Cuộc họp mọi người trông mong cuối cùng cũng tới.
Sau khi dọn dẹp xong, tất cả mọi thú nhân đều quây quần lại một chỗ.
Lĩnh ngồi cùng nhóm Phụ ngước nhìn lên vị thú nhân cao lớn đang đứng trên đỉnh chóp đá bằng kia.
Lúc này Lĩnh cảm thấy tự hào vô cùng.
Người đàn ông đó chính là người cậu yêu, người ôm cậu mỗi đêm, và cũng là người cho cậu nơi nương tựa tại một thế giới lạ lẫm thế này.
Nghĩ lại nếu không nhờ anh, thì những tri thức Lĩnh mang theo cũng chỉ như muối bỏ biển, tan đi trong sự kiêu ngạo của những con chim sống trên đỉnh núi cao kia mà thôi.
“Mọi người, hôm nay là một ngày đặc biệt, ngày đánh dấu sự ra đời của bộ lạc chúng ta.
Hôm nay tôi đứng đây muốn tuyên bố một điều vô cùng quan trọng.”
Tân cất lời.
Khi anh ngừng lại và toàn bộ thú nhân đều nín thở theo anh.
“Chúng ta sẽ thành lập bộ lạc của mình trên vùng đất này.” Tân nhấn mạnh.
Ngay lập tức toàn bộ thú nhân như sóng biển lừng cao ngoài khơi kia, ào lên đứng dậy vỗ tay lớn, miệng hoan hô không ngừng.
Tân vươn tay trấn tĩnh họ.
Ngay lập tức họ ngồi xuống.
Tân tiếp tục điều mình cần nói lúc này.
“Trước tiên tôi yêu cầu mọi người phải giữ bình tĩnh,” anh nhìn một vòng các thú nhân yêu cầu họ.
Anh tiếp khi họ đồng ý với tư thế rất nghiêm túc lắng nghe, “chúng ta đã biết cách tạo ra muối từ nước biển.”
Anh nói tới đây nhóm thú nhân lại xôn xao.
Tân liền vỗ tay một cái, họ liền hiểu ý im lặng trở lại.
“Chúng ta đã có muối, có đất sét một loại đất có thể giúp chúng ta đúc gạch xây nhà.
Thậm chí khi mới vừa đặt chân lên đây chúng tôi đã phát hiện ra loại thực vật có thể cho ra sợi dệt vải, còn có cả bông trong quả hồ lô.
Với nhiêu đó thôi tôi đã tự ý thay mặt toàn bộ thành viên thú nhân lạc loài quyết định thành lập bộ lạc tại nơi đây.”
Anh dừng lại nhìn một vòng quanh các thú nhân:
“Ai đồng ý thành lập bộ lạc hãy đứng lên.”
Dường như chỉ chờ có vậy toàn bộ thú nhân từ người già tới trẻ con đều đứng lên vỗ tay không ngừng.
Thấy mọi người đều đồng ý Tân ra hiệu để họ im lặng ngồi xuống.
“Để chính thức có bộ lạc trước hết chúng ta phải có một cái tên,” Tân nhìn họ ổn định liền nói, “ai có ý tưởng gì cho tên của bộ lạc không vui lòng cho ý kiến.”
“Chúng ta có quá nhiều chủng loài đến từ nhiều bộ lạc, vậy có nên gọi là Tộc Đa Lạc không?” Bác Thôi lên tiếng đầu tiên.
Một số thú nhân trẻ đồng ý với ý kiến của ông nhưng phần lớn lại không đồng ý, bởi họ nói nghe không hay, cũng không có ý nghĩa.
“Chúng ta tuy xuất thân từ rất nhiều bộ tộc chim, hình dáng cũng không giống họ, nhưng ngược lại chúng ta có hình dáng giống nhau, chỉ trừ màu sắc.” Lanh lớn tiếng phản bác, “nên không thể nào gọi là Đa Lạc được.”
Ý kiến này khiến toàn bộ thú nhân phải im lặng nghĩ lại.
Họ tuy khác màu nhưng lại cùng dáng hình, việc đặt một cái tên như vậy nghe quả không hay.
Chốc sau một cánh tay trong nhóm tiểu thú nhân đưa cao.
Không ai khác người gan dạ đó là Bom tiểu thú nhân ăn to nói lớn nhất nhóm thú nhân.
“Nói đi!” Tân nâng tay với cậu bé.
Lập tức Bom đứng lên ngẩng cao đầu dõng dạc nói:
“Nếu không thể lấy Đa Lạc thì chúng ta lấy Tộc Chim Lạc Loài luôn đi, để mọi người luôn nhớ mình là ai, và đã làm gì để có được bộ lạc, từ đó sẽ biết trân trọng hơn những gì chúng ta có.”
Lời của cậu bé vừa dứt, người đầu tiên vỗ tay lại là Lĩnh, cậu đứng lên trước sự kinh ngạc của mọi người vuốt đầu tán dương Bom rồi nhìn về phía các thú nhân đang hiếu kì vì sao cậu lại vỗ tay cho một ý tưởng không mấy hay ấy.
“Tôi muốn kể cho mọi người nghe một câu chuyện,” Lĩnh nói, “kiếp trước của tôi được sinh ra và lớn lên vào thời đại cực kì phát triển, nơi đó không có thú nhân có thể hóa hình, thế nhưng chúng tôi lại có một truyền thuyết kể về thú thần, những vị thú nhân đã đồng hành với tộc người Việt của chúng tôi kiếp trước.”
Cậu nói tới đó liền im lặng hít vào một hơi.
Mỗi khi nhắc về quá khứ cậu đều mang một nỗi mất mát nho nhỏ.
Nơi ấy cậu còn người nhà, người nhà thương yêu cậu, cậu ra đi chắc chắn họ sẽ đau lòng.
Điều khiến cậu buồn bã, là không có cách để báo cho họ, mình vẫn còn sống và sống rất tốt nữa.
Cố gắng chặn lại dòng cảm xúc ấy, Lĩnh lớn tiếng kể tiếp:
“Vị thú thần ấy theo như hình vẽ được để lại bởi cha ông chúng tôi, họ có hình hài y chang hình thú của các vị, và tộc người Việt chúng tôi gọi đó là chim Lạc, loài chim tổ cao quý.”
Cậu nói tới đây toàn bộ thú nhân đều hít vào một hơi không thể tin nhìn cậu.
Lĩnh chờ họ ngấm thông tin ấy, liền đưa mắt thẳng hướng Tân:
“Đó là lí do vì sao khi tôi trông thấy hình thú của nhóm Tân tôi đã không sợ hãi mà còn kinh ngạc, kinh ngạc vì vẻ đẹp của họ, đồng thời cũng mừng vui vì được là người duy nhất trong hàng ngàn con cháu đất Việt được nhìn thấy hình dáng thật sự của thần thú bằng xương bằng thịt mà không phải hình vẽ.”
Các thú nhân nhìn Lĩnh không nháy mắt lấy một lần, đây là lần đầu tiên trong đời họ có người nói cho họ biết hình dáng của họ thuộc một loại chim có tên gọi cao quý đến vậy – thú thần của hàng ngàn con cháu đất Việt! Thật kinh ngạc.
“Vì thế,” Lĩnh nói, “tôi không muốn mọi người tiếp tục tự ti về hình dáng về tên gọi của mình nữa.” Lĩnh hít sâu một hơi, bàn tay phủ ở đầu Bom không ngừng vuốt, “cho nên tôi đồng ý với cái tên của Bom nhưng thay vì gọi là Tộc Chim Lạc Loài chúng ta hãy gọi quê hương, bộ lạc mình là Lạc Cư.
Ý là nơi cư trú, sinh sống của Tộc Chim Lạc.”
Lời của Lĩnh vừa ngưng toàn bộ thú nhân đều đồng loạt đứng lên, họ vỗ tay trong tiếng thút thít, cả tiếng hú hét không rõ nghĩa.
Các thú nhân to con dạo này có vẻ rơi nước mắt hơi nhiều, nhưng họ tuyệt nhiên không ngại bởi nước mắt này là nước mắt của niềm vui, sự sung sướng.
“Lạc Cư!” không biết là thú nhân nào hô lớn.
Một tiếng ấy hô lên kéo theo hàng loạt tiếng ‘Lạc Cư.
Bộ Tộc Lạc Cư.
Tộc Chim Lạc’ reo lên.
Và cái tên Lạc Cư như cứ vậy ra đời.
Ở một nơi không một ai hay, Tộc Chim Lạc từ từ gia nhập vào dòng chảy của thú thế.
....
Sau khi thống nhất tên gọi cho tộc của mình.
Tân liền nói tới kế hoạch xây dựng bộ lạc.
“Trước tiên ngày mai chúng ta sẽ dọn sạch vùng đất này, tiến hành đúc gạch xây nhà.
Làm càng nhanh càng tốt bởi chúng ta không biết khí hậu nơi đây như thế nào, nên chỉ có thể tranh thủ khí trời đang đẹp mà làm.”
Các thú nhân lập tức gật đầu nghe theo.
“Còn chuyện làm muối,” Tân mím môi suy tư chốc lát mới tiếp, “tôi quyết định sẽ chia theo đầu người, mỗi người sẽ sở hữu một ruộng muối, đó là đối với các thú nhân trẻ, và lớn tuổi, còn các thú nhân nhỏ tuổi sẽ đi theo thú nhân mình chọn sinh sống trở thành thành viên trong nhà đó, hỗ trợ các thú nhân canh tác tốt ruộng muối, đến khi trưởng thành có thể làm riêng ruộng cho mình.”
Toàn bộ các thú nhân đều tán thành.
“Ngoài ra khi có được sản lượng muối, chúng ta sẽ đóng một ít vào kho chung của bộ lạc, kho này sẽ gọi là quỹ chung, dùng khi có việc khẩn cấp xảy ra.”
Tân vừa dứt câu, Lĩnh liền trợn mắt nhìn anh.
Thú nhân nhà cậu sao lại thông minh đến vậy! Lĩnh không phải là người đãng trí nên cậu nhớ toàn bộ cuộc nói chuyện chính thức và không chính thức của mình với Tân, chưa một lần nói đến hình thức của công này sao anh ấy lại nghĩ ra được.
Thật ra Tân tự mình suy luận thông qua những câu chuyện của Lĩnh, ví dụ như khi cậu nhắc tới các quỹ hội mà cậu đóng khi đi học ở trường với anh, lúc đó không ít lần cậu phàn nàn về mấy cái quỹ vớ vẫn tốn tiền mà không làm ra trò trống gì.
Từ cái ‘quỹ’ Lĩnh chê trách ấy Tân đã lái nó tới quỹ chung của bộ lạc dùng cho những việc khẩn cấp trong tương lai.
Phải công nhận khả năng lãnh đạo do trời ban là chính xác.
Một thú nhân không học qua trường lớp, ấy vậy mà có thể suy một ra ba thậm chí trăm để đưa ra những đường lối đúng đắn như thế, không nhờ trời ban thì là gì nữa.
Đây mới chỉ là mở màn, sau này Lĩnh còn phải xuýt xoa hơn nữa khi thấy Tân từ từ xây dựng Bộ Tộc Lạc Cư đi lên tiến bộ không kém gì xã hội hiện đại xưa kia, biến Bộ Tộc thành một Quốc Gia cực kì hùng mạnh, đoàn kết.