"Công chúa..." Tiểu Niên do dự trong chốc lát.
Mới đi vào.
Văn Nhân Lạc đang dỗ Tiêu Quyết cùng Văn Nhân Kỳ dùng bữa.
Thấy Tiểu Niên biểu lộ bối rối.
Để bát đũa xuống nói "Tiểu Niên, làm sao vậy?" Nha đầu kia bình thường đều sôi nổi, hôm nay làm sao vậy?
"Công chúa...!bên ngoài đang truyền...!phò mã ngài..." Tiểu Niên cân nhắc có nên hay không cùng công chúa nói, công chúa nhất định sẽ khó vượt qua.
"Diễn?" Văn Nhân Lạc nghe tên Tiêu Thành Diễn lập tức nhíu mày.
Trong lòng thấp thỏm bất an.
"Diễn làm sao vậy?" Nhưng vẫn cẩn thận từng li từng tí hỏi.
Bức thiết muốn biết đáp án lại có chút nào đó không muốn biết rõ.
"Công chúa...!Bên ngoài nói phò mã...!Đã tử trận trên sa trường." Tiểu Niên cắn răng vẫn nên nói ra tin tức mình đã nghe được.
Nói xong cúi đầu, không dám nhìn đến Văn Nhân Lạc.
Phò mã ngày thường cũng rất chiếu cố mình.
Bỗng nhiên nghe tin ngài qua đời, trong lòng có chút khổ sở.
Mình không biết công chúa sẽ như thế nào.
Thanh âm như sấm bên tai, Văn Nhân Lạc sững sờ tại chỗ không biết làm sao.
Sau đó lắc đầu, nói khẽ "Không thể nào." Ý đồ làm cho mình phải tin tưởng, và làm mọi người bên ngoài phải tin tưởng.
Trước đó mới nhận được thư của nàng, hết thảy đều rất thuận lợi.
Không lâu có thể khải hoàn hồi triều.
"Công chúa, Tiểu Niên cũng chỉ là nghe người trên đường nói lại.
Phò mã đã đánh thắng nhiều trận như vậy, không biết là ai đã truyền ra tin đồn này.
Tiểu Niên cảm thấy cũng không đúng lắm.
Những người tung tin đồn như vậy nhất định sẽ bị hoàng thượng cho bắt toàn bộ lại." Tiểu Niên cũng nhẹ gật đầu phụ họa.
"Tiểu Niên, bổn cung rất lâu không gặp phụ hoàng.
Mang theo Quyết Nhi cùng Kỳ Nhi đi thăm phụ hoàng." Tay đặt trên bàn, đỡ mặt bàn từ từ ngồi dậy.
Bỗng nhiên bàn chân nhũn ra, mất đi trọng tâm té xuống.
"Công chúa cẩn thận." Tiểu Niên thấy Văn Nhân Lạc thiếu chút nữa ngã xuống.
Vội vàng tiến lên đỡ lấy cánh tay của nàng.
Văn Nhân Lạc khoát tay áo ý bảo không sao.
Chính mình đây là thế nào?
Đến cửa cung, Văn Nhân Lạc hai tay dắt hai bé con đi tới.
Bước chân trầm trọng.
Mỗi bước đi trong nội tâm đều đặc biệt khẩn trương.
Lông mày một mực nhíu chặt.
Thủ vệ thấy ba người đi đến, vội vàng hành lễ.
Nội tâm vô cùng đáng tiếc cho cô nhi quả mẫu ba người.
"Tham kiến Tấn Dương công chúa, An khang thế tử, Vũ dương quận chúa."
"Lạc Nhi đến rồi?" Văn Nhân Chấn nghe được tiếng bẩm báo từ trong thư phòng điều khiển.
Mở to hai mắt nhìn, tâm nhấc lên.
Xem ra Lạc Nhi đã biết rồi.
Sau đó vuốt vuốt huyệt thái dương "Nói với Tấn Dương công chúa...!Thân thể trẫm không khỏe...!Không muốn gặp.
Bảo nàng về đi." Bây giờ còn mặt mũi đâu mà đi gặp Lạc Nhi? Xảy ra chuyện này, trong lòng mình đâu có dễ chịu? Đứa bé này chính mình đã nhìn nó lớn lên.
Kẻ thù hoàng muội còn chưa báo, hài tử duy nhất của nàng mình cũng không bảo trụ được.
Nghĩ đến đây, trong mắt Văn Nhân Chấn mông lung.
"Công chúa, hoàng thượng hôm nay thân thể không được khỏe, công chúa mang theo thế tử cùng quận chúa về trước đi a." Lưu công công, mở cửa liền chứng kiến Văn Nhân Lạc thẳng tắp đứng ở cửa ra vào, hốc mắt hồng hồng lạnh băng nhìn mình.
Vốn là khẽ vấp, ngẩn người, công chúa quả nhiên đã biết nên muốn gặp hoàng thượng.
Nhưng hoàng thượng lại không muốn nhìn thấy công chúa, phải làm sao cho phải, sau đó cung kính nói với Văn Nhân Lạc.
"Phụ hoàng thân thể không khỏe, nhi thần càng phải nên quan tâm.
Công công xin tránh ra." Văn Nhân Lạc hai tay phát run, trên đường đi vào cung, mọi người đều khe khẽ bàn luận, từng câu từng chữ đều lọt vào tai mình.
Không khỏi nói về nàng.
Âm thanh lạnh như băng truyền đến.
"Chuyện này..." Lưu công công còn đang ở cửa do dự.
Nên nghe công chúa hay nghe hoàng thượng đây? Thật sự là khó xử mà.
Văn Nhân Lạc nhìn thấy Lưu công công còn đang do dự.
Nội tâm lo lắng muôn phần, trực tiếp nắm lấy tay hai hài tử vượt qua Lưu công công đi vào thư phòng, nếu không phải do phụ hoàng tự nói với mình, mình sẽ không tin, những cái kia đều là lời đồn đại.
Nàng đã nói sẽ nhanh chóng trở về mà, nàng chưa bao giờ nuốt lời.
Phải nói với phụ hoàng, những tên tung ra tin đồn kia phải bắt hết lại.
Trong mắt mang theo kiên định.
Lưu công công tự nhiên không dám ngăn cản, chỉ có thể thối lui đứng qua một bên, thuận thế nhường đường cho Văn Nhân Lạc.
"Phụ hoàng." Văn Nhân Lạc từ từ đi vào, thấy Văn Nhân Chấn đang ngồi tại ghế rồng, dùng nắm đấm chống đầu, nhắm mắt trầm tư.
Văn Nhân Chấn nghe tiếng chậm rãi mở mắt ra, nhìn nữ nhi của mình đứng trước mặt.
Thở dài một hơi.
Mình biết Lưu công công không ngăn được nàng.
Nên biết sớm muộn gì cũng sẽ biết "Lạc Nhi đến rồi."
"Nghe nói thân thể phụ hoàng không khỏe, phụ hoàng đã đỡ chưa ạ?"
"Lạc Nhi..." Gọi tên, Văn Nhân Chấn không biết nên mở miệng thế nào.
"Phụ hoàng, nhi thần hôm nay nghe được một ít tin đồn." Văn Nhân Lạc cười khổ một cái, nhìn xem phụ hoàng "Bọn hắn nói Diễn đã tử trận trên sa trường.
Phụ hoàng nhất định phải cho Diễn một công đạo, có được không?"
"Lạc Nhi..." Văn Nhân Chấn nhìn xem bộ dạng của nữ nhi, tim như bị đao cắt.
Cầm lấy tấu chương đưa tới trước mặt Văn Nhân Lạc.
Thở dài một hơi.
Văn Nhân Lạc trừng to mắt, không thể tưởng tượng nổi nhìn xem phụ hoàng "Phụ hoàng đây là thế nào? Nữ tử không rõ chính sự..."
"Lạc Nhi xem một chút đi." Văn Nhân Chấn vô lực nói.
Văn Nhân Lạc trong nội tâm choáng một cái.
Dùng hai tay run rẩy từ từ tới gần tấu chương.
Cái này là đáp án? Cúi xuống nhìn thoáng qua.
"Phanh" tấu chương rơi xuống đất "Sở vương bất hạnh tử trận trên sa trường." mấy chữ rơi vào mắt Văn Nhân Lạc.
Sững sờ tại chỗ.
Lập tức có một loại cảm giác hít thở không thông.
"Lạc Nhi...!Trẫm có lỗi với con, trẫm..." Nói xong không dám nhìn đến Lạc Nhi, chẳng qua là cúi xuống tìm một nơi trên bàn.
"Phụ hoàng không cần phải làm vậy, phụ hoàng không có gì phải xin lỗi nhi thần.
Phụ hoàng là quân chủ sao có thể như thế." Văn Nhân Lạc mặt ngoài gió êm sóng lặng, khiến người nhìn không ra tâm tình.
"Lạc Nhi" Văn Nhân Chấn giật mình nhìn xem nữ nhi, vốn tưởng rằng nữ nhi sẽ ồn ào khóc lên.
Hôm nay như vậy, mình càng mắc nợ nàng.
"Phụ hoàng, nhi thần đi xem mẫu phi.
Cáo lui." Nói xong khom người.
Xoay người rời khỏi.
Lưu lại hai bé con không biết phải làm sao.
Ra khỏi thư phòng điều khiển, Văn Nhân Lạc ngưỡng đầu ngăn cản nước mắt chảy ra, nắm đấm chăm chú bóp lại, cắn môi.
Đi về hướng tẩm cung của Đức quý phi.
Từ khi Văn Nhân Trạm được phong vương, Đức phi cũng được hoàng đế tiến phong.
Vào ở phượng vũ cung, còn gì vinh quang bằng.
"Lạc Nhi, con đã tới." Đức quý phi nghe nói nữ nhi tiến cung, sáng sớm đã chờ ở đây.
Thật xa liền thấy nữ nhi đi đến, vội vàng kêu lên.
"Mẫu phi...!nữ nhi đi vào là được." Văn Nhân Lạc bước chân nhanh hơn.
Sau khi ngồi xuống, Đức quý phi cau mày "Lạc Nhi, con nói đi, là chuyện gì? Con chẳng lẽ lại không sao?" Lo lắng với Văn Nhân Lạc.
Nghe được tin tức này quả thật nằm ngoài ý muốn.
"Nó tự nhiên không lo làm vương gia thật tốt, lại muốn đi chiến đấu? Bây giờ thì tốt rồi, nó nói đi liền đi, lại lưu ba người các con cô nhi quả mẫu ở đây, sau này phải làm sao bây giờ? Thật đáng thương cho nữ nhi của ta tuổi còn trẻ đã phải thủ tiết." Nói xong nước mắt một giọt lại một giọt chảy xuống.
"Mẫu phi..." Văn Nhân Lạc giật mình nhìn xem Đức quý phi.
Hiện tại mới phản ứng tới việc Tiêu Thành Diễn đã thật sự rời đi? Đúng vậy, không có nàng, ta phải làm sao bây giờ? Ta sẽ không còn gặp được nàng nữa ư?
"Có điều Lạc Nhi, phụ hoàng con thương con.
Con yên tâm, mẫu phi đi tìm phụ hoàng con, xin ngài cho con lựa chọn tốt nhất.
Lạc Nhi còn trẻ có thể tái giá." Đức quý phi bỗng nhiên nhớ ra cái gì, lại nói tiếp "Hai hài tử kia, dù thế nào cũng là ngoại tôn hoàng gia, Tiêu Quyết thừa kế tước vị, phụ hoàng còn sẽ không mặc kệ đâu.
Lạc Nhi hãy tìm chỗ tốt, đừng tìm nơi múa đao lấy kiếm, mỗi ngày phải vì hắn lo lắng hãi hùng.
Mẫu phi vẫn hy vọng con có thể bình an sống tốt qua cả đời." Nắm lấy đôi tay lạnh như băng của Văn Nhân Lạc, tận tình khuyên bảo.
Cũng không biết kiếp trước tạo nghiệt gì.
Kiếp này nữ nhi sao lại khổ như vậy.
"Không...!Mẫu phi, nàng nhất định sẽ trở về.
Mẫu phi, nàng sẽ không rời khỏi đây đâu.
Trong thư nàng có nói, nàng sẽ trở về, nàng nói sau khi binh định chiến loạn sẽ dẫn con đi du sơn ngoạn thủy, người xem...!Người xem.
Nàng sẽ không nuốt lời đâu." Văn Nhân Lạc lắc đầu, từ trong lòng ngực móc ra thư của Tiêu Thành Diễn.
Đưa Đức quý phi xem lấy "Mẫu phi, người nhìn thấy không? Nàng nói hết thảy đều thuận lợi.
Nữ nhi chờ nàng trở về, nữ nhi đã gả cho Tiêu Thành Diễn rồi, làm sao có thể tái giá, làm vợ người khác???" Cánh tay Văn Nhân Lạc một mực run rẩy dữ dội.
Ý đồ thuyết phục mẫu phi.
"Lạc Nhi, hãy tiếp nhận thực tế a.
Nó đã chết rồi.
Di thể còn đang trên đường đưa về đây.
Lạc Nhi vẫn còn trẻ a." Đức quý phi nghe xong, liền cấp bách.
Nữ nhi lúc nào đã biến thành như vậy?
"Không...!nàng không có chết, bọn họ không tin con, mẫu phi cũng không tin con sao? Nữ nhi trở về vương phủ, chờ nàng trở về..." Văn Nhân Lạc trực tiếp đứng lên.
Đối mặt với Đức quý phi.
Lắc đầu, vững chãi tin tưởng ý nghĩa của mình.
"Lạc Nhi...!con không phải là..." Đức quý phi khó có thể tin nhìn xem nữ nhi.
Dù cho đã biết rõ tế tử hoàn khố không phải như lời đồn đại ban đầu.
Nhưng mình cũng không có thiện cảm với hắn.
Hắn đã chết coi như là giải thoát cho nữ nhi mình.
Chưa từng nghĩ nữ nhi sẽ động lòng.
"Đúng vậy thưa mẫu phi, con yêu nàng, con rất yêu nàng.
Không có nàng con biết phải làm sao bây giờ?" Văn Nhân Lạc ngã tại mặt đất, ánh mắt mất đi tiêu cự, trong miệng một mực lặp đi lặp lại câu nói vừa rồi.
Đức quý phi liền vội vàng đứng dậy đi lên đỡ lấy nàng.
Nhìn xem nữ nhi lớn lên, chưa từng thấy nữ nhi thế này.
Nữ nhi một mực ổn trọng trưởng thành.
Nhưng hôm nay lại biến thành bộ dạng này.
Trong lòng đau buốt.
"Mẫu phi, con nên làm gì bây giờ?".