Ngay khi Lĩnh và Miêu cùng các tiểu thú nhân trải xong một khoảng lá kha khá rộng ở ven hồ, nhóm đất đầu tiên được hai thú nhân Anh và Phương đem về.
Sống lượng rất lớn gần như không phải hình thú thì không thể mang.
Cùng lúc đó nhóm Thôi trở lại, mang theo gần chục khúc gỗ lớn trên lưng.
Không để mất thời gian, Lĩnh lập tức yêu cầu Thôi và các thú nhân làm khuôn.
Các thú nhân chỉ dùng dao đá, kết hợp với đôi tay đầy lực, rất khéo léo làm ra từng ô vuông nhỏ phù hợp, lại còn nhẵn thín, cầm rất thích.
Lĩnh cầm khuôn đầu tiên đi tới dùng một mảnh gỗ mỏng xúc đất vào khuôn rồi nề chặt, sau đó đem tới lá phơi đổ ra.
Lớp đất ban đầu thô sơ nằm thành đống, qua bàn tay của Lĩnh bỗng chốc trở thành những ôm vuông xinh xắn.
Công việc này quả như cậu nói rất đơn giản, đơn giản đến mức, một tiểu thú nhân cũng làm được.
Sau khi làm mẫu viên đầu tiên, cậu liền nói:
“Cứ thế mà làm, nhớ là khi phơi xuống không được để các viên gạch quá gần nhau tránh trường hợp hai viên dính vào nhau.”
Nhóm thú nhân lớn tuổi gật đầu, chia nhau làm việc.
Thôi và một vài thú nhân làm khuôn rất nhanh tay, họ khoét rồi dùng dao đá cào đi lớp gỗ gồ ghề sần sùi cho nhẵn, sau đó ném khuôn ra ngoài.
Một vài thú nhân khác nhận khuôn nện đất, chỉ một thú nhân đem khuôn đổ ra nền lá.
Phối hợp cực kì nhịp nhàng và nhanh nhẹn.
Khi đống đất đầu tiên dần ngót đống thứ hai lại được mang về.
Tới gần trưa Lĩnh nhìn số gạch được tạo ra ngày càng nhiều, gần như phơi sắp hết lớp lá nhóm cậu trải, liền tặc lưỡi.
Cậu biết sức lực của thú nhân rất khủng, nhưng không ngờ lại nhanh và khéo tay như thế, các viên gạch họ tạo ra được nề cực kì chắc.
Đặc biệt hơn, ông trời dường như rất thương họ, ưu tiên không chỉ thời tiết mà còn cả chất liệu.
Lớp đất sét nơi đây khi được tách nhỏ chế thành từng ô vuông nhỏ, phơi dưới nắng sẽ khô rất nhanh, chỉ tầm ba bốn tiếng lớp vỏ đất bên ngoài đã khô lại, kiểu này thì chắc vào khoảng sáng mai mẻ đầu tiên có thể cho nung.
“Bom,” Lĩnh gọi, “Em qua đây.”
Bom đang cùng các thú nhân hỗ trợ làm khuôn vội chạy qua.
“Có chuyện gì vậy anh?” Nhóc hỏi khi vừa chạy tới nới, đôi tay lấm bẩm lau nhanh mồ hôi trên trán.
“Em cùng một số bạn nhỏ tới đây, đưa những viên gạch đã có dấu hiệu khô cứng lại chuyển qua một góc để sát nhau một chút, lấy không gian cho ô mới.”
Bom gật đầu chạy đi gọi thêm bạn.
Thấy bên này đã ổn không cần mình lo thêm, Lĩnh liền gọi Miễu đi vào rừng lấy thêm lá về.
Với độ tay của các thú nhân thì chỉ cần vài mẻ gạch nữa là sẽ hết chỗ phơi, nên hai người cần đi nhanh.
Bên kia nhóm Phụ cũng hoàn thành rất tốt công việc dọn dẹp cỏ xanh, một buổi sáng họ đã dọn gần như sạch bách cỏ trong khu vực nghỉ ngơ.
