Lâm Đức Quyền thấy đám người Tiêu Thành Diễn đến, tranh thủ thời gian xuống ngựa, chạy tới chỗ bọn hắn "Lão đại, Trần huynh"
"Ơ, tiểu tử này mặc quân phục không tồi nha." Tiêu Thành Diễn vỗ bờ vai hắn.
"Lão đại, cám ơn ngươi" Lâm Đức Quyền thích thú cười cười.
Bỗng nhiên nhìn thấy bên người Tiêu Thành Diễn có một cô gái mặc bạch y "Lão đại, đây chính là tẩu tẩu?"
"Ân, đây là Văn Nhân Lạc." rồi hướng Văn Nhân Lạc giới thiệu: "Đây là hảo huynh đệ của ta, Lâm Đức Quyền."
"Chào Tiêu tẩu."
"Lâm công tử khách khí." Văn Nhân Lạc thầm nghĩ, không thể ngờ được tên hỗn đản này lại kết giao bằng hữu với các trọng thần trong triều, một văn một võ.
"Phải rồi đại ca, Trần huynh, chuyến đi này, chẳng biết lúc nào mới trở về, các ngươi phải chăm sóc tốt cho mình, còn phải chiếu cố thật tốt cho hai vị tài nữ, nói thật, ta chưa từng hối hận khi quen biết các ngươi, mỗi ngày ở cùng các ngươi, là khoảng thời gian vui sướng nhất, không biết lúc nào có thể như thế này lần nữa, có thể là một năm...!cũng có thể là mười năm hoặc là..." Nói xong Lâm Đức Quyền cũng nghẹn ngào "Còn nữa, đừng bao giờ quên Lâm Đức Quyền ta.
Đừng có mà lúc ta trở về rồi, lại không nhận ra ta, hì hì." Vì giảm bớt bầu không khí, Lâm Đức Quyền ngây ngốc cười.
Nhưng có thể thấy nước mắt hắn nhòe trong hốc mắt.
Tiêu Thành Diễn cùng Trần Khải nhớ về những hình ảnh cuộc sống trước kia, thật sự tốt đẹp, thật sự khiến người ta hoài niệm, Tiêu Thành Diễn cố nén nước mắt: "Lâm huynh cũng thế, không được quên chúng ta, ở vùng biên giới cũng nên chăm sóc tốt cho mình, ta cùng Trần huynh sẽ đợi ngươi về." Rõ ràng là có rất nhiều lời muốn nói, nhưng chỉ có thể nói được vài câu đơn giản.
Trần Khải đánh một quyền vào áo giáp Lâm Đức Quyền: "Lâm huynh, ta cho ngươi biết, ngươi nên chú ý đến mình thật tốt, còn nữa tính khí cũng nên thay đổi bớt đi, phải thường xuyên gửi thư về cho chúng ta, nếu có ai khi dễ ngươi, ngươi viết địa chỉ nhà hắn ra, ta sẽ báo thù cho ngươi." Trần Khải nói xong cũng nghẹn ngào.
"Được rồi, cuộc vui nào cũng chớm tàn, ta phải đi rồi, bảo trọng, cáo từ." Lâm Đức Quyền nói xong không quay đầu lại lật đật leo lên lưng ngựa, huých ngựa rời đi, sự chia li lần này cũng khiến cho nam nhân phải rơi lệ.
Nhìn thấy thân ảnh Lâm Đức Quyền càng ngày càng nhỏ, Tiêu Thành Diễn nước mắt một mực đảo quanh, nhìn cho đến khi chấm đen khuất dần phương xa.
Trần Khải cùng Lư Tử Huân xin cáo từ, hắn biết rõ lão đại cần yên tĩnh.
Văn Nhân Lạc cũng âm thầm đứng sau lưng Tiêu Thành Diễn, nàng phát hiện sống lưng Tiêu Thành Diễn thẳng tắp, không rộng lắm, nhưng lại làm cho người khác có cảm giác an toàn, ẩn chứa sức lực cực kì cứng cỏi.
Tối đến, hai người mới trở về, không thể không nói, hôm nay cảm xúc của Văn Nhân Lạc thật lạ, không ngờ tên hỗn đản này lại nặng tình cảm như vậy, buổi chiều hắn đứng dưới cổng thành hơn ba canh giờ, mình cũng ở cùng hắn, nếu không phải tướng sĩ thủ thành nói phải đóng cửa thành, không biết hắn còn muốn đứng đến bao lâu, trên đường về nhà hắn cũng không nói gì, không giống như trước kia, bỗng nhiên thấy thiếu thiếu gì đó.
Văn Nhân Lạc cùng Tiêu Thành Diễn kề vai sát cách đi tới, hắn vẫn trung thực cực điểm, cũng không kéo lấy ngón tay mình nữa.
Chốc lát đã đến phòng trước, trong đại sảnh phụ thân và mẫu thân, còn có cả nhị nương và phu thê đại ca đều đã có mặt ở đó, Tiêu Thành Diễn từ từ ngồi bên cạnh mẫu thân, Văn Nhân Lạc đi theo phía sau nàng.
Tiêu Hầu gia nhìn thấy con trai biểu hiện khác thường, tiểu tử này trước đây trên bàn cơm đều líu ríu không ngừng, hôm nay sao trông có vẻ không được vui?
"Diễn Nhi, hôm nay con làm sao vậy?" Văn Nhân Đồng hỏi Tiêu Thành Diễn.
Lại nhìn chằm chằm vào Văn Nhân Lạc.
"Bằng hữu của phò mã rời kinh, đi vùng biên giới, cha mẹ không cần phải lo lắng." Văn Nhân Lạc thành thật trả lời.
Văn Nhân Đồng gật nhẹ.
"Nói đến cái này, lão phu vừa nhớ đến một việc, hoàng thượng hôm nay nói muốn cấp chức quan cho Hành Nhi, Diễn Nhi." Tiêu Hầu gia bỗng nhiên nói đến.
"Thật tốt quá, hoàng thượng sắp xếp cho Hành Nhi chức quan nào vậy?" Lý Xuân Mi vội vàng hỏi, sợ bỏ qua tin tức quan trọng.
"Cái này vẫn còn chưa nói, chẳng qua là cùng lão phu bàn một chút." Tiêu Hầu gia nói.
"Phò mã, bổn cung nghĩ Diễn Nhi quá sớm để thích nghi với quan trường.
Nếu thật sự muốn đi vào đó, vẫn là nên chờ khoa cử năm sau, chính mình thi vào sẽ tốt hơn." Văn Nhân Đồng nói với Tiêu Hầu gia.
Thân phận nữ nhi nhất định phải tiến vào quan trường, không bằng kéo dài hai năm, nếu thi rớt thì làm một chức quan nho nhỏ.
Không cần phải dính líu đến triều đình.
"Cha, con thấy mẹ nói đúng đấy, tướng công bây giờ tính tình không thích hợp với triều đình, nếu thật muốn đi vào triều đình, không bằng dựa vào chính thực lực của chàng a.
Quốc gia cần nhân tài làm trụ cột, chứ không phải thông qua quan hệ." Văn Nhân Lạc tranh thủ phụ họa nói.
Hỗn đản này tính cách đơn thuần, bụng dạ cũng rất ngay thẳng, nếu thật sự tiến vào quan trường, không chừng sẽ bị người ta hãm hại, đến lúc đó mình cùng cô cô cũng chưa chắc cứu được hắn, mặc dù mình với hắn chỉ là phu thể giả, nhưng hoàng huynh cần Hầu phủ ủng hộ, không bằng ở lại đây giúp hắn nhanh chóng kế thừa tước vị Hầu gia càng sớm càng tốt.
Văn Nhân Đồng cảm kích nhìn vào Văn Nhân Lạc, chất nữ nếu thật lòng lo lắng cho nữ nhi nhà mình, mình cũng yên tâm.
Lý Xuân Mi liền không vui, nhìn hai người một mẹ một dâu Song Hoàng, giống như muốn đem tên bùn nhão kia trát lên tường? Muốn thiên hạ đều biết đến trình độ của tên bùn nhão kia, thật tự chuốc lấy cực khổ, chính mình vẫn luôn tin tưởng thực lực của Hành Nhi.
Vội nói "Lão gia, thiếp cũng nghĩ như tỷ tỷ và công chúa, chuyện này dù sao cũng phải dựa vào chính mình, dựa vào nhà tính là gì a? Bất quá lão gia ngài yên tâm, Hành Nhi nhà chúng ta trời sinh là một bụng văn chương, không giống như ít người khác.".