Cả ba bay tới nơi Tân nói, khoảng cách từ vùng biển bay tới nơi có núi đá trắng ngốn của họ mất ba mươi phút.
Nhưng thu hoạch lại vô cùng khả quan khi Lĩnh cầm lên một cục đá nhỏ, chất tơi mịn trên tay khiến cậu dấy lên suy nghĩ.
Lĩnh nhờ Tân mang tới cho cậu chút nước, rồi đào một cái hố nhỏ để viên đá trắng vào.
Ngay khi cho nước vào, viên đá trắng bằng lòng bàn tay liền tan ra, nhão nhoét.
“Nó tan trong nước như vậy, tại sao cả núi đá lớn kia vẫn tồn tại được?” Tân nhíu mày nên ra suy nghĩ của mình, “không lẽ nơi này không có mưa?”
Nghe thế Lĩnh nhìn anh, rồi nhíu mày, cậu cũng không biết giải thích thế nào cho phải.
Dù cậu có đa năng tới đâu, thì vẫn có những thứ cậu không biết, không thể lý giải được.
“Để tôi thử xem.” Phiêu bất ngờ nói, rồi cầm lên số nước còn dư lại trong túi da thú hắt về phía núi đá.
Thật bất ngờ cả mảng núi đá ấy thay vì tan ra lại hút sạch nước do Phiêu hắt vào, nhanh chóng khô đi.
Phiêu chạm tay vào nó, cho nhận xét:
“Có vẻ nó cứng hơn.”
“Có khi nào là do lượng nước và lượng đá không?” Tân nêu ra nghi vấn, “đá ít nước nhiều, vì thế nước có thể hòa tan đá, ngược lại nước ít đá nhiều nên nó thấm hút nước.”
Nghe được suy luận đó của anh Lĩnh mỉm cười:
“Có khi là thế.”
Mỗi nơi mỗi khác, dù hình dáng màu sắc có giống, nhưng chưa chắc tính chất đã giống.
“Nếu nó đúng như anh nghĩ thì rất có khả năng khi nước mưa rơi xuống núi đá sẽ hút nó và ngày càng thêm cứng, nên nó mới sừng sững đứng ở đây được.”
Cả nhóm nhìn lên đỉnh ngọn núi, nơi ấy như chạm tới tia nắng mặt trời, rất cao.
Sự cao lớn này của nó đủ để chứng tỏ, nó có thể hấp thụ một lượng nước mưa lớn, nếu đúng như suy luận của họ.
“Lấy một chút đá trở lại khu làm muối đi.” Lĩnh quyết định không xoắn xuýt tính chất của nó nữa.
Họ dùng dao đá trích một bao đá lớn rồi trở lại nơi chọn làm ruộng muối.
Lĩnh hướng dẫn hai thú nhân làm một sân phơi muối nhỏ, vì mới thử nghiệm nên cậu cũng không yêu cầu họ làm nhiều.
Sau đó vơ cỏ cây khô đốt đi lấy tro, dùng vôi đã hòa tan trong nước thành chất lỏng mịn hòa với tro trộn thành hỗn hợp sền sệt màu xám đen.
Cuối cùng đổ hỗn hợp xuống nền đất đã được dọn sẵn, nề chặt.
Đang trong lúc chờ cái sân đen ấy khô, ba người liền đào mương dẫn nước từ biển vào.
Lĩnh dựa theo hiểu biết của mình để hai thú nhân đào mương rộng chừng bốn mươi đến năm mươi phân.
Vừa đào xong mương cũng là lúc cái sân phơi khô tới.
Lĩnh vội nhờ Phiêu chạy về lấy gáo dừa để múc nước biển tưới lên sân phơi.
Phiêu đi và trở lại rất nhanh.
Thời gian anh đi vừa hay giúp cái nền sân được nắng hong tới nóng bỏng.
Hai thú nhân theo hướng dẫn của Lĩnh tưới lên một lớp nước biển mỏng, rải đều khắp sân.
Sau khi làm xong họ quyết định rời đi khám phá thực vật xung quanh, hy vọng có thể tìm thêm được nhiều loại có ích.
Lĩnh nhìn trời nắng chang chang cùng gió thoang thoảng chắc rằng mẻ muối đầu tiên ấy sẽ cho thu hoạch vào chiều nay, nên dặn hai thú nhân:
“Chiều nay chúng ta sẽ trở lại thu muối.”
Họ vỗ cánh tiến về phía bắc, vừa di chuyển Lĩnh vừa chỉ Tân cách làm một cái cào để chiều cào muối.
Sau khi hạ cánh Tân liền làm nó.
Cái cào ấy được đóng từ gỗ rất đơn giản.
Trưa tới nhanh, dù chưa tìm được thực vật hữu ích Lĩnh vẫn khuyên cả nhóm nên nghỉ trưa.
Vừa hay lúc đó họ bắt gặp một con sông chảy qua liền quyết định nghỉ tạm gần đó.
Và cũng chính ở nơi đây Lĩnh phát hiện ra đất sét.
Đang khi chờ Phiêu đi săn thú về, cậu cùng Tân nhóm bếp chờ sẵn.
Khi Phiêu trở lại, Lĩnh bất ngờ nhìn chân anh.
Chân Phiêu mang theo một lớp đất mịn trở về, vừa đi tới vừa lầm bầm oán đất ven hồ nơi đây quá mềm, đạp cái là dính làm cách nào cũng không chịu nhả.
Nhìn thấy màu sắc quen thuộc ấy Lĩnh cười phá lên, cậu yêu cầu Phiêu dẫn mình đi xem đất.
Phiêu khó hiểu nhìn Lĩnh một chặp, nhưng rồi cũng dẫn hai người đi.
Họ bay về phía bắc dọc theo hồ nước, đi không bao lâu Phiêu liền hạ cánh bay thấp xuống, là là qua một bãi đất sông không cây cối, trên mặt in hằn đầy dấu chân động vật, đôi ba dấu chân của Phiêu vẫn còn đó.
Nhìn lớp đất mịn bên dưới Lĩnh chắc đây là đất sét, nhưng chất có vẻ không tốt lắm.
Cậu nhíu mày tỏ ra thất vọng, cho tới khi cậu nhìn lên và trông thấy ngọn núi cao chót vót trước mặt.
Ngọn núi ấy ôm sát vòng theo bãi đất sông.
Nó không chỉ cao lớn mà còn kéo rất dài chạy thẳng về hướng bắc, tất cả chất đất của ngọn núi đều là đất sét.
“Tân anh cho em bay cao đi.” Cậu vội vã nhờ Tân.
Tân mang cậu bay lên cao, ở trên khoảng không thoáng đãng Lĩnh nhìn thấy toàn cảnh ngọn núi chứa đất sét, bề mặt bên trên nó đa số là cây gỗ thấp, hoặc đôi cụm cây cao trung bình thân thẳng.
Chúng phân bố không đồng đều trên bề mặt núi, chỗ có chỗ không cứ thế kéo dài tới rặng sương mù trắng xóa ở phương xa.
“Thật là lớn!” Lĩnh thổn thức.
Cậu dục, “anh bay xuống thấp chút.”
Tân nhận lệnh bay xuống thấp, gần như sà trên ngọn cây xanh để Lĩnh có thể quan sát tốt hơn.
Dù ở một khoảng cách khá xa nhưng với kinh nghiệm nằm vùng trong làng gốm ba năm trời ở kiếp trước, Lĩnh vẫn nhận ra toàn bộ nơi Tân bay qua tất cả đều là đất sét, đất rất tốt và ít lai tạp.
Lĩnh cười ngu trên lưng Tân.
Nhiêu đây đất sét đủ để họ tác tạo hàng tá vật dụng.
Cậu vỗ lưng Tân:
“Được rồi mình về đi anh.”
Phát hiện ra đất sét khiến Lĩnh vui không tưởng, chỉ cần có đất nung gạch sẽ xây được nhà.
Có nhà là ổn, còn thứ khác có thể tìm sau.
Cả một vùng đất lớn đến thế này, nhưng họ vẫn không gặp được người hay thú nhân nào khác trong suốt nhiều ngày qua, điều này càng khiến Lĩnh thích hơn.
Không có ai càng tốt, để toàn bộ nơi này đều thuộc về họ mà không cần chia chác với ai, không cần tranh dành chiến tranh hay hoạnh hoẹ lẫn nhau.
...
Cuối ngày cả ba trở lại sân phơi muối sau cả buổi không có thêm thu hoạch gì ngoài đất sét.
Từ trên cao họ đã thấy những tia sáng bạc ánh lên dưới mi mắt.
Cái thứ ánh sáng đẹp đẽ ấy khiến đôi cánh của hai thú nhân đập nhanh hơn, vội vàng hạ cánh bên sân muối.
Cả hai theo hướng dẫn của Lĩnh cào muối lại.
Họ thu được một ngọn núi nhỏ muối trắng.
Chất muối trắng tinh lại vô cùng mịn trên da tay khiến Lĩnh thích không thôi.
Hai thú nhân đi cùng cậu đỏ mắt.
Họ đã từng vì thứ này mà cúi mình chịu sỉ nhục, cũng từng chỉ vì nó mà thành kẻ cắp đầy xấu hổ.
Giờ đây họ lại có nó một cách thật đơn giản, sự đơn giản này khiến họ xúc động.
Hai thú nhân to con chững chạc gai góc, ấy vậy giờ như hai đứa trẻ khóc thút thít khi nhìn ngọn núi bé tí trắng phau dưới chân mình.
Lĩnh mỉm cười ôm lấy Tân, cậu hiểu cảm xúc này đáng trân trọng đến thế nào.
Không ai hiểu hơn họ khi có được một thứ mà trước nay họ chỉ có thể mơ hoặc chờ người bố thí cho.
Bộp!
Thình lình tiếng động lớn sau lưng Lĩnh vang lên.
Cậu hốt hoảng buông Tân ra nhìn lại.
Sau lưng cậu thú nhân Phiêu quỳ xuống hướng mặt về phía biển cúi rạp người, cảm tạ vị thần đã tác tạo nên thế giới này.
Tân phía sau ôm lấy cậu, anh hôn lên đỉnh đầu đỏ lửa của cậu cái này tới cái khác không ngừng.
Ánh chiều tà ôn hòa phủ xuống ba con người nhỏ bé trên khoảng sân đen thui, gió nhẹ thổi vào như hát khúc trữ tình êm ái bên tai họ.
Cuộc sống của họ đầy hi vọng khi nhìn biển cả, và ở ngoài ấy những người thân thương nhất của họ cũng đang gấp rút tới đây.
Ba người cười, nụ cười rực rỡ hơn cả hoàng hôn khi nghĩ tới tương lai tươi sáng của mình.
“Mọi người ơi!” Phiêu đứng vội lên chạy nhanh về phía biển, vừa chạy vừa hét, “nhanh tới đây đi, chúng ta đã có nơi để về rồi!”
Nghe vậy sóng mũi Lĩnh cay cay.
Tân ôm chặt cậu từ phía sau, thì thầm với cái giọng trầm ấm quyến rũ không kém gì sắc hoàng hôn:
“Vùng đất để về! Chúng ta đã tìm được bến đỗ cho mọi thế hệ rồi Lĩnh ơi!”
Bất thần cổ Lĩnh hơi nóng lên, cậu cảm thấy những giọt ấm nóng nhỏ xuống cổ rồi lăn vào hõm vai mình.
Lĩnh không quay lại nhìn anh, cậu cầm chặt đôi tay đang kìm mình, nụ cười tươi đuổi theo sóng lừng phương xa.
Nơi ấy cũng có một thú nhân tóc đen đang dang tay chào đón hướng về biển cả.
Họ đã tìm được, tìm về tới nơi thuộc về mình!
Ngày trước khi mới đặt chân tới đây họ đã thích vùng đất này, nhưng vẫn còn nhiều lo lắng, cho tới hôm nay khi họ có muối, tất cả mọi lo lắng đều được bỏ xuống.
Bởi muối chính là sự sống, là nơi đáng để đấu tranh giành giật.
Các bộ lạc tộc chim nơi vùng đất băng, bọn họ hưng thịnh và phát triển nòi giống được cũng chỉ vì có động muối.
Vì thế nơi nào có muối nơi đó có sự sống, một nơi không có muối thì dù có có nhiều thứ hơn cũng vô ích.
Đó chính là quan niệm của tất cả các thú nhân, đặc biệt là nhóm thú nhân lạc loài chưa bao giờ được sở hữu muối.
Giờ đây thần thú ưu tiên cho họ một nguồn muối vô tận, vì vậy đối với họ nơi đây chính thức là nơi để về, là chốn chôn rau cắt rốn muôn đời từ nay của thú nhân lạc loài.
“Anh muốn có bộ lạc của mình ở nơi đây!” Tân nói trên hõm vai cậu.
“Vâng, em sẽ chung tay cùng anh, chúng ta sẽ có nhà và bộ lạc!” Cậu siết chặt tay Tân cùng nhìn về phía biển, trên môi nở nụ cười tươi rực rỡ.