Lạc Giữa Đam Mê

Vào phòng ngủ, cô nhìn thấy cửa mở ra ngoài ban công, một làn hơi nhẹ, lạnh giá len vào phòng, tạo một làn sương mỏng bao quanh phòng. Dưới đường, tiếng nhạc văn vẳng từ quán bar theo gi lùa vào. Chiếc đèn ngủ trong phòng tỏa ánh sáng vàng nhạt ấm áp đủ để xua đi bóng tối.

Anh dừng lại bên cạnh chiếc giường rộng lớn và cởi chiếc áo len cô đang mặc ra để lộ ra chiếc áo sơ mi trắng nhanh chóng bị anh cởi hết nút và quăng sang một bên. Anh tháo chiếc áo ngực của cô nhanh đến không ngờ và tháo hết giày ống, quần jean và cả quần lót của cô. Loáng một cái, cô đã trần truồng trước mặt anh, anh hơi khựng lại vì sự thay đổi những đường nét trên người cô.

Anh chưa thấy cô khỏa thân lần nào nữa kể từ đêm ấy. Và từ đó, cô hơi tăng cân và bụng cô lùm lùm vì đứa bé trong bụng ngày một lớn dần.

Cô quan sát anh khi anh nhìn cô và cô thấy mắt anh trìu mến khi nhìn bụng cô. Đột nhiên cô thấy bối rối, “ Em biết là thân hình em đã thay đổi”

“Đúng”, anh nói, nhìn vào mắt cô, thậm chí còn đặt tay lên chỗ nhô cao trên bụng cô. “Em còn xinh đẹp hơn”.

“Ôi”, Maura kêu lên và nhoẻn miệng mỉm cười e thẹn, “Chỉ được mỗi cái nói đúng thôi”.

Anh cũng mỉm cười, bảo, “Em đang run đấy. Để anh đi đóng cửa sổ lại”.

“Đừng”, cô nói “ Không phải tại trời lạnh mà em run đâu, Jefferson. Chỉ vì em khao khát, khao khát anh thôi”.

Họng anh khô khốc, anh nuốt nước bọt một cách khó nhọc, tiến đến phía sau cô, kéo chiếc chăn và tấm trải giường ra. “Chui vào trong chăn đi”, anh nói chờ đến khi cô chui vào.

Rồi anh vội vàng trút bỏ hết áo quần và chui vào lớp chăn đệm ấm áp cùng cô. Maura nhích vào và ép sát người cô vào người anh theo bản năng. Sự tiếp xúc giữa hai làn da khiến cả hai cảm thấy lâng lâng bay bổng. Tuyệt diệu. Cô bật ra tiếng thở sung sướng mãn nguyện, đưa tay vuốt khắp tấm lưng vạm vỡ, rắn chắc, vòng ra cổ anh và luồn những ngón tay thon vào mái tóc anh, kéo đầu anh sát vào cô.

Môi tìm môi, lưỡi quấn vào nhau say đắm và hơi thở quyện vào nhau. Họ hòa mình vào nhau trong yên lặng, đắm chìm trong ma lực như thể họ sinh ra chỉ để dành cho nhau những điều tuyệt diệu này.

Cảm xúc dâng tràn và bùng nổ trong cô, Maura chỉ có biết ghì chặt anh trong vòng tay anh khi anh nằm lên người cô. Anh dạng chân cô ra, cô ưỡn hông lên chờ đón anh và trong ánh sáng dìu dịu của căn phòng sang trọng, anh đòi thỏa mãn như đã từng được cô làm thỏa mãn. Anh gắn chặt chỗ nhạy cảm của anh vào của cô, cả hai đắm chìm trong vũ điệu dâng hiến – tận hưởng say mê.

Tim hòa cùng nhịp nhập. Hai thân thể chuyển động nhịp nhàng trong giai điệu hạnh phúc tuyệt vời và tiếng kêu rên sung sướng tràn ngập khắp căn phòng.

Anh hôn cô khi cơn khoái cảm trong cô lên đến tột đỉnh và cô gọi tên anh khi thân xác lẫn linh hồn như tan ra trong đôi tay dịu dàng của anh. Một chốc sau, cô siết chặt anh khi xuất tinh và rã rời nằm úp trên người cô.

Trong sự yên lặng như tờ, hàng phút hay hàng giờ trôi qua.

Tất cả những gì cô có thể nhận thức được lúc này là cô không muốn đêm nay lụi tàn. Không muốn mất Jefferson. Tuy nhiên cô không thể nghĩ ra được cách nào để giữ anh lại mà không làm mất đi niềm kiêu hãnh của mình. Lẽ nào anh không thấy được rằng anh yêu cô? Cô cảm nhận được tình yêu ấy trong cái vuốt ve của anh. Thấy tình yêu trong mắt anh. Cảm nhận được sự dịu dàng trìu mến ẩn trong đam mê cuồng nhiệt và biết rằng nó không phải xuất phát từ nhục dục. Từ đam mê thể xác. Mà có tình cảm trong ấy, và nó là cái gì đó hơn cả sự cảm mến.