Trưa tới Lĩnh cùng Miễu mang lá về, lúc nhìn thấy thành quả này Lĩnh phải thốt lời khen, cậu nói với các Phụ:
“Với tốc độ này của mọi người, chỉ cần khoảng một tuần là khu vực nơi chúng ta chọn cư trú sẽ sạch bách cỏ.”
Các Phụ nghe vậy liền cười ầm lên.
Nói cho Lĩnh hay.
“Em đánh giá hơi thấp bọn anh rồi đó.
Hôm nay do chưa quen, chứ qua vài hôm số cỏ này làm sao gây khó dễ cho bọn anh được.
Tầm vài ba hôm là xong ấy mà.”
‘Ấy mà’ cái khỉ, trâu vừa thôi tôi đây sao trâu lại mấy người! Lĩnh than trong lòng.
...
Buổi trưa khi mọi người ngừng tay, Lĩnh nhận được từ Mây một bọc lá cây chứa đầy củ kì lạ.
Tổng cộng có hai loại, một loại có lá rất nhỏ, dẹp, củ màu tím, loại còn lại lá cũng dẹp nhưng củ màu trắng.
Khi đưa sát mũi ngửi ấy vậy mà lại có mùi hành và tỏi.
Lĩnh tươi cười cảm ơn Mây.
Cậu ta lại lần nữa đỏ mặt xua tay.
Bữa trưa hôm ấy, Lĩnh dùng luôn củ hành màu tím tao lên nấu canh cùng xương hầm.
Còn củ tỏi thì xắt nhỏ cho vào xào chung với thịt cùng rau các Phụ thú khác tìm được.
Lĩnh rất vui khi trong số những thứ rau nhóm Phụ tìm được vậy mà có rau muống.
“Rau này vốn dĩ anh không tính lấy nhưng khi trông thấy một vài loài thú ăn nó nên mới hái về, không ngờ nó lại có tên là muống, nghe cũng hay.” Mi ngồi bên cạnh xem Lĩnh xử lý rau muống kể lại quá trình bọn họ phát hiện ra nó.
Nghe Mi nói vậy Lĩnh chợt tỉnh ngộ.
Sao cậu không dùng vài con thỏ để thử thực vật xem có ăn được không.
Nghĩ tới đó ngay lập tức Lĩnh liền nói ra:
“Lần sau nếu muốn xác định được loại rau dại đó có ăn được không, tốt hơn hết anh cứ đem một vài con thú ăn cỏ tới thử.”
Mi gật đầu.
Bữa trưa hôm đó nhanh chóng trôi đi.
Phần việc tại gia này có vẻ đã ổn, chiều tới Lĩnh mang lên túi da thú theo chân nhóm Mi lên đường tìm rau dại.
Phía sau nhóm tiểu thú nhân Bom vốn phụ việc cho các thú nhân làm khuôn lúc sáng cũng đã xong, nên ồn ào đòi theo, vác bao chạy đi cùng.
Họ đi về phía tây, đi vào một khoảng rừng không mấy rậm rạp nhưng cây thấp lại mọc khá dày.
Vừa đi vừa trò chuyện và phác đường, cả nhóm rất nhanh phát hiện ra những cây hồ lô chứa bông.
“Đừng vội, chờ nhà xây xong chúng ta qua lấy cũng không muộn.” Lĩnh nhìn lũ hồ lô màu nâu sáng treo đầy một khoảng rừng như trứng quái vật nói với nhóm Phụ.
Nghe vậy họ lại tiếp tục lên đường, các thú nhân lớn tuổi được phân công bảo vệ nhóm Phụ cũng đề cao tinh thần, quan sát xung quanh đề phòng có tập kích bất ngờ.
Lĩnh đặt mục tiêu cho bản thân mình: hôm nay cậu sẽ tìm thức ăn mọc dưới đất.
Vì vậy khi vừa đi qua một nhóm thực vật có lá rất đẹp, đứng tụm thành cụm cậu liền ngồi xuống kiểm ra.
Và chính mục tiêu này giúp cậu tìm ra được khoai tây, cà rốt, cải trắng.
“Lĩnh.”
Thình lình ngay lúc Lĩnh đang vui sướng vì tìm được cà rốt, khoai tây tiếng Mi bên kia vang lên.
Lĩnh vội chạy qua.
Mi hớn hở chỉ cho Lĩnh một vài bông tròn màu xanh trên mặt đất.
