Sau khi nhờ vả hết mọi người trong tộc, sáng hôm sau ông trời rất chiều cuộc hành trình của hai người.
Trời hửng nắng, gió nhẹ, không mây.
Suốt một đêm qua không có trận mưa lớn nào đổ thêm, nên các con đường rừng cách không xa Bộ Tộc trở nên khô ráo hơn, thuận tiện cho việc đi bộ tìm kiếm của hai người.
Họ rời nhà lúc bình minh lên, bây giờ đã vào nửa buổi, hiện tại cả hai đang ở hướng rừng phía nam.
Đây là hướng họ ít đi nhất trong các cuộc tìm kiếm, lần này có Tân nên Lĩnh đề nghị đi về hướng này.
“Em tính nghỉ trưa ở đâu?” Tân đang đi cùng cậu hái nấm hỏi.
Lĩnh bỏ đầy gùi liền ngưng, cậu nhìn trời, ánh nắng chiếu xuyên qua tán lá rọi xuống từng mảng loang lỗ trên mặt cậu.
“Có vẻ như trời đang nắng lên.” Lĩnh nói thay vì trả lời anh.
“Ừ! Gió cũng nóng, điều này khá lạ, thời tiết ở vùng đất băng không giống vậy, sau mùa mưa gió sẽ chuyển lạnh và sang mùa đông luôn, không có hiện tượng nóng lên đột ngột như ở đây.” Tân phân tích cho Lĩnh hiện tượng thời tiết ở hai nơi.
Lĩnh đáp lời Tân:
“Chúng ta mới tới đây, chưa biết rõ tình hình, tốt nhất là phải cẩn thận quan sát.”
Tân bên cạnh mỉm cười hóa về hình thú, dùng mỏ dài huých cậu:
“Lên đi anh chở em đi tìm chỗ nghỉ, chiều chúng ta sẽ bay một mạch xuống sâu phía nam không dừng lại.”
Lĩnh gật đầu mang gùi leo lên lưng Tân, cùng anh đi tìm chỗ nghỉ trưa.
Hiện tại họ mới cách bộ tộc khoảng hai giờ bay, rất gần nên thực vật mới không hề có, muốn tìm được nhiều loại họ phải bay xuống sâu hơn may ra mới có.
....
Qua buổi trưa cả hai theo lộ trình bay thẳng xuống phía nam.
Đúng như Lĩnh cảm nhận cái nắng đột ngột đang nảy lên, nóng vô cùng, nhiệt độ trong không khí tăng cao nhanh chóng, tới mức lượng hơi nước do mùa mưa tạo ra vẫn không đủ để trấn át nó.
Lĩnh không hiểu đây là thời tiết vốn có của nơi này, hay do sự thay đổi đột ngột của khí hậu.
Chuyến hành trình buổi chiều của họ bị giảm tốc độ khá nhiều do sự thay đổi đột ngột của thời tiết.
Đến chiều tối trời mát hơn, cả hai bắt đầu tăng tốc và chỉ dừng lại khi trăng lên.
Ánh trăng trắng tròn vằng vặc trên cao rọi xuống, chiếu sáng khoảng đất ven hồ trống trải họ dừng chân.
Hơi nóng ban ngày vẫn chưa hề vơi đi, hướng gió thổi hệt gió lào ở miền Trung Bắc nước Việt, cực oi, bức, nóng nực.
Lĩnh nhìn xung quanh, quan sát cả bốn bề cái hồ nhỏ nằm cách khá xa rừng rậm.
Bốn bên mặt hồ không một bóng thú hoang lai vãng, phía sau cậu Tân đang nhóm lửa chuẩn bị bữa tối.
Lĩnh rất nóng, suốt cả ngày di chuyển khiến người Lĩnh như bốc mùi, cậu cực kì khó chịu, muốn tắm.
Ở đây lại có Tân canh chừng, nên cậu bạo gan nói với anh:
“Tân em muốn xuống nước.”
Nghe cậu nói Tân liền để miếng thịt đã nướng vàng đủ vị thơm ngon qua một bên, đi tới hồ nhìn vào trong.
Anh không yên tâm với lũ sinh vật không biết rõ bên dưới nước kia, liền nói:
“Em chờ anh xuống kiểm tra trước đã.”
Nói rồi anh cởi bỏ áo cộc tay, váy da thú một cách cực kì tự nhiên trước mặt Lĩnh.
Lĩnh ái ngại không dám nhìn, dù họ có ôm nhau, vuốt ve nhau bao lần đi nữa nó vẫn rất khác với việc trực tiếp nhìn người ta cởi đồ.
Tân làm như không thấy thái độ ngại ngần đó của Lĩnh, anh nhảy xuống nước lặn sâu xuống đáy.
Đôi mắt thú nhân trong đêm tối như phát sáng rà một vòng quanh khu đáy hồ nước.
Đáy hồ ban đêm khá lặng, nhiều loài cá quen thuộc họ ăn mỗi ngày đang lừ đừ bơi dưới đáy như đang ngủ, vài cụm rêu đen thùi lùi lãng đãng quanh chúng.
Không một sinh vật nguy hiểm nào hiện diện ở đây.
Tân ngoi lên anh nói với Lĩnh:
“Em xuống đi, đáy hồ không có sinh vật nguy hiểm.”
Lĩnh nhìn anh dường như không có ý lên bờ, liền hỏi:
“Thế còn anh? Anh cũng muốn tắm à?”
Tân hiển nhiên đáp:
“Lỡ xuống rồi thì tắm luôn, dù sao cũng đi cả ngày mồ hôi bám đầy người rất khó chịu.”
Lĩnh mím môi, đúng là họ đã rong ruổi cả ngày dưới trời nắng, ai cũng nhễ nhại mồ hôi hết, thôi tắm chung vậy.
Nghĩ vậy Lĩnh liền cởi áo và quần gấp gọn bên tảng đá sau đó từ từ đi xuống hồ, bơi lại gần Tân.
Tân chỉ chờ có vậy liền tóm lấy eo cậu, cất tiếng cười trầm thấp.
Lĩnh cắn môi trừng mắt cảnh cáo anh:
“Không cho làm loạn, em còn chưa ăn tối!”
Tân cười, ủi mũi vào hõm vai cậu tay ôm eo cậu siết chặt, để thân thể hai người dính vào nhau sát hơn.
“Anh biết rồi,” nói rồi anh hơi rướn người một cái để vật nam tính của mình cọ vào phần thân dưới cậu, “nhưng nó thì không biết.”
Câu nói đê tiện của anh khiến Lĩnh đỏ mặt.
Đây là thú nhân kiện lời, lạnh lùng cậu đã gặp ư! Không, hình ảnh đó thật xa vời, xa tới nỗi cậu nghĩ nó chỉ do mình ảo tưởng ra mà thôi.
“Anh đừng có làm rộn, tắm nhanh đi!” Lĩnh đẩy Tân ra hất vội nước lên người chuyên tâm làm sạch.
Nhưng Tân thì không, bạn đời mình khoả thân ngay trước mặt ai mà chịu cho nỗi.
Tân lại sáp tới ôm cậu từ sau lưng, anh đặt từng nụ hôn vụn vặn lên bờ vai phải của cậu, tay luồn xuống như một thói quen tóm lấy lĩnh con.
“Á!” Lĩnh hét lên một tiếng, chụp vội tay anh trong nước.
“Anh làm gì đó em nói rồi mà, không được.
Ưm!”
Rất tiếc dù Lĩnh có không muốn đi chăng nữa cơ thể cậu sớm ngày đã bị dạy quen, cậu nhỏ cứ tự nhiên dựng lên đáp lại từng cái vuốt ve tới từ đôi tay to lớn đầy vết chai.
Phía sau cậu vật nam Tính của Tân như có như không thúc vào giữa hai bắp đùi khiến Lĩnh run lên.
Nếu không có Tân chống đỡ chắc cậu đã chìm xuống từ lâu.
Lĩnh không biết từ bao giờ mà thân thể mình lại mẫn cảm đến như vậy, chỉ một cái vuốt ve của người sau lưng thôi là cậu đã không thể nào chịu nỗi, gần như phó mặc giao mọi sự vào tay thú nhân.
Tân dùng một tay vuốt ve cậu nhỏ lĩnh, một tay giữ ở ngực, vuốt nhẹ hai hạt nhỏ nơi ấy mơn nó tới cứng.
