Tân nhìn bó lúa lớn mình đem về, chúng còn tươi, chỉ có một số bông bên ngoài là có dấu hiệu khô đi, anh tách bông khô ra riêng, rồi đi ra ngoài gọi Bom.
Thằng bé cũng vừa quét sạch sân trước, Đông thì đã đi vào bếp trông nồi phụ anh.
Bom vội chạy ra, lúc nhìn thấy mớ cây lạ, mắt cậu bé sáng lên.
“Đây là lúa,” Tân giải thích, “giờ em đem cả bó này ra sân trước phơi, nhớ phơi thật mỏng.”Anh chỉ vào phần lúa ướt, giao nhiệm vụ cho Bom.
Cậu bé nghe vậy liền dạ to ôm bó lúa chạy đi.
Cả nhà này ai cũng biết tầm quan trọng của lúa, và đặc biệt hơn nó có thể cho ra nhiều món ăn ngon.
Bom chép miệng, cậu bé nghĩ lại thời mình còn ở hang động băng rét mướt, giờ nếu còn ở nơi đó họ đang chật vật đào củ từ, góp da thú, cố gắng hết sức để vượt qua mùa đông mà không chết vì đói và lạnh là được.
Trong khi giờ đây, cậu nhóc lại trông mong mùa đông tới, để thử bộ chăn nhồi bông Đông đã làm, đồng thời nghe bảo nếu mùa đông không quá khắc nghiệt họ sẽ đến lớp.
Những điều này hoàn toàn khác với những mùa đông từ khi cậu sinh ra, đây là điều mà tất cả mọi thú nhân lạc loài chưa từng nghĩ tới bao giờ.
Bây giờ Bom dám cá không một thú nhân của tộc nào trong các tộc chim sống sướng hơn họ lúc này.
Ngoài sân giếng tuy số lúa Tân để lại vẫn chưa khô giống như hôm qua, nhưng anh vẫn cho nó lên mẹt chà xát.
Anh thích vị bùi của nó hơn là vị quắn dẻo của kê, nên việc bữa ăn sáng có thêm món cháo từ gạo khiến anh thấy thích.
Thật may cho anh, lúa nơi này rất dễ tính, chỉ cần một khi nó chín và được tác động lực phù hợp nó sẽ tách vỏ ngay, để lộ ra hạt ngọc trắng tinh của mình.
Chẳng mấy chốc anh đã có được một bát lớn gạo trắng sạch trấu.
Tân đem vội vào bếp, vừa hướng dẫn Đông nấu cháo vừa nhắc cậu bé đôi việc.
Anh giao cho Đông nồi cháo, nói với cậu bé cách xát lúa, tiện thể dặn cậu vài việc cho mấy ngày tới.
Đông có thể quản Bom rất tốt, gần như những gì Đông nói Bom đều làm một cách nghiêm túc và cẩn thận.
Mấy ngày tới anh phải đem người đi thu lúa nên việc nhà đành phải giao lại cho hai đứa nhỏ, đặc biệt giờ đây Bom đã săn được thú nhỏ, việc dựng chuồng nuôi thú trữ thịt tươi cho mùa đông Bom phải làm.
Đông gật đầu, nghiêm túc nghe kĩ từng tí một.
Dặn Đông xong, Tân liền vội vã chạy ra Đình.
Anh gõ trống tập hợp các thú nhân.
Nghe tiếng trống Lĩnh liền thức dậy, cậu hơi mơ màng dụi mắt, rồi quyết định bò hẳn dậy, đi ra ngoài.
Bên ngoài không còn ai, trên sân lũ lúa được se mỏng đang đón ánh nắng ngày mới, lũ hoa hồng quanh nhà nở rực lung lay trong gió.
Lĩnh vươn vai một cái, rồi xoay người đi nhanh vào bếp.
Người cậu gặp đầu tiên ấy là Đông, cậu bé đang nấu bữa sáng.
Lĩnh hỏi thằng bé:
“Bom đâu em?”
Đông ra cử chỉ: - Cậu ấy chạy ra Đình rồi.
Lĩnh cười:
“Cái thằng nhóc ham vui!”
Anh xoa đầu Đông một cái, đi ra sân giếng làm vệ sinh buổi sáng, lúc nhìn thấy bó hoa sen cạn lớn mình cắm trong chậu nước bỏ ngoài vườn gần lũ cây ca cao Lĩnh mỉm cười.
Cậu vệ sinh răng miệng xong liền đem cả bó rực rỡ đưa vào cho Đông.
Lũ hoa sen cạn này tươi thật lâu, từ chiều qua tới giờ không có chất dinh dưỡng gì cho nó, ngoài việc được rưới và ngâm nước, ấy vậy mà cánh hoa vẫn cứ mọng mị mê hồn như thường.
Đông nhận được bó hoa từ tay Lĩnh yêu thích không thôi.
Cậu bé chia nhỏ nó cắm vào tất cả các lọ hoa bằng gốm do Lĩnh làm ra, đem ra trang trí ở tất cả mọi gian phòng, tiếp đó mở toang cửa sổ để nắng chiếu vào.
Chỉ một vài chi tiết nhỏ ấy thôi đã khiến căn nhà như bừng sáng.
Đáp lại món quà của Lĩnh, Đông liền ôm ra một cái chiếu nâu đưa cho cậu.
Lúc nhìn thấy nó, Lĩnh ngạc nhiên.
Đông ra chỉ: - Đây là do em và Bom làm đó, bọn em học của Bác Thôi, dạo này người trong tộc đang đua nhau làm dép và chiếu nhiều lắm, cắt sắp trọc lũ cây ven hồ rồi.
Lĩnh nghe vậy phì cười, cậu hơi nghiêng người nhón chân nhìn ra hướng hồ.
Quả như Đông nói, mớ cây có lá lớn bẹ to quanh hồ gần như bị cắt trọc chỉ còn lại lớp cây con, lũ hoa sen nở hồng một góc hồ lay nhẹ trong gió.
“Mai chắc cho người xuống hồ lấy ngó sen được rồi.” Lĩnh ôm chiếu nói với Đông.
Cậu quay lại xoa tay lên đầu thằng bé coi như lời cảm ơn, rồi mang chiếu vào trải lên giường.
Người hứa làm cho cậu thì quên béng đi, còn đứa chả nói gì thì lại rất để ý.
Tình thương yêu nhỏ bé này khiến lòng Lĩnh như căng đầy.
....
Lúc Tân trở lại anh mỉm cười nhìn căn phòng khách sáng bừng sức sống.
Khi biết là Đông trang trí anh không tiếc một lời khen dành cho cậu, đặc biệt hơn sau khi trông thấy chiếu.
Lúc đó anh nhìn Lĩnh, ánh mắt xanh đen ngày thường đầy tự tin thoáng nét xấu hổ.
Lĩnh nhìn ra nhưng cậu không nói gì, coi như không thấy, bắt đầu dọn bữa sáng.
Chuyện sáng sớm bỏ qua một bên, cả nhà họ quây quần bên nhau cùng thưởng thức cháo.
Có nó rồi kê dường như thất sủng một bên chả ai nhòm ngó tới.
Về nhà gia vị phong phú hơn, rau nêm hành ngò cũng nhiều nên món cháo thịt sáng sớm thật sự quá ngon, một nồi lớn vậy mà vơi đi chỉ trong nháy mắt.
Tranh thủ trong bữa ăn Tân dặn dò Lĩnh cùng hai đứa nhỏ:
“Một tí nữa anh sẽ đi cùng hơn phân nữa các thú nhân khỏe mạnh đi thu lúa, chắc phải tầm ba bốn ngày mới về.
Ở nhà Bom phụ anh Lĩnh săn hai đầu thú heo có đực có cái, vài đầu thú thỏ, đôi ba đầu thú ngoan nhỏ có thể nuôi để trữ thịt cho mùa đông, Đông thì phụ tìm thêm thực vật.
Lĩnh em ở lại có chuyện gì cần làm cho mùa đông cứ làm, anh vẫn để lại một số thú khỏe mạnh, cùng bốn năm thú nhân lớn tuổi ở lại phụ em, có việc cần cứ nhờ bọn họ.”
Lĩnh gật đầu, cậu cũng dặn lại:
“Để tiện cho việc vận chuyển, tốt hơn bọn anh chỉ nên cắt đầu ngọn lúa, có thể vừa cắt vừa phơi sơ tại nơi rồi cho vào bao da thú đem về, làm như vậy rất tiết kiệm thời gian.”
Tân gật đầu.
Cả nhà nhanh chóng hoàn thành xong bữa sáng.
Sau bữa sáng Tân đi ra đầu đình gặp toàn bộ thú nhân sẽ đi thu lúa.
Họ da dày thịt béo nên việc bay giữa trời nắng có thể chịu được, cho nên mặc cho nhiệt độ đang lên cao họ vẫn hóa hình, thân chỉ mang theo bao da thú lớn, cùng vài lọ gia vị lên đường.