Nhìn thấy chúng Lĩnh trợn mắt vui mừng không thôi.
“Sao dưới đất lại mọc những bông hoa xanh thế kia?” Một Phụ đã có gia đình bước lên, anh ta chọc tay lên bông xanh trơn mượt, rồi lại chọc qua bông xanh xù xì bên cạnh tò mò.
“Nó là cải bắp và súp lơ đó.” Lĩnh vội nói rồi chỉ cho họ, “bông trơn này gọi là cải bắp, còn bông xù cao màu xanh gọi là súp lơ xanh.
Loại súp lơ này còn có một loại màu trắng nữa, chúng xào chung với thịt ăn rất ngon.”
Nghe Lĩnh nói vậy, ngay lập tức mắt nhóm Phụ sáng lên.
Họ rất thích ăn rau xanh, nhưng những loại rau ăn được rất ít, hồi còn ở bên kia thứ họ ăn nhiều nhất là củ từ, ăn nó quanh năm dù rất ngán nhưng họ cũng phải ăn.
Giờ đây qua bên này thực vật phong phú hơn gấp ngàn lần, ngay từ tối qua họ đã được thưởng thức nấm thơm ngon, bữa trưa lúc nãy thì rau xào tỏi thơm lừng ăn cực thích.
Những điều nhỏ nhoi ấy thôi đã giúp họ mơ xa hơn về cuộc sống tương lai ở nơi này.
Lĩnh nhìn mớ rau cải, súp lơ nằm khắp nơi mày nhăn tít cố gắng lục tìm công thức làm các loại bột nêm thủ công, có rau rồi thì phải có đủ gia vị, như thế món ăn mới ngon.
Rất tiếc một anh chàng đầy ắp kiến thức như Lĩnh cuối cùng cũng chịu thua, trong đầu cậu không có lấy một tri thức nào liên quan đến bột ngọt hay bộn nêm.
Ngược lại nước tương nước mắm, bún, giò chả thì cậu lại rành, đơn giản vì nó nằm trong chương trình nghiên cứu của giáo sư nhà cậu kiếp trước, còn bột nêm hay bột ngọt thì không.
Trong thời gian này những thứ như nước mắm, bún, giò chả ấy không thể làm được bởi họ không có nguyên vật luyện, đồng thời cũng không có thời gian.
Lĩnh tặc lưỡi tiếc rẻ không thôi.
Mấy rau này mà có đầy đủ gia vị, hoặc chỉ cần thêm chút bột ngọt hay bột nêm xào lên sẽ cực kì ngon.
“Anh Lĩnh!”
Bất thần tiếng gọi lớn thất thanh vang lên, lần này không phải của Phụ hay thú nhân mà là của một tiểu thú nhân.
Cậu bé áng chừng mười mấy, người nhỏ con, đang thở hồng hộc chạy lại đây.
“Anh, mau qua xem cái Bom, cậu ấy ăn trúng trái cây dại, giờ cứ nôn hoài!” Cậu nhóc nói vội ngay khi vừa dừng lại trước mặt Lĩnh, nhịp thở dồn dập tới nức người vẫn không thể đứng thẳng ngay được.
Lĩnh nghe vậy vội vã tóm lấy tay một Phụ bên cạnh, hốt hoảng:
“Anh gọi Vân!”
Không chờ Phụ đó đáp lời, Lĩnh liền nắm lấy tay cậu nhóc theo hướng cậu bé chỉ cùng chạy đi.
Bên cạnh nhóm Phụ cũng vội vã chạy theo.
*******
Bật mí nho nhỏ.
Đây là thế giới tưởng tượng nên mình sẽ khiến mọi thứ dễ dàng theo ý mình, như thế rất vui.
Nếu làm gạch đúng quy trình thực tế, nào chọn đất, nhào đất, ủ đất, đóng khuôn phơi khô cả tháng, rồi mới nung...!như thế còn lâu nhà của thú nhân mới có, nên ta cứ cho đất nhanh khô, nắng tốt đi hem....
Còn nữa mấy chế có thấy món hay rau gì được xướng tên ở đây, tức là bả tác giả bả rất thích ăn chúng....!hô hô...