Tiêu Thành Diễn ngồi ở trên giường, vòng tay ôm lấy eo Văn Nhân Lạc, mặt mũi tràn đầy hạnh phúc "Lạc Nhi, ta thật sự rất vui vẻ.
Như đang nằm mơ vậy.
Không ngờ lại là sự thật.
Nếu giây phút này có thể được mãi mãi, ta cũng nguyện dùng tính mạng mình đánh đổi."
Văn Nhân Lạc dùng tay bụm lấy miệng nàng, không cho nàng nói nữa.
"Bất kể là trong mơ hay thực tế, ta vẫn luôn là Văn Nhân Lạc, là thê tử của Tiêu Thành Diễn." Nói ra hai từ thê tử, nội tâm cũng một hồi ngọt ngào.
"Lạc Nhi...!Về sau không được quá gần Tô Nam Khải...!Ta không thích." Nói xong lắc lắc đầu.
"Ta sẽ không quá gần hắn nữa." Bỗng nhiên nhớ lại chuyện gì, vội vàng nói: "Diễn, về sau Diễn chớ xưng tên mình là Tiêu Thành Diễn."
Tiêu Thành Diễn khó hiểu "Vì sao?" Buồn bực hỏi.
Văn Nhân Lạc nhẹ nhàng cười cười "Danh hào của Diễn đã truyền khắp đại giang Nam Bắc.
Nói ra chúng ta liền bị bại lộ."
"Thần kì vậy sao?" Tiêu Thành Diễn hiển nhiên không tin.
Mình không phải là thiếu gia ăn chơi sao? Đến mức nào mà danh hào lại vang rộng như vậy?
"Có điều, ta vẫn còn tò mò, Diễn là nữ tử, sao lại có thể lừa dối được lâu như vậy.
Còn trà trộn cả vào thanh lâu?" Văn Nhân Lạc vẫn muốn hỏi một chút.
"Lạc Nhi, nàng biết không, ta giả trang nam tử, ngay cả cha ruột của ta người cũng không hề phát hiện ra." Nói xong có chút kiêu ngạo.
"Cái gì? Hầu gia không biết?" Chính mình mới nhận ra, Hầu gia đã có một nhi tử rồi.
Nghĩa là binh quyền nhà Tiêu gia sẽ trao cho bọn họ.
Không đến mức phải buộc đem nữ nhi cải trang thành nam nhi.
Nếu bị phát hiện, chính là tội khi quân.
Là chém đầu cả nhà đấy.
Nếu vậy thân phận của Diễn không thể bị bại lộ.
Mình nhất định phải giúp nàng giấu giếm.
"Thực ra, ta còn muốn cảm tạ thân phận này, bằng không ta sẽ không có một tuổi thơ vui vẻ, vô ưu vô lo mà lớn lên.
Muốn gì được nấy.
Quan trọng hơn là...!Nếu không có thân phận này, ta sẽ không thể danh chính ngôn thuận lấy nàng làm thê tử." Tiêu Thành Diễn cười, mặt mũi tràn đầy hạnh phúc.
Văn Nhân Lạc cũng nghĩ đến, nếu như nàng hiện tại đang trong thân phận nữ tử, vậy có lẽ mình sẽ không gặp được nàng, có thể mình sẽ được gả cho một nhà quý tộc khác, hoặc là gả theo quan hệ thông gia các nước.
Bỗng nhiên có loại cảm giác may mắn.
"Cái gì? Hoàng đế không có ở trong hoàng thành?" Phương thừa tướng có chút kinh ngạc.
"Nhạc phụ, đệ đệ không tiền đồ của ta vậy mà cũng được đi theo a." Tiêu Thành Hành thấy thừa tướng không tin.
Vội vàng nói "Hoàng thượng vẫn còn niên tráng, ngài cho là bị bệnh liền ngã bệnh? Hơn nữa, lần trước chúng ta phái người đến ám sát hắn cũng không chạm vào được nửa phần." Kì thật Tiêu Thành Hành có chút buồn bực, hoàng thượng không hề bị thương, cũng hợp lý, dù sao cha mình cũng ở cạnh hoàng thượng bảo vệ.
Còn tiểu tử Tiêu Thành Diễn làm sao chỉ là vết thương nhẹ không thôi, theo lý thuyết mấy tướng quân kia đều đi hộ giá hoàng thượng rồi.
Người nào có công phu bảo vệ hắn? Thật không nghĩ ra nha.
"Cải trang vi hành." Phương thừa tướng gõ ngón tay lên mặt bàn "Bọn chúng đi nơi nào?"
"Cái này thì tiểu tế không biết." Người không biết sao con biết.
Hơn nữa hoàng đế đi đâu hắn sẽ nói với con sao?
"Phái người đi điều tra.
Lão phu không tin không tìm thấy bọn chúng." Nắm đấm chăm chú bóp lại.
Nghĩ nghĩ, hoàng đế cáo bệnh rồi giao việc triều chính cho nhị hoàng tử kia xử lý.
Hoàng đế vậy mà không nói không rằng, để việc nước giao phó cho nhi tử.
Còn trực tiếp thả cả nhà hình lễ thượng thư ra.
Thượng tấu gấp vậy mà toàn bộ đều bị bác bỏ.
"Vậy về sau hành tung của bọn chúng sẽ thế nào đây?"
"Đương nhiên là có đi không về." Phương thừa tướng âm tàn nói.
Tiêu Thành Hành nhìn bộ dạng hắn càng thêm hoảng sợ.
Không khỏi nghĩ đến hoàn cảnh của mình sau này.
Như vậy...!
"Đúng rồi, lấy danh nghĩa của đại hoàng tử liên hệ Ngụy quốc, kết quả thế nào?"
"Khởi bẩm nhạc phụ đại nhân, Duệ thân vương nói chỉ cần chúng ta ra sức hỗ trợ, hắn nguyện giúp đỡ hết mình." Chẳng qua có một chuyện nhạc phụ đại nhân không biết, mình đã liên hệ với bên thái tử Ngụy quốc.
"Ân, tốt lắm." Hài lòng gật đầu, lại nói "Hiền tế bỏ thứ này vào thức ăn của Tiêu Hầu gia, chỉ cần mỗi ngày cho một ít là được." Phương thừa tướng nói xong từ trong ngực móc ra một bọc giấy.
Đặt lên bàn "Như vậy Hầu vị khẳng định nằm trong tay con rồi." Ánh mắt vẫn nhìn thẳng vào Tiêu Thành Hành.
Tiêu Thành Hành nhìn thật sâu vào mắt Phương thừa tướng.
Nhạc phụ quả nhiên thâm độc.
Không ngờ lại muốn ta gi3t ch3t cha ruột của mình.
Bất quá chuyện này cũng do phụ thân bất công với Đông phòng.
Không muốn cũng phải làm.
Người cũng đừng trách nhi tử không khách khí.
Trong lòng cười lạnh.
"Đa tạ nhạc phụ đại nhân đã nhắc nhở."
"Hiền tế, hai người chúng ta đều trên một sợi thừng châu chấu." Nhìn xem biểu lộ Tiêu Thành Hành đã biết rõ hắn đang nghĩ gì, vội vàng nói.
Lúc trước sở dĩ chọn Tiêu Thành Hành, bởi vì hắn tâm cao kiêu ngạo, mẫu gia không có thế lực tốt, còn là con trai cả nhà Tiêu gia.
Trong hoàng cung, Nhị hoàng tử Văn Nhân Trạm ngồi ở tẩm cung, trước mặt bày đầy tấu chương.
Phụ hoàng giao trọng trách quá lớn cho mình.
Nói thật chính mình cũng phản ứng không kịp.
Thái độ của phụ hoàng đối với mình chuyển biến quá nhanh.
Mình không phải là một người rất khao khát tình thương của cha sao?
"Nhị hoàng tử.
Cố tiên sinh cầu kiến." Một thái giám cung kính đi tới bẩm báo.
"Mau mời tiên sinh vào." Văn Nhân Trạm vội vàng nói.
Từ lần trước, mình càng thêm bội phục tiên sinh.
Cố Văn đi tới.
Còn chưa hành lễ.
Văn Nhân Trạm đã thi lễ một cái.
"Hoàng tử, tuyệt đối không được.
Lão phu không tiếp nhận nổi." Cố Văn vội vàng đỡ lấy Văn Nhân Trạm.
"Tiên sinh, điều nên làm.
Tiên sinh, mời ngài ngồi, đệ tử có việc muốn thỉnh giáo tiên sinh."
Cố Văn nhẹ gật đầu, từ khi được nhị hoàng tử để mắt tới, giấc mơ của mình từng bước thành hiện thực.
Bất quá chỗ học đường cũng không có từ bỏ nghề dạy học.
"Tiên sinh, ta có một chuyện không rõ, phụ hoàng từ lần săn bắn về sau, thái độ của người đối với ta có sự chuyển biến lớn, giao cho ta quyền hành xử lý chuyện triều chính.
Tiên sinh cảm thấy nguyên nhân là vì sao, ta không tin bởi vì ta cứu mạng phụ hoàng, mà thái độ của người lại thay đổi nhanh như vậy." Chính mình nghĩ thật lâu, một mực không thể thông suốt.
Chuyện này là sao? May là tiên sinh đến đây.
"Mạnh Tử nói: Thiên tướng giao trách nhiệm lớn lao cho người nào.
Có khổ mới tôi luyện ý chí, có nhọc mới tôi luyện gân cốt, có đói mới tôi luyện thân thể.
Vì thế hãy dùng tâm mà chịu đựng.
Hoàng tử trước đây đã chịu nhiều khổ sở, so với đại hoàng tử hơn gấp mười lần, hoàng tử cảm thấy hoàng thượng đã bỏ rơi ngài rồi, mà ngài vẫn kiên trì chịu đựng, do quyền lợi càng xa trong tầm tay mà không ngừng tranh thủ cố gắng.
Cũng do hoàng tử như vậy, bằng không lão phu cùng hạ nhân nhất định cho rằng hoàng tử là người không có năng lực, khó gánh nổi đại cuộc.
Có điều hoàng tử không được bởi vì điều đó mà tự cao tự đại, dù sao thế lực của hoàng tử cũng không sánh bằng đại hoàng tử." Cố Văn chậm rãi nói.
Văn Nhân Trạm nghe xong, thật sự không dám tin.
Tiên sinh không hổ là tiên sinh.
"Đa tạ tiên sinh đã giải đáp.
Lời tiên sinh dạy bảo ta suốt đời không dám quên."
"Hoàng tử khách khí."
"Nhân dĩ đồng vi kính, khả dĩ chính y quan.
Dĩ cổ vi kính, khả dĩ tri hưng thay.
Nhân dĩ vi kính, khả dĩ tri đắc thất.
Tiên sinh, nếu có chỗ nào thiếu sót, xin tiên sinh nhắc nhở, ta nhất định sửa chữa." Nói xong hai tay ôm quyền cúi đầu với Cố Văn.
Lần này Cố Văn cũng không nói gì, chẳng qua là ngồi dậy nâng lấy Văn Nhân Trạm "Hoàng tử nếu đã nói như vậy, lão phu nhất định sẽ thực hiện chức trách của mình."
Văn Nhân Trạm vui vẻ cười cười, lại lập tức cau mày "Tiên sinh, ta lần này tra đến các cấp quan viên, sợ rằng đã ảnh hưởng đến vây cánh của thừa tướng.
Hắn nhất định sẽ có hành động, chỉ sợ hắn cho người cản trở."
Cố Văn suy nghĩ một chút.
Cái này mình đã biết rõ.
Thừa tướng độc quyền không phải ngày một ngày hai.
"Xin hỏi hoàng tử, ngoài kinh thành nơi nào là nơi có nhiều vây cánh của thừa tướng nhất."
"Lạc Dương, phụ hoàng lần này là đi Lạc Dương."
"Hoàng tử muốn điều tra riêng, nếu tra ra danh sách, trước tiên phải từ từ diệt trừ quan lại ở kinh thành, nhất là người triều đình.
Thừa tướng không phải quản chi, nhất định không thể gây chiến.
Kế tiếp chính là chờ hoàng thượng định đoạt." Suy nghĩ một chút lại nói "Hoàng tử, có lẽ sự tình hãm hại lễ hình bộ thượng thư nên được phân tích lại."
Văn Nhân Trạm nhẹ gật đầu, quan văn cấu kết với nhau chủ yếu là vì tham ô hối lộ.
"Hoàng tử, cần phải phái người theo dõi nhất cử nhất động của thừa tướng.
Ta đoán, thừa tướng đã biết hoàng thượng không có ở trong kinh, mặt khác hoàng tử nên gửi một lá thư báo cho hoàng thượng sau đó..."
Văn Nhân Trạm bỗng nhiên hai mắt tỏa sáng "Tiên sinh nói đúng lắm." Lại nói "Tiên sinh, ta nghĩ tiên sinh có thể nhậm chức viện trưởng thư viện Tử Dương." Nói thật chính mình còn thật không nỡ để tiên sinh đi dạy người khác.
"Hoàng tử xem trọng ta rồi.
Ta vốn chỉ là thường dân, được hoàng tử xem trọng, đã thỏa mãn.
Từ thời An Thái Hoàng đế đến nay, nhân ích bất sự sư, kim chi bất văn hữu sư, hữu triệt tất nhiên tiếu chi, dĩ vi cuồng nhân." Thư viện Tử Dương là thư viện trứ danh ở Đại Tấn, rất nhiều người đều mộ danh mà tới.
Chính mình chẳng qua là phu tử nông thôn, có thể nào nhậm chức? Hiện tại cũng rất tốt rồi.
Hơn nữa gia thế so với các phu tử khác cũng hữu dụng.
"Tiên sinh nói đúng lắm, ta sẽ bẩm báo phụ hoàng, việc này chờ phụ hoàng trở về sẽ bàn luận." Văn Nhân Trạm nói với Cố Văn.
Vừa vặn mình cũng muốn giữ tiên sinh tại bên người.
Nên cũng không nói cái gì nữa.
Hơn nữa hiện tại mặc kệ dòng giống con cháu thế nào đều có thể làm quan.
Thật tiếc cho tiên sinh.
"Nhị hoàng tử, tứ hoàng tử đến." Thái giám tiến vào bẩm báo.
"Lão phu cáo lui." Cố Văn tự giác lui xuống.
Văn Nhân Mãn đắc ý đi đến "Nhị hoàng huynh." Đi tới cũng liền vội vàng hành lễ.
"Tứ hoàng đệ không cần phải khách khí, Mãn Nhi sao hôm nay rảnh rỗi đến tìm vi huynh." Văn Nhân Mãn từ nhỏ đã thích bên cạnh Văn Nhân Trạm.
Đối với đệ đệ này của mình cũng thực là yêu thích.
"Nhị ca, đệ nghe nói hoàng nãi nãi sẽ trở về chúc thọ tam ca.
Có thật không vậy?" Vừa mới nghe các đại thần nói, cho nên tới đây để xác nhận.
"Vi huynh đã nhận được tấu chương của tam đệ.
Thật có việc này." Văn Nhân Trạm nhẹ gật đầu.
Tam hoàng đệ từ nhỏ đã đi tới vùng biên giới.
Bởi vì bọn họ từ nhỏ đã bị đại hoàng tử khi dễ.
Tam đệ cũng là người sảng khoái.
Bảy tám năm không gặp, không biết hình dạng ra sao rồi.
"Thật ư? Thật tốt quá.
Tam ca trở về, chúng ta sẽ có thêm một người." Văn Nhân Mãn vừa vào triều đã nhanh chóng đứng về phía nhị hoàng tử.
"Được rồi, cái này phải xem tam đệ thế nào đã, không phải người nhà thì nói sao cũng được." Văn Nhân Trạm nhìn bộ dạng đệ đệ mình mà buồn cười.
"Nhị ca, huynh đã quên khi còn bé Văn Nhân Trạch đã khi dễ ba huynh đệ chúng ta thế nào à? Không phải do mẫu phi là quý phi sao? Nếu mẫu hậu có hoàng tử, vậy hắn..."
Văn Nhân Mãn còn chưa nói xong, Văn Nhân Trạm đã nhanh chóng bụm miệng hắn lại.
"Suỵt" ngón trỏ đặt lên khóe miệng.
"Có chuyện nên nói, có chuyện không nên nói.
Cẩn thận tai vách mạch rừng.".