Nhưng anh đã giữ chặt, không để thoát ra ba tiếng ngắn ngủi kia. Giữ cho mình một khoảng cách an toàn để không dính vào cạm bẫy tình yêu. Cá gì đã khiến anh kiên quyết không trao trái tim mình vậy? Cô tự hỏi.

Trong khi cô đang vật vã với những ý nghĩa ấy trong đầu, anh lăn sang một bên, kéo cô theo và nâng niu ép cô vào lòng. Cô gối đầu lên vai anh, nằm trọn trong vòng tay anh, anh tắt đèn ngủ và yên lặng, không nói gì.

Không biết giây phút này kéo được bao lâu? Cô tuyệt vọng. Đã bao lâu rồi họ làm tan nát trái tim nhau và giờ đây không còn gì sót lại sao?

Anh chậm rãi lần mò tay khắp người cô cho đến khi anh chạm vào bụng cô, để lòng bàn tay áp vào bụng cô. Cô thở dài khoan khoái tận hướng cái vuốt ve dịu dàng của anh mặc dù cô vẫn nhớ đến ngọn lửa đam mê nồng nàn trong anh. Anh dừng tay, những ngón tay xòe rộng ra và cô cảm thấy anh nín thở chờ đứa con đạp lần nữa.

Như để đáp lại lòng khát khao của bố mình, đứa bé ban cho anh một cái đạp nhẹ làm Maura mỉm cười còn đôi mắt ngấn lệ.

“Thằng bé cứng cáp lên rồi đó”, Jefferson hào hứng và cô nghe thấy niềm tự hào, vui sướng trong giọng nói của anh.

“Vâng, nó sẽ tìm cách thoát ra sớm thôi”, cô nói và ngạc nhiên vì giọng nói nghèn nghẹn u buồn của mình.

Jefferson quay đầu nhìn cô. “Em khóc đấy à, Sao vậy?”

“Chuyện vớ vẩn ấy mà, không sao đâu”.

Anh nhổm người lên, chống cùi chỏ xuống giường và nhìn cô. Đôi mắt xanh nhạt trở nên xám lại hơn bao giờ hết và trong bóng tối, dường như nó rực lên bởi những tia sáng trong đáy mắt. Maura đắm đuối chìm trong đáy mắt anh, rồi cô đưa tay vuốt mái tóc lòa xòa trước trán anh ngược ra sau.

“Em ổn chứ? Anh hỏi. “Anh không làm tổn thương em và đứa bé đấy chứ?”

“Không, anh không làm tổn thương ai hết”, cô nói, xua đi nỗi lo sợ trong ánh mắt anh. “Chỉ tại dạo này em hay bị xúc động thôi”

“Không phải thế”, anh nói, miệng mím chặt lại, quai hàm căng lên khi anh nghiến chặt hai hàm răng lại. “Đừng nói dối anh, Maura”.

“Em không nói dối”, cô phản bác, để tay lên ngực anh, đẩy ra, xua anh đi. Nhưng cứ như cô đang cố đẩy bức tường của nhà kho của cô vậy. “Dạo này em hay mủi lòng thôi. Phụ nữ mang thai hay bị hormome tiết ra nhiều hơn làm ảnh hưởng thôi”.

“Đúng, không phải nói dối. Nhưng chưa hoàn toàn đúng sự thật”.

“Ôi, Jefferson”, cô nói trong tiếng thở dài “ Có gì khác đâu?”


“Khác ở chỗ, dù sao chúng ta cũng nợ nhau một lời chân thành phải không?”

“Anh nói đúng”, Maura trầm ngâm, “Tốt nhất là chân thành với nhau. Đặc biệt là lúc này”.

Tới lúc này, cô huých cho anh một cái làm anh oằn người lại và Maura chống tay ngồi dậy trên giường. Quấn chăn và tấm trải giường quanh ngực, cô đưa mắt nhìn màn đêm lấp lánh xa xa qua khung cửa sổ. Khi cô cất tiếng, giọng cô thì thầm như gió thoảng.

“Em chỉ nghĩ tới chuyện em sẽ nhớ anh đến nhường nào khi anh ra đi”.

“Em không phải nhớ”, anh nói và cũng thì thầm “ Em có thể đi cùng anh”.

“Mình đã nói chuyện này rồi mà”, cô nói, đưa hai tay vuốt mái tóc ra sau. “Đứa bé không phải là lý do để mình phải cưới nhau”.

“Nhưng lần này nó không phải là những gì anh nói”, ngay lập tức những lời nói của anh hoàn toàn thu hút sự chú ý của cô.

Maura nhìn anh chằm chằm và cố đọc những điều ẩn chứa trong đôi mắt anh, nhưng bóng tối trong căn phòng này quá dày đặc. “Anh nói gì cơ?”

“Anh đang nghĩ đến chuyện này, Maura à”, anh nói khi bước ra mép giường, với lấy chiếc quần jean và mặc vào. Anh không buồn cài cúc, đi hiên ngang trong phòng, đến bên mép giường cô đang ngồi và đứng đấy, nhìn xuống cô. Tay vòng trước ngực, đứng vững vàng như đang nghênh chiến, anh nói, “Những gì xảy ra giữa hai chúng ta như củng cố thêm ý nghĩa ấy. Chúng ta đã rất hạnh phúc khi ở bên nhau. Đúng vậy, Và em thừa biết điều đó”.

“Em biết”, cô trả lời, tự hỏi anh sắp sửa nói điều gì đây. Cố dằn lòng không được hy vọng, nhưng cô đau khổ vì không tài nào làm được. Cô vẫn không thể để giấc mơ ấy rời khỏi trái tim mình. Cô chờ anh nói tiếp.

“Tốt. Anh rất vui vì em hiểu được. Điều này sẽ giúp anh nói ra chuyện này dễ dàng hơn”.

“Chuyện gì vậy?”

“Đợi chút”, Jefferson nói, anh muốn hai người họ sẽ nói hết những gì họ nghĩ một cách thoải mái lúc này. “Chúng ta đã nói là sẽ chân thành với nhau...”

Cô chỉ chờ đợi anh nói tiếp.

Anh nói buột ra sự thật mà anh đã không định cho cô biết. “Anh không đuổi việc Cara”.

“Gì cơ?”

“Đó là ý tưởng của cô ấy”, anh nói thật nhanh , tặng cô một nụ cười với hy vọng dập tắt cơn giận của cô trước khi tiến thêm một bước nữa. “Ý của cô ấy là làm cho em giận đến mức sẽ đồng ý lấy anh để cho cô ấy được quay lại đóng phim”.

Cô rít lên trong hơi thở, “Với tất cả sự thấp hèn, đê tiện...”

“Anh biết. Anh nghe những từ ấy đầy tai rồi”. Anh cúi xuống hôn cô, nhanh và dữ dội, chặn đứng những tràng chửi rủa sỉ nhục mà cô sắp sửa tuôn ra. Sau đó, bớt căng thẳng anh nói, “Giờ thì tiếp tục nguồn cảm hứng về sự chân thành... Hãy lấy anh nhé, Maura

Rõ ràng vẫn còn cáu tiết vì trò gian dối mưu mẹo của anh, cô nheo mắt lại nhìn anh, "Chuyện này mình đã nói xong rồi mà. Em sẽ không lấy anh chỉ vì đứa con đâu”.

“Ít ra em cũng nghe anh nói hết chứ. Chuyện này không phải là chuyện của đứa bé. Mà là chuyện của chúng mình”.

“Vậy hả?”

Giờ thì anh đã làm cô thật sự chú ý, anh tự nhủ, dò xét tia quan tâm lóe lên trong mắt cô. Và khi anh thích thú nghĩ đến những gì mình vừa đề cập, anh bắt đầu thấy hăng hái hơn. Anh đã từng đương đầu với bao nhiêu đối thủ đáng gờm. Và chuyện này cũng không khác mấy. Anh sẽ thuyết phục cô rằng, anh biết cái gì là tốt nhất và cả hai sẽ cùng nhau chung sống đến trọn đời.

Rất thận trọng, Jefferson đặt tay lên thân hình ấm áp và hấp dẫn với những đường cong rõ rệt của cô. Anh áp lòng bàn tay vào chóp bụng – nơi bao bọc đứa con của họ, cử chỉ xoa xoa bụng như sở hữu của anh không thể qua mắt được Maura. Một hành động đơn giản gắn kết họ với nhau, kết cả ba người làm một mà lẽ ra phải là như vậy.

Anh phải thuyết phục cô. Phải làm cho cô thấy rằng anh sẽ không chịu thua, sẽ không để mất cô chỉ vì cô kiêu hãnh, ngoan cố và bảo thủ. Được ở bên cô lần nữa đã mang quyết tâm này trở lại với anh. Anh sẽ nói rõ cho cô biết hết những gì vừa nảy ra trong đầu anh và rồi cô sẽ hiểu rằng anh đã nói đúng.

Một giải pháp hoàn hảo.

“Anh đang nghĩ gì vậy”?, cô hỏi.

“Anh đang tính đến một cuộc hôn nhân vì lợi”, anh bắt đầu và khi mở miệng nói, anh vội vã, kiên quyết nói cho hết. “Chúng ta hạnh phúc bên nhau và em cũng thừa nhận chuyện đó rồi, vì thế từ chối cũng vô ích thôi. Chuyện tình dục thật tuyệt và thực ra mình cũng thích nhau”.

“Thích”, cô lặp lại lời anh.

“Chính xác”. Anh mỉm cười nói với cô. “Hôn nhân giống như một quyết định làm ăn vậy. Ai cũng làm thế cả Maura. Em. Anh. Đứa con. Chúng ta biết rõ hôn nhân của chúng ta là gì vì thế không có nhận thức lệch lạc. Không có chỗ cho cảm giác hụt hẫng, hay vỡ mộng.”

“Vì lợi ư”, cô nói nho nhỏ. “Hôn nhân là quyết định vì lợi à”.

Anh không thích thái độ ngập ngừng trong giọng nói của cô, nhưng anh chỉ thấy đó là tại cô không có thời gian để nhận thấy hết những cái lợi mà anh muốn đem lại cho cô. Nhưng cô là người thông minh. Cô sẽ nhận ra và sẽ tán thành quyết định của anh nếu anh cho cô thêm thời gian. “Hãy nghĩ thêm đi”.


“Ồ, vâng”, cô khẽ lắc đầu một cách cương quyết, “và trong khi em nghĩ, anh có thể nói cho em biết đâu là tình yêu trong dự định này không?”

Mọi thứ trong anh bỗng chững lại. Anh thấy mình như tách ra khỏi thế giới riêng biệt của anh, Chẳng phải anh đã nói rằng anh sẽ không thốt ra lời cầu hôn nào có bóng dáng của tình yêu trong đó sao? Anh đã khẳng định chắc chắn như vậy rồi mà.

Bực bội trong người nhưng anh không thể nào rời khỏi ánh mắt cô, anh đang đắm chìm trong dòng cảm xúc.

“Tại sao phải có tình yêu trong chuyện này?”

“Hôn nhân không tình yêu chỉ là một thứ nhạt nhẽo, vô nghĩa. Anh không nghĩ vậy sao?”

“Không nhất thiết phải có tình yêu”. Anh cãi lại.

Tại sao cô cứ làm cho chuyện này phức tạp thêm chứ? Khỉ thật. Anh đã vạch rõ kế hoạch cho cô thấy. Đã giải thích với cô anh cảm giác ra sao và họ sẽ được gì. Nhưng thay vì biết điều một chút trong chuyện này, cô lại làm cho anh buộc phải thú nhận hết. Ép anh phải làm tổn thương cô bằng cách nói hết cho cô biết tại sao anh không thể mang đến cho cô thứ mà cô muốn.

Anh hết kiên nhẫn, thổi phù một hơi bực bội, đứng dậy, quay lưng về phía cô và đi ra ngoài ban công đứng trong màn sương lạnh giá đang ùa vào. Anh đứng yên ngoài đó thật lâu và nghĩ. Giá mà anh đi cách đây hai tuần, thì anh đã tránh được chuyện này. Cả hai đã không phải chịu đau đớn thế này.

Nhưng anh đã không thể rời xa cô. Giờ thì cả hai phải trả giá cho việc nuông chiều cảm xúc của mình. Anh nhìn chằm chằm vào màn đêm rất lâu rồi cuối cùng quay lại nhìn cô.

Cô vẫn ngồi trên chiếc giường, trông thật thanh tao. Mái tóc cô rối tinh, môi cô vẫn còn đỏ tấy vì những nụ hôn của anh. Ngọn đèn ngủ hắt bóng trên nét mặt của cô và đôi mắt cô sáng long lanh khi cô nhìn anh. Anh bắt mình phải cứng rắn lên, chống lại cả biển khơi cảm xúc như đang bóp nghẹt trái tim anh.

“Anh không thể yêu em, Maura”. Cuối cùng anh cũng khe khẽ nói.

“Không thể?” Anh vòng tay trước ngực. “Trước đây anh đã từng kết hôn”.

Cô hoàn toàn im lặng bất động.

Anh không thích điều này. Không muốn khơi lại vết thương cũ. Nhưng không còn lựa chọn nào nữa, đành phải nói ra.

“Tên cô ấy là Anna và cô ấy là tình yêu, lẽ sống của đời anh”, anh nói. Anh phải nói ra điều này để Maura có thể hiểu được điều gì đang cản trở anh đến với cô.

“Bọn anh còn quá trẻ để xây dựng tổ ấm, nhưng dù sao thì bọn anh cũng đã ở bên nhau”. Anh mỉm cười khi những kỷ niệm ùa về trong anh. Giờ đây những kỷ niệm đã nhẹ nhàng, phai nhạt dần theo năm tháng và trở nên xa xôi, nhưng đâu đó trong sâu thẳm trái tim anh vẫn còn đọng lại nét hồn nhiên và những giây phút ngọt ngào của ngày xưa.

“Đã xảy ra chuyện gì giữa hai người?”

“Cô ấy đã qua đời”.

“Em rất tiếc”.

Anh gật đầu. “Cô ấy mất lúc 21 tuổi. Anh chỉ hơn cô ấy một tuổi. Một tai nạn ngớ ngẩn. Anna té xuống cầu thang khi đang sơn trong phòng ngủ. Đầu đập xuống đất”. Anh im lặng trong giây lát, nhớ lại lúc đó cô đứng dậy phủi phủi, nói là không sao cả. “Cô ấy có vẻ bình thường lắm nên không đi gặp bác sĩ để khám. Cô còn nói rằng thật vớ vẩn khi làm to chuyện chỉ vì một cái ngã nhẹ như vậy. Cô ấy ra đi trong giấc ngủ tối hôm ấy. Não cô ấy bị tụ huyết.”

“Thật khủng khiếp, Jefferson”, Maura nhỏ nhẹ nói, “Em thật sự tiếc cho anh và cô ấy”.

Anh thoát ra khỏi ký ức ngày xưa và nói nhanh, “Khi cô ấy mất, anh thề là sẽ không yêu ai như đã yêu cô ấy nữa”.

Cô thở một hơi dài nhưng vẫn giữ im lặng. Anh đã hy vọng cô sẽ hiểu. Hy vọng bây giờ cô có thể thấy được những gì anh mang lại cho cô là tất cả những gì tốt nhất anh có thể làm được. Chỉ có thế thôi. Lấy anh với con người hiện tại của anh hoặc sẽ không có gì cả.

Quay lại chỗ cô, anh đứng cạnh giường và nói, “Anh muốn cưới em, Maura. Không phải chỉ vì đứa bé không thôi. Anh thích được ở cùng em. Anh thích có em nằm cạnh anh mỗi đêm. Anh nghĩ chúng ta có thể sống hạnh phúc bên nhau”.

Cô vẫn im lặng và bóng tối đã dày đặc nên anh không thể đọc được những gì ẩn trong đáy mắt cô.

“Em sẽ mang họ của anh”, anh bảo cô. “Anh muốn xây dựng cuộc sống cùng em và nuôi dưỡng con của chúng ta. Nhưng đừng trông đợi tình yêu ở anh, Maura. Bởi vì anh sẽ không bao giờ yêu em”.

Tiếng nhạc xa xa từ quán bar dưới đường vọng lên rõ to trong căn phòng im lặng ngột ngạt. Thời gian trôi qua từng giây chậm chạp.

“Không tình yêu, chúng ta sẽ chẳng có gì cả”, cuối cùng cô cũng lên tiếng và niềm hy vọng của Jefferson như vỡ vụn, chảy thành tro tàn dưới chân anh. Theo bản năng, anh vươn tay về phía cô, nhưng cô chuồn khỏi mép giường, tránh vòng tay của anh. Nhanh như cắt, cô lấy áo quần và bắt đầu mặc vào.

“Maura”, anh gọi cô, tự khen mình đã giữ được bình tĩnh mà anh nghe được trong giọng nói, “nếu em biết nghĩ một chút...”

“Biết nghĩ?”


Cô đay nghiến. “Đàn ông các đòi người ta biết nghĩ trong khi mình thì toàn nói những điều nhảm nhí.”

“Nhảm nhí ư?”, anh vòng qua mép giường và nắm lấy cánh tay cô chặt cứng. “Anh đang cố thành thật với em. Để cho em biết anh là ai, để không thể hiểu lầm nhau nữa. Anh không muốn làm em tổn thương thêm nữa, Maura. Em có hiểu điều đó không?”

Cô hất anh ra, xỏ chân vào đôi ủng và hất ngược mái tóc ra sau. “Anh không thành thật, Jefferson. Với em, hay với anh , hay với cả hai ta. Anh trốn chạy tương lai bằng cả cuộc sống ru rú trong quá khứ. Anh lừa dối em, lừa dối cả bản thân anh. Nếu anh chịu mở to mắt ra thì anh sẽ thấy rõ điều đó”.

“Anh không trốn chạy”, anh cáu gắt, thấy như bị sỉ nhục, cứ như cô cầm những thứ anh đã đưa cho cô để quăng trả vào mặt anh.

“Anh không trốn chạy gì cả”.

“Thật buồn thay. Bởi chính anh phủ nhận điều này”.

Cô khoác cái áo ấm vào và kéo xuống, cào cào lại mái tóc và để nó rơi tứ tung trên vai cô, Jefferson khao khát được chạm vào mái tóc cô. Toàn thân anh rung động ao ước lại được có cô nằm trên chiếc giường ấy. Quay lại nơi anh và cô đã nằm bên nhau cách đây vài phút thôi. Cô đi ào ào từ phòng ngủ ra phòng khách và Jefferson nối bước cô chỉ các cô chừng một hai bước.

“Em đi đâu vậy?”

Cô thở dài, “Em về nhà, Jefferson. Và anh cũng nên quay về đi.”

“Sao cơ?”

Maura quay lại nhìn anh và cô biết nỗi đau trong tim cô hiện lên trong ánh mắt mình, vì đau đớn đến choáng váng. Cô đã hy vọng, mãi cho đến tối hôm nay, rằng anh có thể sẽ tỉnh ngộ và thấy tình yêu ngay trước mắt mình. Cô đã mong chờ anh hiểu ra. Thấy được những gì mà họ có thể có với nhau nếu như anh cho phép mình yêu.

Bây giờ, hy vọng ấy tan thành tro bụi. Anh ta cứng đầu đến mức cứ giữ khư khư lời thề từ đời thuở nào, lúc anh chỉ là một cậu bé mới lớn. Nếu cô không có tất cả ở anh thì cô sẽ không có gì ở anh hết.

“Anh có nghĩ rằng Anna của anh muốn anh như thế này sao?"

“Chúng ta sẽ không bao giờ biết điều đó, phải không nào? Bởi vì cô ấy đã chết”. Giọng anh như tắt nghẹn lại.

“Và anh cũng vậy, tim anh đã chết vì tình yêu đã mất”. Maura nói. “Có một sự khác biệt ở đây là, em tin nếu được lựa chọn, Anna của anh sẽ chọn sự sống. Còn anh thì chọn cách sống trong bóng tối và không ai khác ngoài anh có thể giúp anh thoát ra được”.

Nét mặt anh đăm chiêu xa xôi như tượng đá. "Em muốn sự chân thành. Anh đã trao cho em rồi đấy thôi”.

“Anh đã chân thành. Cảm ơn anh về những gì anh muốn đem đến cho em, Jefferson King à, nhưng em sẽ không lấy anh nếu không có được tình yêu, hay chỉ vì có chút hy vọng sẽ được anh yêu”.

“Maura, tự dưng em nực cười thật đấy”.

“Em không nghĩ vậy”, cô đáp lại lời anh cố giữ giọng bình tĩnh, điềm đạm mặc dù trong lòng cô thúc giục cô hét thật to cho bay mái nhà và gào thét cho thỏa nỗi đau khổ. “Em rất tiếc, Jefferson. Em phải sống thật lòng mình.”

“Anh không muốn em thương hại” anh nạt nộ.

“Tội nghiệp cho anh”. Cô cầm áo khoác lên, đeo cái ví lên và nói, “Nếu anh không quên được quá khứ, làm sao chúng ta có cơ hội để tạo dựng tương lai? Không, Jefferson, tốt hơn là như thế này vậy, anh sẽ thấy thôi”.

“Cách này tốt như thế nào?”

Cô bước ra cửa, nắm lấy tay vặn và dừng lại nhìn anh lần cuối. Thay vì trả lời câu hỏi của anh, cô chỉ nói, “Anh có thể đến thăm con bất cứ lúc nào anh có thể. Anh lúc nào cũng được chào đón nhưng anh sẽ không có được em đâu”.

“Maurra, hãy nghĩ lại những gì em đang làm”.

“Em đã nghĩ. Và em cũng nghĩ giờ thì anh nên quay về nước đi, Jefferson. Quay về Los Angeles và về với cuộc sống nhạt thếch mà anh đang kiên quyết giữ khư khư ấy đi”.

“Cuộc sống của anh không vô nghĩa”, anh phản đối khi cô mở cửa bước qua. “Nhưng có một điều em nói đúng, Maurra à. Đó là đã đến lúc anh phải quay về”.

Cô nhìn anh bước tới bên cô, nét mặt trầm tư, trống trải, cô độc. Maurra siết nắm tay thật chặt gồng mình lên để không chìa tay ra chạm vào người anh. Sẽ chẳng thay đổi được gì. Chỉ tổ kéo dài thêm một cuộc chia ly đau khổ này.

Maurra sẵn sàng đón nhận nỗi đau khủng khiếp mà cô biết rằng nó sẽ theo cô suốt quãng đường còn lại. Nhưng thật nhục nhã nếu để anh biết trái tim, tâm trí, linh hồn cô đã hoàn toàn bị anh khuất phục.

Cô sẽ không để cho anh biết rằng cô yêu anh và sẽ mãi mãi yêu anh. Ôi không, cô sẽ trả anh về với cuộc sống của anh, thế giới của anh. Và cô sẽ sống một cuộc sống hoàn toàn không có anh như trước khi anh đến với cô. Cô sẽ thấy lòng nhẹ nhõm vì biết anh sẽ luôn nghĩ đến cô và... đến đứa con của hai người.

Đôi mắt anh lạnh băng khi anh nhìn vào mắt cô, “Anh sẽ gặp lại em sáng mai trước khi anh lên đường”.

Trông anh thật lạnh lùng. Cứ như họ là hai người tình cờ quen biết nhau. Anh đã bước ra khỏi cuộc đời cô, khép lại những gì mà họ đã tìm thấy và chia sẻ cho nhau, và cô tự hỏi làm thế nào mà cô có thể điên dại yêu một người đến tận xương tủy như vậy.

“Tốt”, cô nói hết sức ngọt ngào. “Em sẽ chờ anh”.

“Ngủ ngon, Maurra”, anh nói rồi đóng cửa lại khi cô vẫn còn đứng đó.

“Tạm biệt, Jefferson”, cô nói khi giọt nước mắt lăn trên má.

***

Đau khổ cũng kéo dài được một tuần rồi.

Maurra khóc đến cạn khô dòng nước mắt.Cô chìm trong tuyệt vọng đến mức em cô – Cara không còn kiên nhẫn với cô được nữa. Cô nhìn đoàn làm phim thu dọn đồ đạc, lên đường khi họ đã làm xong phim, cắt đứt sợi dây gắn kết giữa cô và Jefferson.


Đêm nào cô cũng mơ về anh và ngày nào cũng nhớ nhung anh. Dù cuối cùng giận dữ cũng lôi cô ra khỏi cảnh vật vã thương thân, thật sự cô vẫn không tin anh sẽ bỏ cô ra đi. Maurra rời khách sạn mà lòng vẫn tin rằng khi anh quay lại chào tạm biệt, họ sẽ xóa tan bầu không khí căng thẳng giữa hai người, sẽ có một cuộc ân ái tuyệt vời và những lời thề hẹn về một tình yêu bất diệt.

Thay vì như vậy,anh chàng khó ưa này chỉ đến nhà cô với bộ mặt lạnh như băng, móc ra một xấp giấy và đưa cho cô, rồi điềm tĩnh bước đi. Thậm chí anh còn không thèm quay lại nhìn cô một lần, đúng là một tên đàn ông đáng khinh bỉ, cô nghĩ như vậy khi mà bao tình cảm nồng nhiệt của cô đã chìm ngập trong vũng bùn rồi.

Hai ngày qua cơn cuồng nộ của cô bốc lên ngùn ngụt trong lòng cô và dường như nó chỉ chực nổ tung ra. Jefferson đê tiện, cô thấy anh khắp nơi. Giọng nói anh lởn vởn khắp nhà cô. Nụ cười ấy theo cô khắp cánh đồng và thậm chí cũng không thoát được khi cô lái xe vào thị trấn, bởi cô đang ngồi ngay trong chiếc xe tải đỏ tươi mà chính anh mua cho cô.

Anh xâm chiếm cuộc sống của cô, làm đảo lộn mọi thứ và biến mất. “Anh là loại người gì vậy?”, cô nói to dù quanh cô chẳng có một ai.

Cô kiểm tra chốt cửa nhà kho nơi nhốt mấy con cừu mẹ và cừu con để tránh gió mưa một cách vô thức. Rồi đi vào nhà, hỏi con King. “Tao có phải là người đáng nhớ không? Có phải là loại người dễ dãi để người ta lang chạ với mình rồi họ chỉ cần nói, “Cảm ơn nhiều, giờ thì tạm biệt nhé” là được sao?"

Có chó kêu ư ử đáp lại và cô biết ơn vì nó đã ủng hộ cô. "Không phải thế đâu. Mày đúng đó. Tao chắc chắn không phải là kẻ không đáng nhớ đến. Anh ta phát cuồng vì tao ấy nhưng không biết đấy thôi.”

Cô nhớ hết những gì xảy ra trong đêm cuối cùng cô ở bên Jefferson và cầu mong anh cũng sẽ không quên. Và hy vọng nó đang dày vò anh. Mặc dù cô chắc chắn rằng anh đang bị những kỷ niệm về những gì mà anh đã hất đổ tra tấn anh, bao nhiêu đó cũng chưa đủ khỏa lập đi hoang vắng trong lòng cô.

“Sao anh lại dám ngoảnh mặt quay lưng với tôi? Với hai mẹ con tôi?”, cô lảm nhảm lời nguyền rủa thậm tệ, tất cả những từ ấy cô dành tặng cho cái đầu đẹp đẽ của anh khi cô băng trên sân, con King nhảy nhót dưới gót chân cô. “Ai cho anh cái quyền nói rằng chuyện này đã kết thúc? Chẳng lẽ mình chịu nghe lời anh ta và lặng lẽ rút lui, sợ sệt giống như nữ sinh bị sợ trừng phạt vậy sao?"

Con chó sủa lên và cô gật đầu như hiểu rằng con vật cưng khổng lồ ấy tán thành những gì cô nói. Cô băng qua sân, qua mấy bậc tâm cấp hiên sau nhà và đá văng đôi ủng hiệu Wellington ra khỏi chân. Như đồng cảm với những đau đớn trong cô, ông trời làm mưa suốt mấy ngày qua và trang trại hầu như không khác gì một dòng sông đầy sình lầy. Tất nhiên là con Kinh khoái lắm, đó là lý do tại sao cô phải để một cái khăn cũ và một chậu nước ở cửa sau.

“Vào nhà đi”, cô ra lệnh và con chó to bự ngoan ngoãn bước vào chậu nước rồi bước ra. Maurra lau khô mấy cái chân của nó, vắt cái khăn lên tay vịn của tam cấp, rồi mở cửa cho cả hai đi vào gian bếp ấm cúng.

“Liệu anh ta có nghĩ là mình sẽ ngồi im, chấp nhận lời tuyên bố của anh ta và tiếp tục sống một cuộc sống như xưa không nhỉ?”

Cô cầm ấm trà lại bồn nước, đổ đầy nước và đun lên. Khi ngọn lửa táp vào chiếc ấm đồng, cô gõ nhịp mấy ngón tay lên bếp một cách nôn nóng.

“Làm sao mà anh ta không nghĩ như thế được chứ, Maurra, mi đúng là ngu ngốc. Không phải mi cũng quay lưng với anh ta đấy sao? Chẳng phải mi đã để vuột anh ta khỏi tay mình mà chưa một lần nói yêu anh ta đấy thôi?”

Chịu hạ thấp mình để thừa nhận những điều đó. Maura thừa nhận tối hôm ấy, cô đã để nỗi đau và thất vọng của mình làm phản ứng của cô đối với Jefferson trở nên thái quá. Nếu cô không quá choáng váng vì lời tuyên bố của anh rằng anh đã một lần yêu và sẽ không thể yêu thêm lần nào nữa, thì có lẽ đã giữ vững lập trường rồi. Có lẽ cô đã nói hết suy nghĩ của cô như thế nào về người đàn ông sợ hãi tình yêu. Có lẽ cô đã...

