Văn Nhân Lạc lúc này mới chú ý đến nhị phu nhân Hầu phủ, nàng đây là châm chọc tên hỗn đản này không có cơ hội trong khoa cử năm tới, mặc dù đúng là như vậy thật, nhưng nàng lại dám châm chọc đến phò mã của mình, mặc kệ chỉ là trên danh nghĩa, tên hỗn đản này bình thường nói nhiều như vậy hôm nay lại cúi đầu ngoan ngõan, thấy vậy trong lòng liền tức giận.
"Nhị nương đây là nói, văn chương của phò mã bổn cung không tốt?" Văn Nhân Lạc mang theo nụ cười lạnh nhìn Lý Xuân Mi.
"Công chúa à, nhị nương ta chỉ nói vậy thôi, người cũng đừng nghĩ nhiều." nói xong áp hai ngón tay lại với nhau, đây chính là Hầu phủ, cho dù ngươi có là công chúa cũng không có nghĩa có quyền được giương oai, cô cô ngươi còn không lên tiếng, ngươi còn không biết thực lực bùn nhão nhà ngươi sao?
Tiêu Thành Hành thấy công chúa nói giúp cho bùn nhão liền tức giận, cầm chặt nắm đấm, nghiến răng nghiến lợi.
Phương Lê nhìn thấy mùi thuốc súng nồng đậm trên người trượng phu mình, chẳng lẽ Tiêu Thành Hành thích Ngũ công chúa?
"Đã như vậy, bổn cung cam đoan hai năm sau tướng công sẽ thi đậu đầu bảng, nếu không, bổn cung sẽ hướng nhị nương nói xin lỗi." Văn Nhân Lạc không quen nhìn thấy bộ dạng này của Lý Xuân Mi, đầu nóng lên, nói ra thì hậu quả của việc đánh cuộc này có hơi nặng nề, mình dầu gì cũng là đệ nhất tài nữ, chẳng lẽ giáo dục con nhà giàu kia không được?
Tiêu Thành Diễn đang cúi gằm đầu bỗng nhiên mãnh liệt ngẩng đầu lên, ác phụ này không ngờ lại tin tưởng mình? Trong lòng không hiểu sao lại cảm động, ta sẽ không để ngươi thất vọng.
Tiêu Hầu gia nghe công chúa cam đoan xong, mặt mày lập tức hớn hở, thật sự là một nàng dâu tốt, như vậy tiểu tử này được cứu rồi, mình cũng yên tâm.
Cũng không thèm để ý mối tranh chấp vừa nãy.
Lý Xuân Mi, Tiêu Thành Hành dường như nghe như vậy liền chê cười, nếu như công chúa không biết để ý mặt mũi mình, vậy nhị nương ta cũng không khách khí.
Coi như ngươi là tài nữ, thì bùn nhão nhà ngươi cũng không được một giáp.
Phương Lê cười lạnh nhìn mẹ con Tiêu gia đang đắc ý, hứng thú nhìn thoáng qua Văn Nhân Lạc.
Văn Nhân Đồng cũng thật kinh ngạc, không lẽ chất nữ biết rõ thực lực nữ nhi nhà mình? Lại còn dám nói sẽ ở trước mặt mọi người trong phủ nói xin lỗi.
Đây cũng không phải đùa giỡn.
Sau khi ăn xong, Tiêu Thành Diễn cùng Văn Nhân Lạc trở về phòng, Tiêu Thành Diễn trên đường một mực chưa nói chuyện với Văn Nhân Lạc.
Đến gian phòng cũng ôm mền để dưới đất, Văn Nhân Lạc dứt khoát cũng không nói gì, nhớ tới lời nói lúc ở đại sảnh, ngày mai nhất định phải giáo dục tri thức lại cho tên hỗn đản này.
Sáng sớm ngày hôm sau, Văn Nhân Lạc không thấy Tiêu Thành Diễn đâu, sớm thế này tên hỗn đản kia không biết đi đâu? Liền gọi "Tiểu Niên".
"Công chúa, ngày dậy rồi?"
"Phò mã đâu?"
"Phò mã gia vừa sáng sớm đã đi ra ngoài." Tiểu Niên thành thật trả lời.
