi, cho dù cả quá trình không thấy điều gì lạ xảy ra trong hang nhưng họ vẫn không lơ là dừng lại, sự cảnh giác dâng cao trong tinh thần mỗi người, bước chân tiến về phía trước tưởng chừng như không biết mệt.
Họ chỉ dừng lại một vài lần để ăn uống, nghỉ chút đỉnh.
Mỗi lần đó Vân đều tới xát một lớp nước màu vàng lên tay, chân, thái dương Lĩnh.
Cô gọi đó là nước củ cay, nó có tác dụng làm ấm cơ thể.
Nhờ có nó Lĩnh khỏe dần, cậu tự mình di chuyển suốt chặng đường tiếp theo.
Cuộc hành trình gấp rút nhanh chóng giúp họ giảm xuống thời gian di chuyển rất nhiều.
Sau bữa ăn thứ ba Tân nói với mọi người:
“Chỉ cần chúng ta đi với tốt độ này, bữa ăn tiếp theo chúng ta sẽ ăn ở vùng đất ấm ngoài kia.”
Vừa nói anh vừa chỉ tay về phía trước kéo theo bao tầm mắt cùng nhìn về nơi đó.
Toàn bộ thú nhân đều vui mừng không thôi.
Cả nhóm nghỉ ngơi chốc lát rồi lại lên đường.
Cuộc hành trình của họ cứ thế diễn ra trong thinh lặng với những cái tai, con mắt căng ra lắng nghe quan sát động tĩnh xung quanh.
Mọi thứ cứ thế bình thường cho tới khi những tiếng lăn cộc cộc bắt đầu xuất hiện, một lớp bụi mịn từ trên cao rơi xuống người họ.
“Nguy rồi!” Lĩnh hét lên.
Gần như cùng lúc với tiếng hét đó, tiếng răng rắc do các nhũ băng gãy tạo ra vang lên.
“Cẩn thận!”
Tiếng hét lớn không biết của ai trong nhóm thú nhân vang lên, ngay sau đó một tiểu thú nhân được nhấc bỗng lên kéo về hướng khác.
Ở ngay vị trí tiểu thú nhân vừa đứng một mũi băng nhọn đâm xuống cắm sâu vào lòng băng, từ nơi đó các đường nứt nhỏ như mạng nhện mắt thường có thể thấy được kéo ra răng rắc vươn rộng.
“Chạy! Chúng ta cần nhanh chóng rời khỏi đây.” Tân hét lớn.
Ngay lập tức toàn bộ thú nhân đều cấp tốc lao đi.
Có đôi người còn đánh rơi đồ đạc mình mang theo.
Nhóm thú nhân mang vác gỗ trắng ngược lại rất trấn tĩnh, họ cố không để rơi rớt gỗ, bởi họ biết đây là thứ cực kì cần thiết.
Các thú nhân khỏe mạnh một tay vác đồ một tay ôm tiểu thú nhân yếu ớt chạy đi.
Vài ba thú nhân chia nhau khiêng gỗ trắng hỗ trợ nhau tăng tốc độ.
Tân ôm Đông, một tay kéo Lĩnh, trong khi Lĩnh nắm chặt tay Bom, đồ cậu mang theo không biết đã rơi ở đâu.
Cả nhà nhanh chóng dẫn đầu lao đi, vòng vèo qua các ngách uốn lượn của động băng.
Phía sau họ các mũi băng nhọn hoắt đua nhau phóng xuống cắm ầm ầm vào lòng băng, mặt băng bị tác động mãnh liệt bởi bước chân thú nhân và những mũi băng nứt toát ra rất nhanh gần như bám sát bước chân của họ.
“Cố lên -” Tân hét lên, nhưng ngay lập tức buộc phải im bặt bởi một mũi băng cắm xuống trước mặt.
Anh cấp tốc trượt người né đi kéo theo Lĩnh né theo.
“Cố lên, phía trước là lối ra rồi.” Anh nói lớn cho Lĩnh nghe.
Ngay khi vừa dứt câu, bức tường bên hông liền phà xuống một lớp bụi cực lớn, ngay trong lớp bụi trắng xoá ấy từng mảng băng lớn ầm ầm nứt ra đổ oành xuống, lăn lông lốc cản đường họ.
Các thú nhân dẫn đầu không chần chừ, họ bất chấp đạp lên các cục băng lớn lao ra, một số thú nhân đang mang vác cây gỗ trắng liền dùng nó là mũi thương đâm về phía trước phá đi không ít tảng băng lớn cản đường.
Ngay khi vừa chạy tới một đoạn hang động cực lớn, Tân liền thả Lĩnh xuống, hét lớn:
“Hóa hình, mang người đi.”
Nói xong anh nghiêng mình chuyển về hình thú.
Lĩnh, Bom, Đông và hai ba phụ cùng một vài thú nhân nhỏ bên cạnh lập tức leo lên lưng Tân.
Giờ đây là lúc nguy cấp, lưng thú nhân không còn nề hà nguyên tắc.
Ai chở được bao nhiêu liền mang bấy nhiêu, lấy Tân làm mục tiêu lao theo đâm thẳng về phía trước bất chấp các tảng băng lớn rơi xuống cản đường, một đường xông ra khỏi động băng với tốc độ nhanh nhất.
Ngay khi vừa lao ra ngoài, Tân vội vã đáp cánh thả nhóm người xuống, mình giữ nguyên hình thú bay ngược trở lại hỗ trợ nhóm thú nhân phía sau.
Ngay khi anh tóm lấy hai Phụ thú nhân trên lưng một thú nhân già, để ông di chuyển nhanh hơn, gần như cùng lúc lối ra hang động liền sụp xuống.
Tân cấp tốc dùng cái mỏ dài của mình cắp lấy mỏ thú nhân kia kéo mạnh về phía trước.
Cả hai lao theo quán tính đâm sầm vào một vài thú nhân gần đó, tạo thành một đoàn chim năm sáu con khổng lồ ngã nhào ra nền đất khô, kéo theo không ít cây gỗ trắng lăn lốc cùng.
Thật may những cú ngã ấy không gây thương tích cho ai.
Phía sau họ hang động băng sụp xuống ầm ầm, hơi bụi trắng xóa bốc lên cao ngất, bay loạn xạ, không ít vụn băng bắn về phía họ.
Hơi bụi ấy bay cao cả chục phút mới ngưng, tan đi để lại một ngọn núi tuyết nhỏ nằm lọt thỏm giữa hai núi băng cao lớn.
Nơi có con đường thông với bên kia giờ đây đã hoàn toàn bịt kín.
Họ đã không còn đường để trở về.
Con đường ấy sụp xuống đồng nghĩa với việc họ buộc phải ở đây, vĩnh viễn.