Khóe môi hôn từ hầu kết ở cổ lên cằm, đi lên bắt lấy môi cậu luồn lưỡi vào hôn sâu.
Mùi hương hoa nhàn nhạt từ vải áo ngấm vào da Lĩnh như chất xúc tác tiếp thêm sự ham muốn anh dành cho cậu.
Tân nuốt lấy lưỡi Lĩnh, cuốn sâu và không có ý định buông bỏ mặc cho người trong lồng ngực anh bắt đầy giãy nhẹ vì thiếu khí.
Lĩnh không còn biết gì ngoài việc đáp lại anh, cậu cố gắng lấy lại nhịp thở ở vài lần Tân hơi rời miệng, rồi lại cứ như thế trầm mê trong khoái cảm do chính anh tạo ra.
Mùi hương hoa gần giống Romano do cậu chọn nhuộm vải áo cho anh hun vào mũi cậu, khiến Lĩnh như say.
Tân quay người cậu lại, anh thích việc cả hai đối mặt nhau lúc họ cùng lên cao trào, vì khoảnh khắc ấy là khoảnh khắc Lĩnh đẹp nhất.
Đôi mắt cậu mơ màng, khóe môi đỏ tươi phát ra tiếng ngân dài êm tai, khuôn mặt đỏ ửng ngọt lịm, cái cổ cao rướn lên ngửa về sau đầy quyến rũ.
Thường những lúc như thế anh sẽ cắn vào yết hầu cậu đầy khát khao.
Lần này cũng không ngoại lệ, anh cắn nhẹ nó tạo thành từng vệt đỏ trên cổ cậu, trên cao mặt trăng e thẹn chui đi khi trông thấy biểu cảm từ hai người, để một khoảng tối ghé tới.
Nơi bãi sông bên đống lửa, lúc này không ai để ý một vệt trắng nhanh chóng sượt qua miếng thịt vốn đã được nướng chín để bên tảng đá của Tân, rồi nhanh chóng biến mất.
Khi ánh trăng trở lại hai con người dưới kia đã xong việc của mình, họ tắm cho nhau rồi trở lại bờ.
Lúc đến bên bếp lửa Tân nhíu mày, mùi thú hoang lạ thoang thoảng trong không khí khiến đôi mắt anh nẩy lửa phóng về mảnh rừng tối thui trước mắt.
Lĩnh đi tới, cậu nhìn thấy trạng thái của Tân liền hỏi:
“Có chuyện gì vậy anh?”
Tân bước tới vài bước đứng sát bìa rừng nhìn vào trong, đôi mắt như sói chăm chăm lùng sục màn đêm.
Nơi ấy có một đôi mắt khác đang e dè nhìn anh không dám động.
Tân nhe răng hằm hè về phía bóng tối giữa các kẽ cây nhành lá, hòng răn đe kẻ đang nấp trong bóng tối.
Lĩnh đi tới, cậu nắm chặt áo anh.
Thái độ này của anh cho thấy nơi đây có sự hiện diện của một thứ gì đó gớm giếc.
Tân cầm lại tay cậu khi mùi thú hoang trong rừng đã đi xa, anh nói:
“Có một con vật nào đó đang ở đây, mùi của nó rất lạ, có thoang thoảng mùi hương hoa, nhưng vẫn không che đi được mùi động vật.”
Nghe anh miêu tả Lĩnh lo lắng hỏi:
“Anh có ước chừng được độ lớn nhỏ của nó không?”
Thay vì trả lời Lĩnh, Tân kéo cậu quay trở lại nơi hai người nướng thịt.
Phần thịt anh nướng chín trước đó đã mất, chỉ còn lại một phần thịt thú sống.
Việc ăn uống có chọn lọc kiểu này loài thú hoang dại tầm thường sẽ không làm – trừ khi!
Tân lấy dao đá cắt miếng khác, lấy lọ gia vị ra bắt đầu ướp lên nướng lần nữa.
Vừa nướng anh vừa nói với Lĩnh:
“Mùi thú rất lạ, không biết là thú hoang hay là thú nhân.
Ngày mai chúng ta sẽ đi vào rừng kiểm tra kĩ hơn.”
Lĩnh nghe vậy liền lo lắng, cậu ngồi sát lại Tân.
Đêm nay báo trước một đêm cả hai không thể nào ngon giấc.