Lạc Điệp Hữu Tình

Duẫn Nguyệt Tình nhẹ nhàng đặt Diệp Lăng Hiên ở trên giường, âu yếm đắp chăn cho hắn, “Ta đã dùng bồ câu đưa tin báo cho Tề Ngự Thiên biết chúng ta bình yên vô sự. Còn huynh á, nghỉ ngơi dưỡng thương cho thiệt tốt đi, không phải lo gì hết, bá phụ đã đích thân ra tay cứu mấy vị chưởng môn kia rồi.”

Diệp Lăng Hiên tựa vào đầu giường nhìn nhất cử nhất động của Duẫn Nguyệt Tình, “Trời ơi, chăm sóc chu đáo quá đi, không giống tiểu hài tử nữa rồi.”

Lời này vừa thốt ra, Duẫn Nguyệt Tình liền kêu lên, “Ta giống con nít bao giờ hả, ta đây luôn biết cách chăm sóc người bệnh nha, với huynh là cực kì ôn nhu chu đáo đó.”

“Nga, phải không?”

“Tiểu Hiên Hiên, huynh đừng có hoài nghi người ta nữa mà?” Tính tình khôi hài trẻ con của Duẫn Nguyệt Tình lại bùng phát.

“Ngươi a.” Diệp Lăng Hiên buồn cười lắc đầu.

Đứng ở ngoài cửa sổ nhìn vào cảnh tượng ấm áp vui vẻ của hai người trong phòng, Lãnh Dạ Hồn cảm thấy đau xót, vì sao chính mình không được gặp Diệp Lăng Hiên sớm một chút, thấy ánh mắt hắn nhìn Duẫn Nguyệt Tình là hắn biết rằng mình không có cửa chen vào. Bỏ cuộc đi, hắn tự nhủ với lòng. Nhưng mà, hắn lại không cam lòng.

Ban đêm, Lãnh Dạ Hồn một người một mình ngồi ở ngoài phòng uống rượu giải sầu, nâng chén tiêu sầu càng sầu thêm, ha hả, câu này quả không sai, Lãnh Dạ Hồn híp mắt, tay bóp chặt chén rượu.


“Lãnh huynh, sao lại một mình ngồi đây uống rượu?” Phía sau truyền đến thanh âm của Diệp Lăng Hiên .

“Diệp huynh, Duẫn huynh đâu rồi?” Lãnh Dạ Hồn thấy chỉ có mình Diệp Lăng Hiên nên lên tiếng hỏi.

“Hắn a, chạng vạng ra khỏi cốc đi mua vài thứ, hiện tại còn chưa thấy trở về.” Diệp Lăng Hiên đoán hắn phải rong chơi cho đã rồi mới trở về.

“Diệp huynh có thể cùng ta uống vài chén được không?” Lãnh Dạ Hồn lại nốc cạn một chén rượu.

“Ta bây giờ chưa thể uống rượu được.” Diệp Lăng Hiên lắc đầu.

“Ừ nhỉ, ta đã quên thương thế của huynh còn chưa hoàn toàn bình phục.” Lãnh Dạ Hồn uống sạch chén rượu, hắn cảm thấy chén rượu này thực tràn đầy sầu khổ.

“Lãnh huynh có tâm sự gì sao?” Diệp Lăng Hiên phát hiện tâm trạng Lãnh Dạ Hồn không được tốt.

“Đúng vậy a. Có điều tâm sự này vĩnh viễn không thể nào chia sẻ được.” Lúc này, gió thổi qua, hương rượu tỏa ra, Lãnh Dạ Hồn đứng lên đối mặt Diệp Lăng Hiên, “Diệp huynh, huynh có hiểu chăng cảm tình của ta?”

“Cảm tình?” Diệp Lăng Hiên bị lời này làm cho sửng sốt.

“Là tình cảm ta dành cho huynh.” Bị rượu làm say có chút không kiểm soát, Lãnh Dạ Hồn bắt đầu thổ lộ nỗi lòng của mình.

“Huynh…” Diệp Lăng Hiên phát giác tình huống không ổn, nhớ tới lời Duẫn Nguyệt Tình từng nói, huynh không thấy trong mắt hắn đối với huynh tràn đầy *** sao. Còn tưởng rằng Nguyệt Tình quá đa nghi, không nghĩ tới…

“Ta thích huynh, từ lúc nhìn thấy huynh ở Thanh Châu ta đã thích huynh rồi, cớ gì người huynh thích lại là hắn mà không phải ta!” Lãnh Dạ Hồn đột ngột ôm chầm lấy Diệp Lăng Hiên.

“Lãnh huynh, huynh bình tĩnh chút đi, làm ơn buông ta ra trước có được không?” Diệp Lăng Hiên nóng nảy, giãy dụa thoát khỏi vòng tay hắn.

“Vì sao, vì sao người huynh thích lại là hắn chứ hả?” Lãnh Dạ Hồn lúc này đã hoàn toàn say, gắt gao ôm chặt thân thể Diệp Lăng Hiên, cúi đầu xuống, hôn lên môi hắn.


“Ngô…” Thân mình Diệp Lăng Hiên cứng đờ, dồn sức vào hai tay cố gắng đẩy Lãnh Dạ Hồn ra.