“Chuyện này sẽ chẳng đi đến đâu. Không tốt cho ai trong chúng ta cả. Có gào thét đến thủng trần nhà thì cũng được gì khi anh không hề nghe được?”

Anh ta phải nghe, cô nghĩ. Côphải làm cho anh ta nghe. Luồng suy nghĩ của cô bỗng khựng lại và cô xoay người lại, nhìn chăm chăm c điện thoại màu vàng để trên quầy.

Trước khi quyết định làm việc dại dột, cô bước thẳng đến hộc tủ gần chỗ để điện thoại và rút ra bốn tờ giấy mà Jefferson để lại cho cô.

Số điện thoại và địa chỉ của những người mà anh có thể nghĩ ra lúc đó được đánh máy rõ ràng và in ra, anh làm gì cũng rất hiệu quả, Jefferson của cô, anh là Jefferson của cô – một người đan ông vô cùng ương ngạnh.

Cô nhìn vào danh sách. Số điện thoại di động của anh, số của mấy anh em nhà anh, anh em họ của anh, văn phòng làm việc của anh, nhà anh và nhà nghỉ trên núi, thậm chí cả chỗ ở của anh ở London và Paris. Buổi sáng cuối cùng anh ấy nói là không muốn cô gặp rắc rối trong việc liên lạc với anh nữa.

Anh ta có cả bồ thông tin một khi anh ta muốn, cô trầm ngâm đưa ngón tay lên danh sách.

Nhưng cô sẽ không gọi thẳng cho Jefferson đâu. Cô tự dặn lòng. Không. Những gì cô phải nói với anh chỉ có thể nói khi gặp trực tiếp mà thôi, vì thế nếu cần cô sẽ làm cho anh sáng mắt ra. Cô có ít nhất ba lựa chọn. Cô chọn một cái tên nghe quen thuộc nhất và nhấn phím gọi.

Khi nghe một giọng trả lời điện thoại cộc lốc vang lên, cô nói “ Xin chào, có phải Justice King, em của Jefferson đấy không?”

Một hồi im lặng thật lâu, rồi cô nghe, “Vâng. Nghe giọng nói của chị em có thể đoán được chị là Maurra”.

“Đúng, là chị đây”, cô nói, lòng rộn rã vì biết được ít ra anh chàng ngốc nghếch mà cô yêu đã kể về cho anh em nhà anh nghe rôi. “Chị có chuyện muốn nói với ông anh ngốc nghếch của em. Chị muốn hỏi em không biết em có thể giúp chị không?”

Có tiếng cười khùng khục như bị cố ghìm lại chạy qua điện thoại , rồi tiếng Justice lên tiếng, “Chị đang định đi một chuyến sang Los Angeles à?”

“Ừ,” cô trả lời, kế hoạch hình thành trong đầu cô khi cô nói, “Ngay khi chị nhận được vé”.

“Không cần phải thế đâu,” Justice nói. “Khi nào chị có thể sẵn sàng lên đường?”

Hơi nước sôi phụt ra vòi ấm, Maurra bước tới tắt bếp. Trong khi tắt bếp, cô quyết định sẽ nhờ ai trông nom giúp trang trại trong vài ngày và khi đã tính toán xong xuôi trong đầu, cô nói, “Chị sẽ sắp xếp xong công việc vào tối mai."

“Vậy thì chuẩn bị hành lý đi Maura,” Justice nói “Em sẽ cho máy bay của gia đình King chờ chị sẵn ở sân bay. Chị chỉ lo giấy thông hành thôi”.

Cô há hốc kinh ngạc trước sự hào phóng này. “Không nhất thiết phải như vậy đâu", cô bảo, "Chị chỉ gọi em, nhờ xem em có thể sắp xếp cho chị gặp Jefferson ở chỗ nào đó để nói chuyện thôi”.

Justice bật cười và cô thích tiếng cười ấy, cảm thấy như mình tìm được đồng minh trong cuộc chiến riêng tư này.

“Maurra, nói thật nhé. Em làm chuyện này vì em thôi. Ông anh của em suốt ngày cáu kỉnh từ khi đi Ireland về khiến bọn em hết chịu nổi. Vợ em nói rằng phải có lý do gì đó và cô ấy nghĩ lý do chính là chị”.

Giờ thì cô cười toe toét khi biết được Jefferson cũng đau khổ như cô. “Không biết đó có phải là tin đáng mừng không nữa”, cô lí nhí.

Justice cười lớn, “Ồ, vâng. Chị và Maggie sắp trở thành bạn tốt rồi đấy. Em thấy rõ điều đó”.

Hai người không nói gì một hồi rồi Justice tiếp tục, “Khi chị đến đây, chị định sẽ làm gì?”

Maurra dựa lưng vào quầy và kể tỉ mỉ cho em trai của Jefferson nghe hết những gì cô định làm. Hai người sàng lọc ra các chiến lược. Khi cô dập máy, lần đầu tiên trong suốt mấy ngày qua cô tự tin trở lại.

“Jefferson King, anh không biết cái gì đang chờ đợi anh đâu”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận