Tới trước cửa phòng ngủ, Tiểu Niên tự động lui ra, phủ công chúa là do công chúa quyết định chuyển đến đây, trước kia hoàng thượng đã an bài hạ nhân, nhưng đều bị công chúa sa thải hết, công chúa thích yên tĩnh nên chỉ cần vài đầu bếp và hai thị vệ là được.
Tiêu Thành Diễn do dự một hồi, mở cửa, đi vào.
Trong tay Văn Nhân Lạc đang cầm thật chặt tượng đất kia, nhắm mắt lại.
Ngồi ở trước bàn, trên bàn bày biện nhiều sách vậy mà một trang vẫn không lật qua lật lại.
Nghe thấy có người vào, cho rằng Tiểu Niên nên cũng không để ý.
Tiêu Thành Diễn đi vào, nhìn Văn Nhân Lạc ngồi trước bàn, nhẹ nhàng kêu một tiếng "Lạc Nhi."
Văn Nhân Lạc nghe thấy thanh âm quen thuộc đột nhiên mở mắt ra, lạnh mắt nhìn Tiêu Thành Diễn.
Tiêu Thành Diễn trông thấy ánh mắt lạnh nhạt của Văn Nhân Lạc, tâm choáng một chút, dự cảm bất hảo, lại thử hô một tiếng: "Lạc Nhi."
"Đừng gọi bổn cung như vậy nữa.
Không thể tin được, đường đường là công tử nhà Hầu gia, cư nhiên lại là nữ tử." Tự giễu cười cười "Vốn tưởng rốt cuộc bổn cung đã gặp được một phu quân, kết quả lại là thế này, bổn cung bị ngươi lừa dối thật khổ sở." Văn Nhân Lạc không tự chủ mà rơi nước mắt.
Trong tay vẫn cầm chặt tượng đất, khiến các đốt tay trắng bạch.
Tiêu Thành Diễn nghe thanh âm Văn Nhân Lạc phát ra không mang theo chút cảm tình, tựa như người xa lạ, trong lòng một trận đau đớn, giọng nói run rẩy: "Lạc Nhi, ta...!ta không phải cố ý, ta là bất đắc dĩ, nhưng mà cho dù có là nữ tử ta vẫn là thật tâm yêu nàng." Quả nhiên nàng đã biết rồi, dứt khoát nói thẳng ra, không muốn Lạc Nhi phải hiểu lầm mình.
"Im miệng!" Văn Nhân Lạc dùng sức cầm chặt tượng đất: "Cô cô sao lại có thể để ngươi làm chuyện trái lẽ thường như vậy? Bổn cung hiện giờ đã hiểu được bài thơ của ngươi có ý gì rồi."
"Lạc Nhi, ta...!ta thật sự yêu nàng, ta không có lừa nàng.
Ta biết những cái kia là lẽ thường, nhưng mà vẫn không lừa được lòng mình." Tiêu Thành Diễn tiếp tục giải thích.
"Ngươi biết rõ ngươi là nữ tử, sao còn đối tốt với ta như vậy.
Còn muốn ta về sau yêu mến ngươi, còn nhẫn tâm nói cho ta cái kết cục hoang đường này.
Sao ngươi lại làm như vậy? Vì cớ gì?" Văn Nhân Lạc càng nói càng kích động, quát lên.
Nước mắt không ngừng tuôn ra.
"Lạc Nhi, xin nàng tha thứ cho ta, ta...!thật sự không thể rời khỏi nàng được.
Ta ngoại trừ thân phận là gạt nàng, tình cảm của ta là thật." Tiêu Thành Diễn nói xong nước mắt cũng chảy xuống.
Trong lòng đau buốt.
"Hôm qua ta còn tựa như ở thiên đường, cũng vì một câu nói của ngươi, ta lại như rớt xuống địa ngục." Tâm tình của Văn Nhân Lạc bình phục một chút "Ta mặc kệ cô cô vì cớ gì buộc ngươi phải cải nam trang, ta sẽ không nói ra với ai, ta sẽ tìm một cơ hội để chúng ta hòa ly, ta nghĩ cô cô cũng sẽ không ngăn cản đâu." Văn Nhân Lạc nhắm mắt lại, có nên hay không hòa ly lúc này, tâm vì cái gì đau nhức.
Tiêu Thành Diễn không thể tin được nhìn Văn Nhân Lạc, lập tức cảm thấy hít thở không thông.
Vội vàng chạy lại níu lấy cánh tay Văn Nhân Lạc, một mực lắc đầu, "Lạc Nhi, ta không muốn, ta không muốn hòa ly, xin nàng."
"Hoang đường, mời nhị tiểu thư hồi phủ cho.
Nhị ca bị ám sát, phụ hoàng còn đang nhức đầu, bổn cung sẽ tìm cơ hội để bẩm báo với phụ hoàng, nói là cảm tình của bổn cung và phò mã không hợp, thỉnh cầu hòa ly." Nói xong gạt bàn tay Tiêu Thành Diễn ra, xoay người đi, những giọt nước mắt như trước theo gương mặt chảy xuống, nhỏ trên mặt đất.
Mặt ngoài Văn Nhân Lạc trấn định, kì thực trong lòng cũng như vạn tiễn xuyên tâm.
Tiếp tục nói "Mời nhị tiểu thư tự trọng, buông thả cho ta, cũng như cho chính mình." Từ từ nhắm mắt lại.
Tiêu Thành Diễn trừng to mắt, không thể tin lùi lại sau mấy bước, quả nhiên cũng vì thân phận của mình sao? Ta cũng đâu có gì kém nam tử? Ta có cái gì là kém hơn nam tử chứ? Cuối cùng vẫn là thua cho một thân phận nữ tử.
"Lòng ta vẫn giữ nguyên độ ấm nóng giành cho nàng, chỉ tiếc là tâm nàng đã đóng băng rồi." Nước mắt chảy xuống, nhẹ nhàng thở dài.
"Hào nhoáng qua, tiếng lòng đọc, trong mộng không phải "Quân" có gì oán?" Văn Nhân Lạc cũng nhẹ nhàng nói ra, chính mình rất tức giận, thế nhưng không muốn quá đả thương đến trái tim nàng.
"Lạc Nhi..."
"Tiêu nhị tiểu thư, thỉnh ngươi hồi phủ, bổn cung...!không bao giờ...!muốn nhìn thấy ngươi nữa." Văn Nhân Lạc cắn chặt hàm răng, nói từng câu đứt quãng.
"Lạc Nhi, nàng thực sự muốn như vậy sao?" Tiêu Thành Diễn tưởng như chính mình đang nghe lầm.
"Bổn cung nói không bao giờ muốn gặp lại ngươi nữa.
Mời ngươi lập tức rời đi."
"Ta..." Về sau đã nghe rõ ràng từng câu chữ, Tiêu Thành Diễn dường như cũng không biết phải làm cái gì, tranh thủ mở cửa chật vật chạy ra ngoài.
Nhớ tới con ngươi băng lãnh kia, tim như bị dao cắt.
Tiêu Thành Diễn đi rồi, Văn Nhân Lạc xoay người, mang theo nước mắt nơi con ngươi nhìn chằm chằm ngoài cửa, thân thể không còn chút sức lực, ngã ra đất.
Trong tay vẫn cầm thật chặt tượng đất.
Chính mình vẫn là đả thương tâm nàng rồi sao? Như vậy cũng tốt.
Trước sau gì cũng phải chia xa mà.
Tiêu Thành Diễn đi trên đường cái, trên mặt vươn nước mắt, đến cửa phủ, Tiêu Khoan thấy thiếu gia đã về, vội vàng chỉ phần bụng nói: "Thiếu gia, ngài chảy máu."
Tiêu Thành Diễn lúc này mới cúi đầu nhìn một chút, quả nhiên, máu đã nhuộm hồng cả áo choàng, nhưng thân thể đau nhức làm sao bì được cái đau trong lòng?
"Thiếu gia, nếu không nhanh mời Trương Di xem qua một chút e rằng..." Tiêu Khoan lo lắng nói.
Những lúc thiếu gia bị bệnh Trương Di luôn là người đến xem, theo thiếu gia lâu như vậy, hiển nhiên là biết rõ.
"Không cần." Tiêu Thành Diễn thở một hơi dài nhẹ nhõm.
Quay đầu nói với Tiêu Khoan "Tiêu Khoan, ngươi đi cầm vài hũ rượu đến đây."
"Nhưng thiếu gia..." Tiêu Khoan còn muốn nói điều gì, lại bị Tiêu Thành Diễn cắt ngang.
"Không nhưng nhị gì hết, nhanh lên đi." Tiêu Thành Diễn cau mày, mất kiên nhẫn ra lệnh cho Tiêu Khoan.
Tiêu Khoan bị Tiêu Thành Diễn dọa sợ, trước đây tính tình thiếu gia rất tốt, đối xử với hạ nhân cũng tốt, từ khi bị thương đến khi tỉnh lại đến giờ thì không còn tốt nữa.
"Dạ vâng." Tiêu Khoan vội vàng chạy đi.
Tiêu Thành Diễn ngồi trước bàn ở chủ phòng (phòng ngủ), nhớ lại chuyện cũ.
Nước mắt không tự chủ mà rơi xuống.
Rốt cuộc ta phải làm sao bây giờ?
"Thiếu gia, Lư công tử mời ngài đi hoa mãn lâu." Tại lúc Tiêu Khoan đi lấy rượu, nghe gia đinh nói, vội vàng tới bẩm báo.
Tiêu Thành Diễn nghe xong, cầm ống tay áo lau nước mắt, cau mày, lúc này mới ngồi dậy mở cửa "Đi hoa mãn lâu làm cái gì?"
"Lư công tử chỉ nói có chuyện quan trọng, muốn cùng thiếu gia thương lượng.
Là về Trần công tử." Tiêu Khoan thành thật trả lời.
"Cái gì?" Vốn đang không muốn để ý, nghe xong là về Trần Khải, chẳng lẽ Trần Khải thật sự xảy ra chuyện? Ngày đó tại Thú Liệp Tràng đúng là có nói đến bản án của Trần thượng thư.
"Tiêu Khoan, mau, điều xe đi hoa mãn lâu."
Vừa định đi, bỗng cảm giác thấy áo choàng của mình đã nhuộm máu thật không thích hợp, lại lấy một cái áo màu tối khoát vào, hiện giờ vẫn không có thời gian để đi xử lý miệng vết thương.
Trần Khải nhất định đã xảy ra chuyện.
Cũng bất kể là thanh lâu, liền lên xe ngựa, trực tiếp đi đến hoa mãn lâu..