Các thú nhân vốn chỉ cần thịt nướng, nên cuộc hành trình của họ hành lý luôn rất khiêm tốn.
Chờ nhóm thú nhân đi hết.
Phương người luôn ở lại thay Tân lãnh đạo tộc khi anh đi vắng, đi tới họp các thú nhân làm tiếp việc ốp đường.
Lúc này Lĩnh mới thấy một phần con đường trong Tộc đã được ốp gạch sẫm màu sạch sẽ, chỉ còn lại một phần nhỏ.
Các tiểu thú nhân theo Bom lao vào rừng săn thú, Đông thì đi theo nhóm Phụ lên rừng.
Lĩnh cũng vội mang gùi đi, cậu cần hái nấm phơi khô và một số loại rau có thể trữ khô cho mùa đông.
Ở khoảng trời xa các thú nhân vội vàng vỗ cánh dưới nắng gắt, mong kịp đưa lúa về nhà.
Thì ở đây, tại Tộc Chim Lạc ai ai cũng đều bận rộn, gom góp thực phẩm chuẩn bị đón mùa đông khắc nghiệt tới.
Lĩnh đã về, các thú nhân lớn tuổi trong tộc bắt đầu tranh thủ xây cổng.
Cậu vẽ hình và việc còn lại là của họ.
Thời gian cứ trôi trong sự bận rộn.
Thành quả sau hai ngày các thú nhân đi thu lúa, đó là một con đường gạch thẳng tắp, lâu lâu lại uốn khúc bất chợt ở vài chỗ, lao ra ôm lấy hồ nước lớn, vòng qua nó chạy tới cánh cổng chào ba lối đi dạng cổng tam quan*: một chính ở giữa to lớn, hai hông nhỏ chỉ đủ cho hai người đi.
Cả ba cánh vẫn đang chờ lắp cửa gỗ.
Mỗi nhà đều đang tranh thủ làm chuồng gia súc, dựa theo mẫu nhà chăn nuôi đơn giản Lĩnh đang làm: tường đóng bằng gỗ, mái lợp lá đơn giản, dựng ở nơi khuất gió.
Vào ngày thứ ba sau khi các thú nhân đi, cánh cổng vẫn chưa có cửa của Tộc Chim Lạc đón chào hai vị khách đầu tiên.
Đó là hai chú chó becgie Lĩnh đã gặp.
Chúng đến vào sáng sớm, khi mọi người đang chuẩn bị đi rừng và làm việc.
Chúng xuất hiện thình lình ở giữa cánh cổng lớn, bên chân mỗi con là một bó hoa sen cạn đủ sắc khổng lồ.
Thú nhân đầu tiên phát hiện ra chúng Lục.
Cậu đối mặt với chúng ngay khi vừa mang theo gùi đi thẳng ra cổng.
Chả là mấy hôm nay, lúc đi rừng các thú nhân rất thích đi qua cổng, nên thay vì hóa hình tại sân nhà rồi bay đi như mọi khi, mỗi thú nhân, thậm chí là Phụ đều hăng hái đi qua cổng, rồi mới vào rừng từ lối đó.
Vì thế cho nên hôm nay, Lục người ra sớm nhất đã thấy chúng, cậu nhìn chúng chằm chằm, với khả năng đánh hơi và cảm nhận cực tốt của thú nhân, Lục biết hai con vật cao ngang hông mình đang đứng ở cổng kia không hề mang tính công kích.
Nhưng cậu cũng phải ngây ra cả chục phút vì đây là lần đầu tiên trông thấy loại thú kì lạ trắng tinh, lông xù, xinh đẹp như vậy.
Đặc biệt hơi đôi mắt kia cứ như biết nói, đen láy nhìn cậu.
[Xin chào, chúng tôi đến xin chút đồ ăn.]
Thình lình một giọng nói vang lên trong đầu Lục.
Cậu mấp máy môi, nói lớn đầy kinh ngạc:
“Cái gì chúng bay biết nói thiệt đó hả?”
Hai con vật liền gật đầu.
Bất ngờ phía sau cậu ta vang lên tiếng ồn ào, có người lớn tiếng hỏi Lục.
“Lục có chuyện gì mà đứng đực ra thế?”
****
Cổng tam quan - hình internet, mẫu cho các bạn tham khảo thôi nhé, còn mẫu mình viết không có phần tầng quan sát bên trên: