Tiêu Thành Diễn nâng tay tìm được chỗ bị gập ghềnh.
"Phía trên đắp một tầng hơi mỏng, nếu ta đoán không sai, thứ này gọi là - thư hoàng, là một khối đông đặc, châm hỗn hợp nước có thể chế thành cao, dùng để trị thương khi bị rắn cắn.
Không ngờ còn có tác dụng che chữ nữa, hiệu quả vấn rất tốt.
Bởi vì màu sắc của nó cũng trùng với giấy nên nhìn sơ qua sẽ dễ bị nhầm lẫn, nếu cẩn thận sờ kĩ một chút có thể truy ra cội nguồn."
Văn Nhân Mãn lúc này càng thêm sùng bái tỷ phu, không thể nghĩ là tỷ phu lại hiểu biết nhiều như vậy, lần sau mà nghe ai nói không đúng về tỷ phu, mình nhất định sẽ phản đối liền.
Hỏi tiếp "Tỷ phu, vậy làm sao để loại bỏ thứ ấy ra?" Dù có phát hiện nhưng vẫn giữ nguyên đó cũng không có tác dụng gì.
Tiêu Thành Diễn suy tư trong chốc lát, từ trong ngăn tủ lấy một con dao găm, trang giấy rất mỏng, thư hoàng cũng kết thành bạc.
Nếu không chịu nhanh lên thì không kịp.
"Tỷ phu, ngươi muốn gọt nó à?" Văn Nhân Mãn suy đoán động tác của hắn, vội vàng nói.
Tiêu Thành Diễn nhẹ gật đầu "Nhưng mà..." nhíu mày.
Dứt khoát không nói nữa, cúi người, phần bụng lại hiện lên một hồi đau nhức, cắn răng, chăm chú quan sát nơi đó, dùng dao từ từ dọc theo thư hoàng gọt tới, nhẹ nhàng từng chút từng chút một.
Sau nửa canh giờ, thư hoàng bằng móng tay đã bị gọt bỏ, thì ra màu sắc chữ viết cũng đã nhạt đi rất nhiều.
Tiêu Thành Diễn nhẹ nhàng thổi bột phấn còn sót lại.
Con số trước mặt đã hiện ra, liền thở phào nhẹ nhõm "Hiện tại chẳng qua đã tìm được chứng cứ hãm hại, nhưng người thao túng phía sau màn lại không tự lộ diện." Nói với Văn Nhân Mãn.
Văn Nhân Mãn nhẹ gật đầu "Tỷ phu, ngươi thật lợi hại.
Ta đã nói Ngũ tỷ không nhìn lầm người mà."
Tiêu Thành Diễn vừa nghe nhắc đến Văn Nhân Lạc, có chút ngẩn người.
Nhớ tới buổi sáng hôm đó, trong nội tâm một hồi đau đớn.
Chính mình vất vả lắm mới tìm công việc để làm, vì không muốn nghĩ đến nàng nữa, vậy mà cũng không thể lừa gạt được bản thân mình.
Hốc mắt có chút ướt, yên tĩnh một lúc, trong đầu lại xuất hiện vô số hình ảnh của nàng.
Bỗng nhiên phần bụng truyền đến từng trận đau nhức.
Cái trán toát mồ hôi "Tứ hoàng tử hay là về trước đi, ngày mai lại đến."
Văn Nhân Mãn cũng phát hiện ra Tiêu Thành Diễn có điểm gì đó không thích hợp, không phải là có mâu thuẫn với Ngũ tỷ đấy chứ? "Tỷ phu, ngươi với Ngũ tỷ..."
Văn Nhân Mãn còn chưa nói xong, đã bị Tiêu Thành Diễn ngắt lời "Không có gì, tứ hoàng tử cầm sổ sách mang về đi, bẩm báo với hoàng thượng, nhớ là đừng đánh rắn động cỏ.
Còn có, việc này ta ko muốn tham dự vào." Vẫn không quên dặn dò, mình vốn là thiếu gia ăn chơi, không thể để đại ca có phòng bị với mình được.
Tứ hoàng tử nếu không đi nhanh, mình sợ không kiên trì được.
"Tỷ phu, vậy ta đi...!ngươi chủ ý thân thể." Văn Nhân Mãn còn lo lắng nhìn Tiêu Thành Diễn, nhưng nghĩ Tỷ phu tất có nguyên nhân của hắn, nên trực tiếp rời đi.
Sau khi Văn Nhân Mãn đi rồi, Tiêu Thành Diễn té trên mặt đất, mồ hôi to như hạt đậu lăn xuống trán.
"Tiêu Khoan." Khó khăn hô ra bên ngoài.
Tiêu Khoan nghe thiếu gia bên trong gọi mình, vội vàng đẩy cửa ra, chấn động, thiếu gia té trên mặt đất "Thiếu gia, thiếu gia, ngài không sao chứ?" Vội vàng chạy tới hô lên.
"Đi tìm Tiểu Thủy, không được kinh động đến mẫu thân." Nàng không muốn mẫu thân vì mình mà thêm lo lắng.
"Nhưng thiếu gia ngài..." Nói xong đỡ Tiêu Thành Diễn dậy, dìu đến bên giường.
Sau đó, chạy ra ngoài.
Tiểu Thủy cô nương trước đây ngụ chỗ này, công chúa hồi phủ về sau, Tiểu Thủy chỉ còn lại một mình.
Chốc lát sau, Tiêu Khoan mang Tiểu Thủy hỏa tốc chạy tới.
"Thiếu gia, Tiểu Thủy cô nương đến rồi." Tiêu Khoan nhỏ giọng nói với Tiêu Thành Diễn.
Bên trong truyền đến giọng nói yếu ớt "Ân, ngươi đi ra ngoài, Tiểu Thủy đến đây."
Tiểu Thủy nghe nói ca ca xảy ra chuyện, vội vàng đi vào.
Tiêu Thành Diễn chậm rãi mở mắt ra, bờ môi, đôi má đều trắng bạch, trán đổ đầy mồ hôi lạnh.
Nhìn Tiểu Thủy nói "Tiểu Thủy, mau giúp ta băng bó miệng vết thương."
Tiểu Thủy có chút giật mình, do dự đi tới.
Phải làm sao bây giờ? Mình còn chưa chạm qua quần áo của nam tử, chớ nói chi băng bó miệng vết thương, nhưng ca ca lại đang bị thương.
Tăng thêm can đảm, cởi bỏ ngoại bào.
Tiểu Thủy lại càng hoảng sợ, trung y đã bị máu nhuộm đỏ một mảng lớn.
Ca ca cũng thật không cẩn thận.
Vừa nghĩ vừa liếc nhìn Tiêu Thành Diễn vẫn đang nhắm mắt.
Trong lòng rất khó chịu, lại cởi bỏ lớp trung y, thẳng đến trông thấy một tầng vải trắng dày đặt quấn xung quanh ngực Tiêu Thành Diễn, chẳng lẽ ca ca cũng bị thương trước ngực.
Lúc cởi bỏ đi lớp vải trắng, lại càng hoảng sợ hơn.
Nàng ngã ngồi trên mặt đất, con mắt trừng thật lớn, miệng có chút mở ra.
Giật mình, không thể tin được tuấn lãng ca ca cư nhiên là nữ tử.
"Tiểu Thủy, sợ hãi sao?" Tiêu Thành Diễn vẫn như trước nhắm mắt, mình bây giờ không có sức lực để mở mắt ra.
Yếu ớt nói.
"Muội..." Tiểu Thủy đứng lên.
Tiếp tục tới gần bên giường, đúng vậy da ca ca trắng nõn như thế làm sao là nam tử được? Vậy mà mình lại không nhìn ra.
Hai tay run run, cẩn thận từng li từng tí cởi bỏ lớp vải đã nhuộm đỏ ở phần bụng.
"Tiểu Thủy, không sợ ta sao?"
"Ca ca...!A không, tỷ tỷ đã cứu Tiểu Thủy, tỷ tỷ là người tốt." Tiểu Thủy kiên định nói.
Tiêu Thành Diễn thở phào nhẹ nhõm, nhắm mắt lại.
Chính mình đi ra bên ngoài, nếu không thu thập được những người đáng tin bên cạnh.
Thân phận một khi bị bại lộ, toàn bộ người trong phủ hạ sẽ không có cơ may thoát khỏi.
Tiểu Thủy xử lý xong miệng vết thương, nhìn Tiêu Thành Diễn đã ngủ, vì nàng đắp mền, sau đó nhẹ nhàng ra ngoài.
Tiểu Thủy đi rồi, Tiêu Thành Diễn mới mở mắt ra, nước mắt không ngừng dũng mãnh trào ra.
Dùng cánh ta ngăn cản đi, nhưng nó lại theo khóe mắt chảy xuống.
Làm ướt luôn cả gối đầu.
Lạc Nhi, nàng sao muốn làm ta trằn trọc không ngủ được, sao lại dùng bóng dáng đến đùa giỡn trước tầm mắt ta?
"Công chúa, phò mã...!ngài từ phủ công chúa trở về lại Hầu phủ, sau đó đi..." Tiểu Niên có chút do dự không biết có nên nói hay không.
Công chúa phái người chú ý nhất cử nhất động của phò mã.
"Đi nơi nào?" Văn Nhân Lạc ngồi bên giường, cau mày, thanh âm lạnh lùng.
Trong tay nắm thật chặt tượng đất.
Nàng là nữ tử, mình làm sao còn muốn quan tâm nhất cử nhất động của nàng? Xảy ra chuyện gì vậy? Bị ý nghĩ của mình làm cho sợ hãi.
Không mình chỉ là ưa thích bộ dạng nam tử của nàng thôi.
Chẳng qua là cần thời gian để phai mờ hết thảy.
Tiểu Niên khẽ vấp, nhỏ giọng nói "Đi hoa mãn lâu..."
Văn Nhân Lạc nghe xong hỏa liền xông đến, không ngờ nàng quả nhiên như nam tử...!Đã là nữ tử còn háo sắc như vậy.
Nhưng mà can hệ gì tới mình? Muốn đi đâu thì cứ đi đó.
Con mắt càng ngày càng lạnh "Lui xuống đi.".