Đêm cứ thế trôi qua với những giấc ngủ không mấy yên bình và lo âu, cùng hồi hộp.
Ánh sáng ngày mới vàng nhạt dần trồi lên ở phương đông, cánh chim hải âu lạ lùng bay từng đàn ở phương xa, và ở nơi đây, nơi vùng đất nhỏ ven biển gần trăm con người đang đưa tiễn năm người lên bè rời đi tìm vùng đất mới.
Lĩnh không quên nhắc Bom tiểu thú nhân nhà mình chăm sóc Đông và chờ hai người thân là cậu và Tân trở lại.
Nhìn bóng chiếc bè độc mộc đơn sơ căng buồm trôi ra xa, dưới hàng trăm tiếng chào, cái vẫy tay, hay những tiếng khóc, Đông, cậu bé im lặng nhìn bầu trời với những cánh chim hải âu không rõ giống loài, dưới những cánh chim ấy là đôi cánh buồm nhỏ đang trôi xa dần, mặt biển lăn tăn gợn sóng, gió ôn hòa thổi căng đôi cánh buồm đưa năm người trên bè trôi dần chỉ còn lại một chấm nhỏ, rồi biến mất.
Nhìn nhóm thủ lĩnh đã đi vào lòng mặt trời không thấy đâu nữa, Phương lớn giọng nói trong tiếng thổi rầm rì của gió:
“Lĩnh là người mà thần thú gửi tới cho chúng ta.
Cậu ấy từng sống ở một thế giới rất tốt đẹp, cậu ấy qua đời rồi lần nữa bắt đầu cuộc đời mới của mình ở nơi đây.
Thật may thần thú giữ nguyên nguồn kiến thức cậu ấy học tập được từ kiếp trước.”
Thật ra thủ lĩnh nói về Lĩnh cho anh rất sơ sài, để có thể hiểu hơn về cậu ấy Phương phải hỏi thêm Anh và Lục.
Để rồi hôm nay mới có thể giãi bày tốt cho mọi người.
Mọi người nghe Phương nói im lặng nhìn anh.
Phương nói tiếp với ánh mắt vẫn đuổi theo những cánh chim hải âu cuối cùng đang lượn qua ông mặt trời tròn rực rỡ:
“Ở nơi ấy Lĩnh không sống trong hang động, cậu ấy sống trong những ngôi nhà cao ráo ấm áp, mát mẻ và cậu ấy muốn xây những ngôi nhà giống như vậy cho chúng ta.
Thế nhưng nơi này không có vùng đất thích hợp để dựng nhà, vì thế cậu ấy muốn thủ lĩnh lên bè ra khơi đi tìm vùng đất thích hợp.
Cậu ấy là món quà mà thần thú âm thầm tặng cho chúng ta vì nếp sống tốt đẹp của chính chúng ta.”
Nói rồi anh quay người lại, nhìn vào mặt từng người, nhấn mạnh:
“Cậu ấy quá đặc biệt, vì vậy chúng ta phải bảo vệ cậu ấy, mọi việc sau này nếu có ai hỏi mọi người phải lựa lời đừng để lộ cậu ấy ra.
Tuyệt đối không để lộ cho một ai ngoài những người ở đây!”
Toàn bộ các thú nhân đều im lặng tiêu hóa những gì Phương vừa nói.
“Em cũng đến từ thế giới ấy.” Vân bất ngờ lên tiếng, “nhưng em không nhớ thứ gì ngoài y thuật,” cô nhìn mọi người, khóe miệng câu lên, “vì thế em sẽ dùng y thuật của mình giúp đỡ mọi người.”
Đến đây toàn bộ thú nhân mới lấy lại được ngôn ngữ của mình.
Tiếng xì xào bắt đầu vang lên.
“Thảo nào cậu ấy mặc đồ rất lạ.” Các Phụ xù xì với nhau.
“Cũng biết làm bè đi biển nữa.” Trong khi vài ba thú nhân lại nói.
“Nấu ăn cũng rất ngon.” Các tiểu thú nhân cũng xen vào.
“Còn rất hiểu biết.” Các thú nhân già cảm thán.
“Vân cũng vậy, cô ấy đã cứu Miễu, chúng ta có thầy thuốc rồi!” Mi bất ngờ hét lớn.
“Chúng ta cứ tự nhiên tin tưởng cậu ấy như vậy thì ra là do thần thú an bài.” Thôi thú nhân chợt hiểu ra.
“Cả Vân nữa, có khi nào thần thú cũng an bài cho cô ấy đến với chúng ta không?!” Miễu lầm bầm nói với bạn đời Lâu bên cạnh.
“Chúng ta phải bảo vệ họ!”
Không biết là ai hét lên câu ấy, nhưng chính nó đánh tỉnh tâm trí các thú nhân và rồi họ đồng loạt hoan hô gọi vang tên thần thú.
Đôi ba thú nhân già lớn tuổi không thể kìm nén được xúc động chảy nước mắt.
Các Phụ thú nhân đều vây quanh Vân ôm lấy cô, nói cảm ơn không ngừng.
“Anh nhất định phải về đấy!” Bom bất ngờ hét lớn về phía mặt biển.
Và ngay sau đó các thú nhân khác cũng lập tức làm theo.
Họ hét về phía đông, kêu tên từng thú nhân nói với họ hãy nhớ trở về, nhiều thú nhân còn quỳ xuống hát khúc ca không rõ lời cầu nguyện cùng thần thú.
Đông, thành viên trong nhà Lĩnh vì bị câm, cậu không thể làm hành động la hét lớn như Bom, nên cậu âm thầm cầu nguyện, và ghi nhớ thật kĩ hình ảnh năm con người ra khơi, để rồi kể từ hôm đó, thay vì như bao người khác ngóng trông về phương đông cầu nguyện cùng thần thú hoặc hỏi han chuyện về Lĩnh, Vân, thì mỗi ngày cậu đều khắc, khắc những gì mình nhìn thấy hôm ấy lên một tảng đá trơn nhẵn.
Cậu bé cũng không ngờ rằng, đây chính là viên đá duy nhất vẽ lại cuộc khởi hành mở đầu cho sự ra đời của cả một bộ lạc vĩ đại thời sau.
....
Cả nhóm không hay biết ở nơi mình vừa rời đi đang xảy ra chuyện gì, giờ đây khi mặt trời đã lên đến đỉnh họ mới dám uống ngụm nước đầu tiên.
Nước lấy từ núi băng cực kì cứng, ấy vậy mà chưa đầy một ngày những tảng băng cứng ấy đã tan ra.
Cũng may chất da thú các Phụ tư vấn cho Lĩnh chọn toàn là những da thú dùng đựng nước không thấm ra ngoài, cách nhiệt rất tốt.
Để đảm bảo an toàn, cậu không cho các thú nhân uống trực tiếp vì sợ đau bụng.
Giờ đây họ đang lênh đênh trên biển không thầy, không thuốc chữa bệnh họ phải thật cẩn thận.
Cậu yêu cầu mọi người phải nấu nước sôi lên mới được uống, hơi tốn kém một chút nhưng lại an toàn.
Và để đảm bảo lượng nước đủ cung cho chuyến đi dài ngày, họ hạn chế uống nước, và phải uống khi nước đã để nguội.
Ăn cơm cũng vậy, họ hạn chế bữa ăn, ngày hai bữa, lượng ăn ít lại.
“Ăn ít có ảnh hưởng đến quá trình biến hình của bọn anh không?” Lĩnh hỏi khi đang uống nước cạnh Tân.
Tân phủ một lớp da thú mỏng lên đầu Lĩnh.
Ánh nắng trên cao chiếu xuống gay gắt đến mức thú nhân da dày thịt béo như anh còn khó chịu huống chi là một Phụ yếu ớt như Lĩnh.
“Không sao,” Tân trả lời, “vào mùa đông thường bọn anh chỉ có thể ăn một ngày một bữa nhưng vẫn duy trì hình thú được, chỉ là sức chiến đấu hơi kém đi mà thôi.”
“Vậy thì tốt, em chỉ sợ đến lúc cần bọn anh lại không còn sức rất không tốt.” Tân xoa đầu cậu.
Cơn gió nơi biển khơi trống trải từ bốn phía ập vào họ, ấy vậy mà buồm lại căn hướng về một phương, vài ba thú nhân vẫy tay chèo để bè họ đi nhanh hơn về hướng ấy.
Chuyến đi của họ là vô mục đích, tất cả bốn người giờ đây đều nghe Lĩnh.
Nhưng kể từ khi lên bè Lĩnh vẫn không nói gì, để cái bè của họ mặc sức hành nghề trôi theo cách riêng của nó dưới sự trợ giúp ít ỏi từ các tay chèo thú nhân.
“Chúng ta cứ trôi thế này sao? Không chọn hướng à?” Anh bất ngờ hỏi, anh ném tay chèo mình đang cầm qua cho Phiên bò vào dưới buồm nơi có chút xíu bóng mát ngồi nghỉ.
Lĩnh nhìn lên bầu trời, lâu lâu một vài cánh chim lạ bay qua trên đầu họ hướng về một phương.
“Chúng ta tạm thời đi theo chúng,” cậu chỉ lên lũ chim trên bầu trời, “khi nào không thấy chim nữa sẽ tính tiếp.”
Cậu im lặng chốc lát nhìn quanh, rồi nói:
“Gió đang chiều theo chúng ta, chờ gió đổi hướng chúng ta phải cố gắng duy trì cho thuyền đi theo hướng chim bay.”
“Có cần tôi hóa hình đi theo chúng một đoạn đường không?” Lanh thú nhân lên tiếng, đôi mắt anh ta dõi theo sát sao lũ chim nhỏ bé trên cao.
Lĩnh lắc đầu:
“Không cần thiết.
Giờ chúng ta vẫn còn theo chúng được, chờ cho tới khi không còn thấy chúng lúc đó mới hay.”
Mọi người nghe vậy liền không dị nghị gì thêm.
“Tranh thủ nắng chúng ta đem thịt tươi ra phơi khô đi.” Lĩnh đề nghị.
Đối với những yêu cầu lạ từ Lĩnh các thú nhân bất giác nghe theo.
Họ hỏi han cậu cách làm rồi lôi số thịt tươi ra phơi đầy mặt bè.
“Chúng ta sẽ phơi nó trong bao lâu?” Anh hỏi.
“Chắc là phải tới khô luôn.” Nơi đây không có tủ lạnh để thực hiện công thức thịt phơi ba nắng bỏ tủ xài dần, nên chỉ có thể phơi khô rồi cho vào nước nấu lên.
Nghĩ tới cảnh ăn thịt kiểu đó, Lĩnh chỉ mong hành trình này của họ nhanh nhanh có kết quả.
“Vậy trong quá trình phơi có nấu được không?” Phiêu hỏi.
Lĩnh gật đầu:
“Có, cứ để vậy vừa phơi vừa ăn.”
Mọi người chia nhau làm việc, nghỉ ngơi, chèo bè, cứ như vậy trôi qua ban ngày.
Mặt trời trên cao lặn về tây báo hiệu một ngày đang tàn đi.
Lĩnh mệt mỏi dựa người vào lồng ngực Tân, mới chỉ một ngày trôi qua dù không say sóng nhưng suốt ngày trầm mình dưới nắng vẫn khiến Lĩnh khó chịu.
Cậu không cho phép mình cảm vào lúc này, bệnh tật đến bây giờ chả khác gì viếng thăm ngõ nhà diêm vương.
Tân ôm lấy cậu đầy lo lắng:
“Em ổn không?”
Lĩnh mỉm cười với đôi môi đang khô đi:
“Không sao, em ổn.”
“Không còn chim nữa rồi.” Phiêu buồn buồn nói.
“Không sao,” Lĩnh trả lời anh ta, mắt hướng lên bầu trời đi tìm những vì sao nhưng rất tiếc dù có tìm được chúng cậu cũng không biết phải xử thế nào, nên đành nói, “chờ trời sáng hãy nhìn những đám mây tìm kiếm đám không trôi và đi theo nó.”
“Vậy giờ chúng ta sẽ không làm gì ư?” Anh hỏi.
Lĩnh ngồi thẳng dậy, đón cơn gió lạnh ngắt thổi ở tứ phía:
“Ừ, sóng lừng rất nhẹ biển không động đêm nay có vẻ an toàn cho chúng ta.”
“Ngủ chút đi,” Tân lên tiếng, anh che mắt cậu, rồi ôm cậu vào lòng, “nếu biển yên vậy hãy tranh thủ nghỉ ngơi, dành sức cho những ngày động.”
Các thú nhân im lặng phân công người canh chừng trong đêm, rồi chia nhau nghỉ ngơi.
•••••
Cảm ơn các bạn đã đọc Lạc Cư.
Nếu thấy hay hãy để lại một lượt yêu thích hoặc một món quà nhỏ, nếu yêu thương hãy Vote cho truyện và gửi lại vài lời yêu thương ở mục bình luận nhé.
Mình rất biết ơn vì sự ủng hộ của các bạn.
Chúc các bạn đọc vui!