Văn Nhân Lạc đi vào Di Hồng viện.
Lần này nàng cũng như trước vận một thân nam trang, rốt cuộc cũng biết Thư Nhã là ai.
Thì ra chính là nữ tử đánh đàn đã gặp trước kia.
"Công tử, không biết tìm nữ tử có chuyện gì?" Thư Nhã ôm cầm đi đến, biểu lộ lạnh nhạt như trước, thấy lại là vị nữ tử cải nam trang trước kia, trong nội tâm cảm thấy Văn Nhân Lạc làm vậy không đáng.
Khẽ nhẹ lắc đầu.
"Tại hạ đến là muốn chuộc thân cô nương, cô nương có bằng lòng hay không?" Phụ hoàng cảm thấy nữ nhi của trung thần không nên lưu lạc ra nông nỗi này.
Muốn mình đến đây chuộc thân nàng về.
Văn Nhân Lạc trực tiếp đi thẳng vào vấn đề.
"Đa tạ công tử có ý tốt, tiểu nữ cùng công tử vốn không quen biết, công tử vì sao lại muốn chuộc thân cho tiểu nữ?" Nghe tiếng Thư Nhã có chút kinh ngạc, nam tử muốn chuộc thân cho mình không ít, nữ tử đây là lần đầu tiên.
Cô nương này không phải đi tìm tướng công sao?
"Cái tên Vương An Mẫn này, ta nghĩ cô nương chắc không lạ lẫm gì." Văn Nhân Lạc nâng chung trả lên, nhấp một ngụm, thản nhiên nói.
Trước khi đến mình cũng tìm hiểu rõ ràng rồi.
Lần này Thư Nhã không kinh ngạc, mà là khiếp sợ.
Rất lâu không có ai gọi thẳng tên thật của nàng ra.
Làm sao nàng ta biết? Tưởng niệm xông lên đầu.
Đỏ cả vành mắt "Cô nương rốt cuộc là ai?"
Bị phát hiện thân phận, Văn Nhân Lạc tuyệt không kinh ngạc.
Không khỏi bội phục tài cải trang của Tiêu Thành Diễn, lừa gạt được mọi người hơn mười mấy năm, nhưng chưa một lần bị phát hiện.
"Thư Nhã cô nương thì ra đã sớm nhận ra thân phận của tại hạ, có điều ta nói có thể giúp Vương đại nhân rửa sạch oan khuất, cô nương cảm thấy thế nào?"
Thư Nhã làm sao không muốn vì phụ thân rửa sạch oan khuất.
Phụ thân vốn là bị oan, nhưng mình lại chỉ là một cô gái yếu ớt, làm sao đấu lại quan? Cô nương trước mặt mình, có thể biết những chuyện này, nhất định có thân phận không thấp.
"Cô nương xin đừng đùa, hiện tại tham quan ô lại khắp nơi, cô nương cũng chỉ là một cô gái yếu đuối, làm sao giúp gia phụ giải oan?" Sắp xếp lại tâm tình, Thư Nhã như trước nhàn nhạt nhìn xem Văn Nhân Lạc.
"Cô nương không tin?" Văn Nhân Lạc nhẹ giọng cười cười.
"Sau lưng tri phủ đại nhân có thừa tướng." Nói thật, Thư Nhã không thể nào tin được.
Thừa tướng là quan đứng đầu triều đình, lúc trước không phải hắn tìm đến cha, bị cha cự tuyệt, thì đã không rơi vào kết quả như vậy, Thư Nhã chăm chú bóp chặt nắm đấm.
"Ta có cách." Khóe miệng Văn Nhân Lạc có chút nâng lên.
Lúc đó, Tiêu Thành Diễn trong phòng tỉnh dậy, nhưng không thấy Văn Nhân Lạc đâu, nội tâm không khỏi xuất hiện một nỗi buồn vô cớ, đi đâu vậy?
Nhưng nghĩ đến chuyện hôm qua Văn Nhân lạc lo lắng băng bó cho mình, tinh thần lại phấn chấn trở lại, nhếch miệng, nội tâm bỗng trở nên vui vẻ.
Nghĩ đến trong lòng Lạc Nhi cũng có mình, như vậy cũng đủ rồi.
Tiêu Thành Diễn ngồi dậy, phát hiện bên người có một vật, chăm chú nhìn vào, là một khối ngọc bội màu xanh biếc, ngọc bội nắm trong tay cứng cáp nhưng cảm giác lại mềm mại, khi lạnh khi nóng, bên ngoài không một chút tì vết.
Mà ngọc này mặt trước có khắc Long văn, nhất định là đồ hoàng gia, lại nhìn mặt sau có khắc một chữ "Lạc", đây không phải là vật tùy thân của Lạc Nhi sao? Lạc Nhi đem ngọc này trao cho ta, có phải ý nàng muốn...!
Nghĩ đến đây, nội tâm Tiêu Thành Diễn lập tức bị yêu thương nhồi nhét, khóe miệng giương lên ngày một lớn, hận không thể ngay lập tức ôm Văn Nhân Lạc vào trong lòng.
"Tiểu thư." Tiểu Niên thấy công chúa đã về.
Liền vội vàng hành lễ.
Đi bên cạnh công chúa còn có một vị nữ tử mang khăn che mặt.
"Đúng rồi, Tiểu Niên." Văn Nhân Lạc nhìn Thư Nhã ôm cầm, nhíu mày.
Hô lên.
"Tiểu thư, có nô tỳ." Tiểu Niên nghe tiếng tranh thủ chạy tới.
"Dọn dẹp phòng khách lại, đưa Thư Nhã cô nương đến đó sắp xếp chỗ ở." Văn Nhân Lạc căn dặn.
"Thư Nhã cô nương, trước để ngươi chịu ấm ức rồi."
"Công tử khách khí." Thư Nhã khom người.
"Là tiểu thư." Tiểu Niên vội vàng đáp lời.
Mang theo Thư Nhã cô nương rời đi.
"BA" Cửa bị mở ra.
Một thân ảnh chạy vội ra ngoài.
Văn Nhân Lạc mới đầu cũng bị tiếng cửa làm cho hoảng sợ.
Tiếp theo trong mắt hiện ra thân ảnh quen thuộc.
Sau đó mình liền bị ôm trong một vòng tay ấm áp.
Làm cho người ta cảm thấy thật an tâm.
Biết ngay là người nào đó.
Lập tức đôi má hồng đến tai.
Khóe miệng không tự giác mà nâng lên.
Nhiệt độ lan dần từ cổ đến tai tràn khắp toàn thân.
Tiêu Thành Diễn ôm lấy Văn Nhân Lạc, mặt đặt tại cổ Văn Nhân Lạc.
Mùi thơm đặc biệt của nàng vờn quanh chóp mũi.
Trong lòng một hồi ngọt ngào "Lạc Nhi, ta rất nhớ nàng." Nhãn tình không chớp nhắm.
"Ta mới đi có mấy canh giờ." Văn Nhân Lạc đẩy nàng ra.
Vừa mới bị người này ôm chặt đến không thể hít thở.
"Ha, Lạc Nhi, nàng xem ta phát hiện ra cái gì này." Tiêu Thành Diễn vừa nói vừa móc khối ngọc bội đeo trên cổ ra.
Trước mắt Văn Nhân Lạc lúc ẩn lúc hiện.
Trong lòng không khỏi vui vẻ.
Văn Nhân Lạc nhìn thấy dáng vẻ người này đắc ý "Nếu không muốn thì trả lại đây." Nói xong đưa tay định lấy về.
Tiêu Thành Diễn lập tức bắt được tay Văn Nhân Lạc "Lạc Nhi, đồ đưa ra ngoài còn nghĩ muốn lấy về?"
"Lạc Nhi, nàng đưa cầm hoa khôi về phủ rồi?" Tiêu Thành Diễn nhìn bóng lưng phương xa.
"Phụ hoàng nói Thư Nhã cô nương hiện tại lẻ loi một minh.
Nữ nhi của trung thần không nên có kết quả như vậy." Nói xong lắc đầu.
Chính mình so với nàng vẫn may mắn hơn rất nhiều.
"Cha nàng ta sao lại bị oan?"
"Tham ô nhận hối lộ."
Tiêu Thành Diễn buông tay Văn Nhân Lạc ra, xoa xoa chiếc cằm bóng loáng, đừng nói là giống với vấn đề sổ sách của Trần thượng thư nha?
Trải qua nửa tháng tĩnh dưỡng, vết thương của Tiêu Thành Diễn cũng đã đỡ đi rất nhiều.
Thay thuốc những việc này đều do Văn Nhân Lạc tự tay làm.
Văn Nhân Trạm dùng danh nghĩ của Văn Nhân Chấn truyền thánh chỉ tới Lạc Dương.
Hôm nay Triệu tri phủ cùng dân chúng đứng ở cửa thành nghênh đón.
Một chiếc xe ngựa chậm rãi đi tới, đến cửa thành liền ngừng lại.
"Hạ quan / thảo dân, tham kiến khâm sai đại nhân." Mọi người ai nấy đều quỳ lại hành lễ.
Rèm xe ngựa bị kéo ra, đầu đội mũ quan, y phục đỏ thẫm, Văn Nhân Lạc bước ra, đứng ở trên bàn đạp, nhìn mọi người xung quanh, vung tay áo, bước lên băng ghế đi xuống.
"Triệu đại nhân, không cần đa lễ." Văn Nhân Lạc cười cười, đi tới.
Văn Nhân Lạc cảm thấy mình không học được cái kiểu cười du côn này của Tiêu Thành Diễn.
"Tiêu đại nhân, hạ quan đã chuẩn bị tiệc chiêu đãi đại nhân." Triệu Minh hai tay ôm quyền cung kính nói với Văn Nhân Lạc.
Người này chính là đương triều ngũ phò mã, Tiêu Thành Diễn.
Sớm nghe danh Tiêu Thành Diễn tuấn lang, không ngờ càng lớn càng tuấn mỹ như vậy.
Thoạt nhìn đều không giống như tin đồn.
Ngược lại là một bộ dạng hào hoa phong nhã.
Chỉ tiếc là đầu óc không dùng được, chỉ biết ăn chơi trác tán.
Thừa tướng có nói người trong triều sẽ đến gặp mình, muốn mình có nhiều đề phòng hơn.
Không ngờ lại phải đến đây một ngũ phò mã không có năng lực.
Khó trách hoàng thượng đấu không lại thừa tướng.
Văn Nhân Lạc thấy Triệu Minh đang trầm tư, liền hiểu hắn đang suy nghĩ cái gì.
Ai bảo thanh danh Diễn bị truyền đi khắp Đại Tấn? Diễn xem, may là Diễn là người không có năng lực, nếu không tên tham quan ô lại Triệu Minh đã đề phòng Diễn rồi.
Trong lòng buồn cười "Phiền Triệu đại nhân rồi."
Sau lưng Văn Nhân Lạc còn dẫn theo một người thị vệ, thị vệ này chính là Tiêu Thành Diễn giả trang.
Trên mặt Tiêu Thành Diễn hiện giờ dán hai hàm râu.
Thấy Triệu Minh như vậy, nội tâm Tiêu Thành Diễn đã hiểu rõ, nhưng không khỏi vui mừng, không phải với cái danh thiếu gia ăn chơi mà nay có hiệu quả sao, nhưng nghĩ tới việc Văn Nhân Lạc ấn tượng với danh thiếu gia ăn chơi của mình, thì khẽ nhíu mày.
Trên yến tiệc, Văn Nhân Lạc ngồi ở trung tâm, Tiêu Thành Diễn đứng sau nàng.
Bên trái là Triệu Minh cùng Triệu Thụy.
Bên phải là một đám phú thương có tiếng.
Văn Nhân Chấn cũng nằm trong số đó.
"Về sau thỉnh xin phò mã chiếu cố nhiều hơn." Triệu tri phủ bỗng nhiên đứng lên, bưng chén rượu.
Nói với Văn Nhân Lạc.
"Phò mã gia chiếu cố nhiều hơn." Mấy tên phú thương cũng bắt chước nhao nhao bưng chén rượu đứng lên.
Triệu Thụy một bên xoa cằm.
Ánh mắt chằm chằm nhìn vào mặt Văn Nhân Lạc.
Vẻ mặt cười gian.
Không nghĩ tới đương triều phò mã lại đẹp như vậy, so với nữ tử còn muốn đẹp hơn, nếu không phải đã cưới công chúa, mình còn nghĩ hắn là nữ tử cải nam trang đấy.
Tiêu Thành Diễn đứng sau lưng Văn Nhân Lạc nắm đấm thật chặt.
Con mắt trừng lớn nhìn Triệu Thụy.
Triệu Thụy chết tiệt.
Ngươi đang ở đây còn để mắt đến Lạc Nhi, cẩn thận về sau bổn thiếu gia móc hai tròng mắt của ngươi cho chó ăn.
Văn Nhân Lạc ngẩn người, dựa theo tiệc yến hội trước kia, kế tiếp với tính tình của Diễn hẳn là sẽ cười to...!Mà làm sao mình có thể cười như vậy? Thôi.
"Ha ha ha, Triệu đại nhân khách khí khách khí rồi."
Mọi người nhao nhao cười phụ họa.
Nâng ly rượu lên "Nào cạn!" Sau đó ngửa đầu uống cạn.
Văn Nhân Lạc cau mày, chính mình không uống được rượu, vậy mà lại phải nuốt một chén lớn...!Ánh mắt nhìn quét một vòng, tất cả đều nhìn mình chằm chằm, không có cách nào khác đành kiên trì mà uống thôi, không uống cũng phải uống.
Cắn răng một cái.
Bưng lên ngưỡng đầu làm một hơi.
"Sớm nghe nói tửu lượng của phò mã hơn người.
Hôm nay gặp mặt quả nhiên danh bất hư truyền." Triệu Minh dơ ngón tay cái lên.
Uống xong mới thấy khó chịu, cuống họng truyền đến cảm giác nóng rát.
Như bị hỏa thiêu vậy.
Văn Nhân Lạc cau mày, biểu lộ khổ sở.
Tay phải sờ lấy ngực bắt đầu ho mãnh liệt "Khục..
khục..
khục"
Sau lưng, Tiêu Thành Diễn còn trừng Triệu Thụy nghe tiếng nhanh chóng kịp phản ứng, thấy Văn Nhân Lạc ho đến tê tâm liệt phế.
Mặt mũi đỏ bừng, nước mắt đều nhanh ứa ra.
Tranh thủ thời gian ngồi xổm bên người Văn Nhân Lạc, nào có tâm tư quản Triệu Thụy nữa.
Nhẹ tay vỗ vỗ sau lưng Văn Nhân Lạc.
Cầm khăn gấm giúp Văn Nhân Lạc lau khóe miệng "Lạc Nhi...!Thiếu gia, thiếu gia ngài không sao chứ?" Lo lắng nhìn xem Văn Nhân Lạc.
Cực kì đau lòng.
Chết tiệt ai nói tửu lượng ta hơn người? Không phải lúc kết hôn mình uống nước sao?
Triệu tri phủ trông thấy vậy liền kinh hãi, ngồi dậy kiểm tra xem "Phò mã gia, ngài không sao chứ?"
Văn Nhân Lạc vừa ho vừa xua tay.
"Thiếu gia, ngài trước uống ngụm canh giải rượu đã." Tiêu Thành Diễn đem đến một chén canh giải rượu.
Đưa tới trước mặt Văn Nhân Lạc.
Tay kia vỗ nhè nhẹ lưng nàng.
Văn Nhân Lạc thấy vậy tranh thủ tiếp nhận chén canh trong tay Tiêu Thành Diễn.
Mãnh liệt uống vào.
Cuống họng nóng rát khó có thể hình dung.
"Thiếu gia, uống chậm một chút, chậm một chút." Thấy Văn Nhân Lạc không còn ho nữa.
Tiêu Thành Diễn ngồi dậy trừng mắt Triệu Minh.
Hai cha con này thật đáng giận.
"Thiếu gia nhà ta vì công chúa nên về sau không còn uống rượu nữa." Âm thanh lạnh như băng truyền đến..