Trong đại viện Hầu phủ, cả nhà đang ăn trưa, bỗng nhiên cửa mở ra, một giọng nói lanh lảnh truyền đến "Thánh chỉ tới!"
Một đám người tranh thủ chạy đến đại viện, tiếp theo quỳ xuống.
Tiêu Hầu gia nghe vậy, cảm thấy mừng thầm, hiệu suất làm việc của Hoàng thượng vẫn là rất cao.
Văn Nhân Đồng cũng đoán được kết quả, tay thủy chung nắm lấy làn váy, hy vọng nội dung không phải như mình suy nghĩ.
Lý Xuân Mi cùng Tiêu Thành Hành nhìn thấy liền không bội phục, dựa vào cái gì con của nàng không phải do Hoàng thượng tứ hôn mà lại là bùn nhão này.
"Tiêu nhị công tử có ở đó không?" Lưu công công hắng giọng một cái.
"Thảo dân có đây." nói xong quỳ gối trước mặt Lưu công công.
Lưu công công nhẹ gật đầu tranh thủ thời gian mở thánh chỉ ra "Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết, nhị công tử Định Quốc Hầu Tiêu Thành Diễn tài đức vẹn toàn, tuổi trẻ tài cao, trẫm đặc biệt đem Hoàng Ngũ công chúa gả cho khanh, tùy thời thành hôn, khâm thử." Đọc xong hai tay nâng lên thánh chỉ, "Phò mã, tiếp chỉ a."
Tiêu Thành Diễn sửa sang lại một chút tâm tình, dù sao cũng nên lấy a, lấy ai cũng như nhau cả thôi "Nhi thần tiếp chỉ, tạ ơn hoàng thượng." hai tay đưa lên.
"Phò mã, chúng ta xin chúc mừng ngài." Lưu công công vui tươi hớn hở.
"Lưu công công, phiền ngài rồi." Nói xong kín đáo đưa cho Lưu công công đỉnh bạc.
"Phò mã gia, vậy chúng ta liền đi phục mệnh." liền rời đi.
Tiêu Hầu gia thấy Hoàng thượng đem Ngũ công chúa gả cho con trai mình, vui vẻ vô cùng, ở biên giới cũng nghe đến tên của nàng, đệ nhất tài nữ a! Nghĩ đến liền vỗ vỗ lên vai Tiêu Thành Diễn "Tiểu tử, không tồi nha!"
Văn Nhân Đồng dù sao cũng từ trong cung lớn lên, sóng to gió lớn không phải chưa gặp qua.
Nghe xong, là chất nữ của mình, cũng thấy tiếc hận, chất nữ gả tới đây, mình phải đối đãi với nàng thật tốt.
Tiêu Thành Hành nghe xong, sắc mặt tái nhợt, dựa vào cái gì bùn nhão có thể lấy được công chúa? Đây không phải chà đạp kim chi ngọc diệp sao? Nghĩ lại, công chúa đến nhất định sẽ xem thường hắn, chính mình lại có thể...!Gian trá cười cười.
Lý Xuân Mi thấy con trai của mình cưới thê tử thua tên tiểu tử kia, trong lòng không cam tâm, lão gia không công bằng a.
Tiêu Thành Diễn theo mẫu thân về Đông viện "Mẫu thân, ngài đừng lo lắng, con sẽ che giấu thân phận thật tốt, hơn nữa con đã giả nam trang gần mười sáu năm nay, ngay cả cha ruột đều không nhận ra, chẳng lẽ vị công chúa hoàng gia kia có thể nhận ra sao? Mẫu thân ngài cứ yên tâm đi." Nói xong có chút đắc ý, đối với kĩ thuật giả nam trang của mình đặc biệt tin tưởng.
"Nói miệng hay nhìn bên ngoài có thể không nhận ra, nhưng đêm động phòng hết thảy đều rõ ràng." Văn Nhân Đồng khóa chặt lông mày.
"Ha ha, mẹ không cần phải lo lắng quá, chẳng lẽ con không động phòng, chất nữ người sẽ khao khát bám lấy quần áo con sao? Con không lẽ không chế phục được một tiểu cô nương?" Lông mày nhướng lên.
Tựa hồ đã quên mình là con gái.
Văn Nhân Đồng nghe vậy mặt đã đỏ lên, nữ nhi mình làm sao nói mà không biết ngượng miệng thế kia, nhìn chẳng giống con gái chút nào.
Ngày hôm sau vào triều, Hoàng thượng nghe nói công tử thượng thư ngày tám tháng sau cũng cử hành hôn lễ, đúng dịp cả hai con trai nhà Hầu gia cũng muốn lập gia đình, không bằng mình chủ hôn cho cả ba, đây cũng coi như là cái nhân tình dành cho Trần thượng thư cùng Phương thừa tướng.
Quyết định hôn kì của ba người đều cử hành vào ngày tám tháng sau.
Thông cáo thiên hạ.
Tiêu Thành Diễn hẹn Trần Khải, Lâm Đức Quyền đi quán rượu, dù sao mình là chuẩn phò mã, coi như là không vì mình cũng phải vì Trần Khải a.
"Chúc mừng lão đại, chúc mừng Trần huynh, ôm giai nhân về nhà." Lâm Đức Quyền hai tay ôm quyền chúc phúc.
"Tiểu tử ngươi cũng vậy, khi nào mới ôm giai nhân đây?" Tiêu Thành Diễn nhích chân mày.
"Đúng đấy." Trần Khải cũng phụ họa vào.
"Đúng là khiến huynh đệ chê cười rồi, cũng không phải do ta, chẳng qua cha ta muốn ta vào quân doanh.
Nói Lâm gia nhiều thế hệ đều là như vậy, ta đây đồng lứa, đại ca là văn nhân, nhị ca đang làm kinh doanh, lão gia ta quyết định phải quản thúc ta cho thật tốt, chờ hai vị huynh đệ thành hôn xong, ta liền lên đường đi biên giới." Lâm Đức Quyền nói xong thở dài một hơi, lòng vô cùng không nỡ.
Tiêu Thành Diễn, Trần Khải nghe vậy đều sững sờ.
Tiêu Thành Diễn kịp phản ứng vỗ một chưởng lên bàn "Cái gì! Sao lại nhanh như vậy?"
Người chung quanh nghe thế liền giật mình hoảng sợ, nghe tiếng nhao nhao nhìn chằm chằm vào Tiêu Thành Diễn.
"Lâm huynh phải đi? Lúc nào trở về?" Trần Khải cũng hỏi, dù sao từ nhỏ đã cùng nhau lớn lên, trong lòng liền lưu luyến.
Lâm Đức Quyền không nghĩ tới bầu không khí lại thay đổi vội vàng nói sang chuyện khác "Phải rồi, Trần huynh sao không đi tìm Lư cô nương?"
Trần Khải biết rõ Lâm Đức Quyền nói sang chuyện khác, nghĩ đến nên quý trọng quãng thời gian này thật tốt, dứt khoát không hỏi nữa, liền đáp "Hoàng thượng tự mình làm mai cho ta cùng lão đại, còn chủ hôn cho cả Tiêu Thành Hành, nên Tử Huân cũng theo vào Hoàng cung rồi, bọn ta từ Hoàng cung đón dâu." nghĩ đến trong khoảng thời gian này không thể nhìn thấy Tử Huân, trong lòng liền khó chịu.
"Không tồi a, nếu người chủ hôn là Hoàng thượng thì thật vinh hạnh, hơn nữa Đại Tấn hai vị tài nữ đã bị hai huynh lấy về nhà, gặp ai cũng đều có thể đắc ý." Lâm Đức Quyền tràn đầy vui vẻ..