Lãnh Dạ Hồn hoàn toàn đắm chìm trong mộng đẹp. Diệp Lăng Hiên không kiên nhẫn nổi, ngón tay điểm huyệt đạo của Lãnh Dạ Hồn. Lãnh Dạ Hồn xoay người nắm lấy cổ tay Diệp Lăng Hiên, hai người giằng co hơn năm chiêu. Đột nhiên, hơi thở Diệp Lăng Hiên dồn dập hẳn, cả thân mình cũng mềm nhũn ra, hắn bị Lãnh Dạ Hồm điểm trúng Nhuyễn Ma huyệt rồi. Thân thể Diệp Lăng Hiên ngã nhào vào lòng ngực Lãnh Dạ Hồn, lúc này hắn mới buông tha cho đôi môi của Diệp Lăng Hiên.

Hắn rời khỏi chỗ ngồi, ôm Diệp Lăng Hiên đi vào phòng. “Lãnh huynh, xin ngươi chớ làm chuyện nông nỗi với ta!” Trán Diệp Lăng Hiên đầy mồ hôi lạnh, Nguyệt Tình a, ngươi đi đâu giờ này chưa trở lại.

Đem Diệp Lăng Hiên đặt ở trên giường, nhẹ nhàng cởi bỏ quần áo hắn, Lãnh Dạ Hồn âu yếm hôn khắp từ xương quai xanh của hắn trở xuống, mỗi cái hôn đều tràn ngập yêu thương. (chài ơi, sao bé Hiên bị sàm sỡ hoài vậy)

Nhìn bộ dạng của Lãnh Dạ Hồn, Diệp Lăng Hiên biết giờ phút này nói gì hắn cũng không lọt tai, đành nhắm mắt cam chịu cầu nguyện Duẫn Nguyệt Tình mau chóng trở về.

Lãnh Dạ Hồn dịu dàng hôn lên trán Diệp Lăng Hiên rồi từ từ tiến xuống phía dưới.

Đột nhiên, sau lưng hắn truyền đến một đạo kình phong. Không chờ hắn phản ứng, một bàn tay điểm huyệt đạo hắn, rồi tung chưởng đánh hắn văng ra xa.

“Lãnh Dạ Hồn! Ngươi cả gan dám giở trò đồi bại với Hiên sao! Ngươi chán sống rồi chăng?” Thanh âm của Duẫn Nguyệt Tình lúc này nghe còn lạnh lẽo hơn cả hàn băng nơi địa ngục.

Lưu Vân tiên huy khởi, một dải ngân quang hướng Lãnh Dạ Hồn đánh tới, Lãnh Dạ Hồn bị bất ngờ làm tỉnh rượu không ít, vừa định tiến lên xin lỗi thì thấy Lưu Vân tiên dồn dập tấn công hắn nên vội vàng én tránh, “Duẫn huynh, ta, ta, thật sự thực xin lỗi, ta say rượu nên không ý thức được.”

“Ngươi giải thích gì cũng vô dụng!” Duẫn Nguyệt Tình đã hoàn toàn nổi trận lôi đình, một mực hướng hắn tấn công quyết liệt.


“Nguyệt Tình, dừng tay, lúc ấy ý thức hắn không rõ ràng, mới có thể…” Thanh âm Diệp Lăng Hiên vang lên, Duẫn Nguyệt Tình mới hạ thủ, hắn hít một hơi thật sâu, áp chế cơn sung thiên của chính mình, thu hồi Lưu Vân tiên, đi vào trong phòng. Hắn cởi bỏ huyệt đạo cho Diệp Lăng Hiên, nâng hắn dậy, thay quần áo mới cho hắn, ôn nhu hỏi: “Không việc gì chứ?”

Diệp Lăng Hiên lắc đầu, “Ta không sao, kỳ thật hắn chưa làm gì hết, ngươi tha cho hắn đi mà.”

“Huynh a, lúc nào cũng mềm lòng, huynh muốn ta tha hắn thì ta đành phải tha chứ sao, nếu còn có lần sau, ta cam đoan hắn chết không toàn thây!” Vừa nhìn thấy cổ Diệp Lăng Hiên có dấu hôn, Duẫn Nguyệt Tình lại nổi sùng, giận dỗi hôn lên đó, lẩm bẩm nói, “Huynh là của ta, là của ta, không ai được phép chạm vào huynh dù chỉ một chút!”

Diệp Lăng Hiên nở nụ cười, hai tay ôm lấy hắn, “Ừm, ta yêu ngươi.”

“Ta cũng yêu huynh lắm.” Hai người nhìn nhau cười hạnh phúc.

Sáng sớm hôm sau hai người phát hiện Lãnh Dạ Hồn đã rời khỏi Lạc Diệp cốc đêm qua, chỉ để lại một phong thư:

[Diệp huynh, Duẫn huynh, ta thật sự thực xin lỗi các ngươi, ta không xứng đáng ở lại Lạc Diệp cốc. Một tháng sau, hẹn gặp lại tại Dương Nguyệt lâu ở thành Lê Dương. Lãnh]

“Tên này xem ra cũng biết điều.” Duẫn Nguyệt Tình lắc lắc lá thư trên tay. “Tiểu Hiên Hiên a, phiền phức cuốn gói đi rồi, bây giờ huynh an tâm dưỡng thương thật tốt đi, một tháng sau chúng ta sẽ đến chỗ ước hẹn gặp hắn.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận