Về tới nhà, "Lạc Nhi, Lạc Nhi, ngày mai chính là ngày săn bắn." Tiêu Thành Diễn kích động nói ra.
"Ân." Văn Nhân Lạc lên tiếng: "Có điều Diễn vẫn phải lo chép xong bài luận đi đã, mới được về phòng." Nói xong cười cười.
"Ai, thật áy náy quá." Tiêu Thành Diễn nói xong phất quạt xếp "Bổn tướng công tối hôm qua đã chép xong rồi." Cũng cười cười theo điệu bộ của Văn Nhân Lạc.
Văn Nhân Lạc vốn định đóng cửa, tay Tiêu Thành Diễn liền ngăn lại, cười cười du côn: "Lạc Nhi, không muốn vi phu ta vào sao? Tối hôm qua không có vi phu, cả đêm chắc Lạc Nhi không ngủ được đây." Nói xong nhếch miệng.
Văn Nhân Lạc bị lời nói làm ngẩn mặt, xấu hổ xoay người hướng vào phòng.
Tiêu Thành Diễn thấy Văn Nhân Lạc đỏ mặt, trong bụng nở hoa.
Tranh thủ thời gian đóng cửa lại.
Đi theo vào trong.
Tiêu Thành Hành ngồi ở chủ vị Tây viện, Tiêu Chí đang quỳ trên mặt đất.
"Tiêu Chí, lần này ngươi làm tốt lắm, chỉ cần vợ con của tiên sinh phòng thu chi còn nằm trong tay bổn thiếu gia, không lo sự tình sẽ bại lộ đâu, bây giờ chỉ chờ nhị vị thượng thư xuống đài a." Tiêu Thành Hành lộ ra nụ cười âm hiểm.
"Thiếu gia...!ngài nói phải lắm." Tiêu Chí trong lòng áy náy.
"Được rồi, ngươi lui ra đi." Tiêu Thành Hành phất tay áo.
"Vâng." Tiêu Chí xoay người rời khỏi.
Khi Tiêu Chí đi rồi, một bóng đen liền bay tới: "Tiêu đại nhân, chủ thượng bảo thuộc hạ chuyển lời đến ngài, sự tình ngày mai, chỉ cho phép thành công, không được thất bại."
"Nói với nhạc phụ đại nhân cứ yên tâm, ta đã chuẩn bị xong, lần này nhất định phải đoạt được mệnh của Hoàng đế và nhị hoàng tử, còn cả Tiêu Thành Diễn nữa." Tiêu Thành Hành vừa nói vừa cười.
Trong mắt tràn đầy toan tính.
Ngày hôm sau chính là buổi đi săn bắn, Tiêu Thành Diễn dậy rất sớm, ăn mặc một thân phục võ sĩ, rốt cuộc cũng không cần phải đi tư thục rồi.
Nhớ tối hôm qua được ôm Lạc Nhi ngủ, trong lòng một hồi ngọt ngào, đứng cười ngây ngốc.
Văn Nhân Lạc nhìn bộ dáng hắn, ánh mắt sững sờ, trong lòng buồn cười, người này vĩnh viễn là trẻ con không trưởng thành nổi.
Tiêu Thành Diễn thấy Văn Nhân Lạc đang ngồi ở bàn trang điểm, vội vàng chạy tới: "Lạc Nhi, để ta giúp nàng vẽ mày, được không?"
Văn Nhân Lạc nhìn hắn như vậy, khẽ gật đầu, khóe miệng cong lên, chính mình thật ra đã đợi thật lâu.
Tiêu Thành Diễn thấy Văn Nhân Lạc đã đồng ý, vui mừng trong bụng, cầm bút lên, hướng đến trán Văn Nhân Lạc, cẩn thận miêu tả lấy.
Trên đường phố lúc này, đã bị các binh sĩ giãn cách ra thành một lối đi, dân chúng không ngừng xông tới, muốn được nhìn tận mắt dung nhan một đế vương là như thế nào.
Chỉ nghe một tiếng: "Hoàng thượng giá lâm." Một chiếc kiệu màu vàng chậm rãi đi tới.
Hoàng thượng Văn Nhân Chấn đang mặc long phục Minh Hoàng, đầu đội tử kim quan, ngồi ngay ngắn trong kiệu, biểu lộ nghiêm túc, mang theo uy nghiêm không thể xâm phạm.
Dân chúng hầu hết quỳ lễ, hô to "Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế."
Theo phía sau chính là kiệu của Vị Ương công chúa, sự tình công chúa được sủng ái tất cả đều biết.
Văn Nhân Lạc mặc y phục bạch y ngồi thẳng trong kiệu, lụa mỏng che đi dung nhan tuyệt thế của nàng.
Bên cạnh chính là Tiêu Thành Diễn, được biết đến là một thiếu gia ăn chơi, nhưng sao nàng lại cưỡi ngựa? Còn mặt dày mày dạn chen lấn đuổi theo kiệu của công chúa, dù sao thanh danh của nàng cũng rất kém cỏi rồi, nên cũng không quan tâm điểm này lắm, đương nhiên bản thân nàng không để trong lòng.
Phía sau là đại hoàng tử, nhị hoàng tử, còn có cả tứ hoàng tử cỡi ngựa theo bên cạnh.
Tiêu hầu gia, Trương tướng quân đều là những võ tướng, bọn họ cũng cỡi ngựa theo sau đó, phía sau nữa chính là thừa tướng nhưng hắn là bên quan văn, cùng với các đại thần khác cũng có mặt.
Đội ngũ hoàng gia kéo hàng dài đi đến khu săn bắn, chỗ đó đã được binh lính canh gác, các binh sĩ thấy người hoàng cung đã đến rồi, đều nhao nhao quỳ lạy chi lễ.
Đến Thú Liệp Tràng, hoàng thượng Văn Nhân Chấn vẫn như cũ ngồi ở địa vị cao nhất, bên phải có Tiêu hầu gia, Trương tướng quân là các võ tướng, bên trái có thừa tướng và bốn vị thượng thư.
Bởi vì nhị vị thượng thư kia đều mắc phải bản án chưa điều tra rõ, nên hiện thời không có mặt.
Chỉ thấy tay Văn Nhân Chấn cầm cung, hướng phương xa, b4n ra một cung tên.
Mang ý nghĩa cuộc săn bắn chính thức bắt đầu.
"Khoan đã." Mọi người nhao nhao đang muốn biết là ai lên tiếng, Phương thừa tướng tự động đứng dậy.
"Hoàng thượng, lão thần có một kiến nghị."
"Phương ai khánh mời nói." Văn Nhân Chấn nghiến răng nghiến lợi, lão thất phu này, muốn định làm trò gì nữa đây?
"Không bằng mời đại hoàng tử và nhị hoàng tử lần này tỷ thí một lần."
Tất cả mọi người đều biết rõ đại hoàng tử là người học võ, nhị hoàng tử do thân thể không tốt nên không học võ được, đây chẳng phải muốn gây khó dễ cho nhị hoàng tử sao? Nhìn bộ dạng hăng hái của đại hoàng tử, mọi người cũng cảm thấy rõ điều đó.
Văn Nhân Chấn nghe xong, xiết chặt nắm đấm.
Từ hàm răng nhảy ra mấy chữ: "Theo ý ái khanh." Mình nhất định phải chịu đựng.
Hoàng nhi, chỉ có thể dựa vào chính con.
Lông mày chăm chú nhíu lại.
Văn Nhân Trạch nghe vậy cười càng vui vẻ, nếu ngoại công cho mình cơ hội lần này, mình làm sao có thể bỏ qua?
Văn Nhân Trạm đứng bên người Cố Văn, nghiến răng, tay niết thành nắm đấm, không nói một lời.
Tiêu Thành Diễn nghe xong nhíu mày, nhị hoàng tử đến võ còn không biết, huống gì là săn thú, lần này nói săn bắn chẳng qua chỉ là hình thức, nàng đưa tay xoa xoa cái cằm trơn bóng, tự hỏi.
Văn Nhân lạc nắm chặt cánh tay Tiêu Thành Diễn: "Diễn, thế này phải biết làm sao mới phải?": Lông mày một mực nhíu chặt.
"Lạc Nhi đừng lo lắng" Tiêu Thành Diễn vừa vỗ nhẹ lên mu bàn tay Văn Nhân Lạc, vừa chỉ chỉ phương xa.
Phương xa Cố Văn đang nói gì đó bên tai Văn Nhân Trạm, Văn Nhân Trạm cúi người.
"Nhị hoàng tử, chốc lát nữa...!Là được rồi." Cố Văn nhỏ giọng nói với Văn Nhân Trạm.
Văn Nhân Trạm mới đầu kinh ngạc, sau đó gật đầu cười, tiên sinh quả không hổ là tiên sinh.
"Diễn, bọn họ đang nói gì vậy?" Văn Nhân Lạc nhìn hai người đối diện hỏi Tiêu Thành Diễn.
"Nhị hoàng huynh sẽ không bị thua thiệt, Lạc Nhi chỉ cần để ý kết cục liền hiểu." Tiêu Thành Diễn làm bộ dạng như đã biết trước kết quả.
Lão đầu kia không phải cũng nghĩ giống mình đấy chứ? Khóe miệng có chút nâng lên..