"Đi đâu?"
"Chuyện này...!nô tài không biết."
"Đi tìm Tiêu Khoan mau lên."
"Vâng" Tiểu Niên nói xong liền lui ra.
Đi đâu một mình không biết, hỗn đản này đang muốn làm gì vậy?
Hôm nay Văn Nhân Lạc như trước mặc bạch y, chẳng qua là búi tóc đen rủ xuống sau đầu, cũng không đeo trang sức của phu nhân cho.
Tiêu Khoan quỳ gối trước mặt nàng sợ đến phát run.
"Nhị thiếu phu nhân, nô tài sẽ không nói nhị thiếu gia đi Hoa Mãn Lâu, à không, là Hoa Xuân Lâu" Nói xong cũng hoảng hốt che miệng mình lại.
Khóe miệng Văn Nhân Lạc nâng lên.
Tiêu Thành Diễn không nên trách bổn cung, có trách thì nên trách tùy tùng của ngươi a.
Nghĩ đến nói.
"Đi thôi Tiểu Niên, Tiêu Khoan, ngươi đưa bổn cung đến Hoa Xuân Lâu."
Tiêu Khoan trợn lớn con mắt, nhị thiếu phu nhân nói cái gì cơ?
"Công chúa, ngài không thể đi được." Tiểu Niên khích lệ nói.
"Tên hỗn đản kia có thể đi, sao bổn cung không thể đi? Tiểu Niên nếu không muốn đi, cứ ở lại trong phủ, Tiêu Khoan, dẫn đường." Văn Nhân Lạc tâm ý đã quyết.
Tiêu Khoan bị Văn Nhân Lạc dọa sợ, nhị thiếu gia tự cầu phúc đi a.
Tiêu Khoan chỉ có thể giúp được lần này thôi, nói xong dẫn đường cho Văn Nhân Lạc.
Văn Nhân Lạc nhìn bốn phía, bỗng nhiên thấy chữ Hoa Xuân Lâu trước mặt, mặc kệ Tiêu Khoan đứng đó, chính mình liền một mạch đi vào Hoa Xuân Lâu, Văn Nhân Lạc nhìn thấy một phụ nữ trung niên vóc người chắc nịch, ăn mặc, trang điểm xinh đẹp, trên mặt son phấn nồng đậm như thể thoa nguyên một hộp.
Cũng không để ý nàng ta liền cứ thế đi vào.
Một cánh tay to lớn lôi Văn Nhân Lạc lại, vừa định nổi giận, nhìn lại chính là người phụ nữ kia.
"Cô nương, nơi này ngươi không thể vào" tú bà nghĩ thầm, cô nương này không phải ngốc đấy chứ? Xem ra là con nhà chưa xuất giá không hiểu chuyện chạy loạn đây.
"Vì sao?" Văn Nhân Lạc nhìn người phụ nữ.
Tú bà nhìn, cô nương ngốc này coi như không tệ, nếu mà...!Bán đi nhất định sẽ được giá cao, loại chuyện này mình trước kia cũng không phải không nhìn thấy, liền đổi một sắc mặt khác.
"Đương nhiên có thể đi vào, đương nhiên có thể đi vào, cô nương đi theo ta." Nói xong dẫn Văn Nhân Lạc vào trong.
Văn Nhân Lạc đi vào liền thấy cả trai lẫn gái như vậy không biết xấu hổ, ngươi được lắm Tiêu Thành Diễn, uổng phí ta đã lo lắng cho ngươi.
Thì ra ngươi ở nơi này lêu lổng, đợi khi ta tìm được ngươi rồi xem ta trừng trị ngươi thế nào.
Bỗng nhiên người phụ nữ kia ở trước một cánh cửa đột nhiên dừng lại.
"Đây là?" Văn Nhân Lạc nghi vấn hỏi.
Chỉ thấy người phụ nữ kia vung tay áo lên, Văn Nhân Lạc cảm thấy toàn thân vô lực, lúc ngã xuống trông thấy sắc mặt người phụ nữ âm hiểm xảo trá, trước mắt liền tối om, hôn mê bất tỉnh..