Lạc Hoa Hữu Ý

~Chương thứ mười bảy~

Chờ Ninh Giản cõng Tô Nhạn Quy về đến Tiêu Dao sơn trang thì, đã muộn. Đại môn sơn trang lại mở rộng, bên trong đèn đuốc sáng trưng, gió đêm quất vào mặt, trong gió còn mang theo mùi máu tanh nồng nặc.

Ninh Giản lòng chợt lạnh.

Tô Nhạn Quy vừa xuống đất vẻ mặt tái nhợt hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”

Ninh Giản nhanh chóng ở trên tay hắn viết: “Chúng ta vào xem.”

Tô Nhạn Quy chần chờ một chút, cuối cùng gật đầu, dựa vào Ninh Giản, vội vàng đi tới.

Mùi máu trong gió càng đậm, vượt qua đại môn, liền có thể thấy trên mặt đất loang lổ vết máu, Ninh Giản cảnh giác, rút đoản kiếm mình cầm, vừa nắm chặt Tô Nhạn Quy.

Khắp nơi tĩnh mịch, chỉ còn tiếng gió sót lại, nhìn không thấy một ai.

Cảm giác được lực độ của Ninh Giản, Tô Nhạn Quy thấp giọng hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”

“Nhìn không thấy ai.”

Tô Nhạn Quy trên mặt lại có phần trắng: “Mộ Dung cùng Kinh Thập bọn họ đâu?”

Ninh Giản không đáp lại, chỉ hướng nơi có ánh đèn dầu lập loè mà đi.

Đi qua một hành lang gấp khúc thì, Tô Nhạn Quy bởi vì không nhìn thấy, một bước giẫm phải một đám máu trên mặt đất, trong lòng run lên, liền siết tay Ninh Giản: “Sao lại có nước?”

Ninh Giản cúi đầu, thấy đám máu kia thì, liền hiểu rõ nếu không có người chết, tuyệt đối không thể có nhiều máu như thế, chỉ là ngẩng đầu nhìn khuôn mặt không chút máu của Tô Nhạn Quy, y cũng không dám nói thẳng, chỉ viết lung tung: “Đại khái là hạ nhân không cẩn thận.”

Tô Nhạn Quy không đặt câu hỏi nữa, hai ngừơi đi một đoạn, hắn mới nói: “Đó… Là máu sao?”

Ninh Giản không đáp lại.

Lại đi một lúc, hai ngừơi liền đi tới bên ngoài nhà chính, trong phòng đèn đuốc sáng trưng, bên trong cũng rất an tĩnh, chỉ là Ninh Giản nội công thâm hậu, có thể mơ hồ nghe thấy có tiếng người hít thở.

Hoặc nông hoặc sâu, rõ ràng là có người bị thương.

Ninh Giản do dự chỉ chốc lát, cuối cùng đưa Tô Nhạn Quy đến bụi cỏ ngoài phòng, để hắn ngồi xuống, rồi sau đó lại viết lên lòng bàn tay hắn: “Ta đi xem, ngươi nấp đi đừng cử động.”

Tô Nhạn Quy nghe theo mà gật đầu.

Trong nháy mắt Ninh Giản rời đi, cảm giác Tô Nhạn Quy vẫn như cũ mà nắm lấy tay mình, chỉ là chờ y phục hồi tinh thần, cái tay kia đã buông lỏng.

Không có thời gian suy nghĩ nhiều, Ninh Giản nín thở ngưng thần, giấu tiếng bước chân đi đến gần cửa sổ nhà chính, phục ở dưới cửa nghe một hồi, mới cẩn cẩn thận thận mà dùng nước bọt chọc một lỗ nhỏ trên cửa.

Trong phòng to như vậy chỉ có bốn người, trong đó hai người đều ngồi một góc, lặng yên xử lí vết thương trên người. Mà Mộ Dung lâm ngồi ghế chính giữa, trên mặt hắn ta trắng đến xanh xao, y phục trên người hầu như bị máu nhuốm đẫm, trên vai trái có một vết thương sâu hoắm, xa như thế, cũng có thể nhận ra một mảng đỏ sậm,

Kinh Thập đứng ở bên hắn ta, cầm kim đâm trên người hắn ra, trên mặt ủ khí lạnh, y phục trên người cũng giống Mộ Dung Lâm, gần như bị máu nhuộm đầy, nhưng nhất thời không nhìn ra có bị thương hay không.

Ninh Giản nhìn một hồi, mơ hồ có thể xác định người bên trong không có ác ý, quay đầu lại nhìn Tô Nhạn Quy trốn ở trong bụi cỏ, liền đi qua nâng hắn dậy, vừa hướng vào phòng, vừa viết trên tay hắn: “Thiếu gia hình như bị thương, Kinh công tử đang thay hắn xử lí.”

Động tĩnh của hai người rất nhanh liền kinh động người bên trong, có người hét lớn một tiếng: “Ai ở bên ngoài?”

Tô Nhạn Quy cũng gần như cùng lúc kêu một tiếng: “Mộ Dung Lâm, ngươi bị thương?”


Người ở bên trong lúc này mới kinh ngạc mà kêu lên: “Tiểu Tô?”

Rồi sau đó Mộ Dung Lâm lảo đảo từ bên trong lao ra, túm ngay lấy tay Tô Nhạn Quy: “Ngươi không sao?”

Tô Nhạn Quy giương đôi mắt trống rỗng, hơi nghiêng đầu, làm như nghe không rõ hắn ta nói.

Ninh Giản đã ở bên cạnh mở miệng: “Chúng ta hạ sơn, ở đây xảy ra chuyện gì?”

“Hạ sơn?”

Mộ Dung Lâm ngây người một chút, tựa hồ phản ứng không kịp.

Kinh Thập cũng thò cái mặt lạnh ra nói: “Mộ Dung Lâm, quay lại!”

Mộ Dung Lâm lúc này mới hồi phục tinh thần, hít một hơi khí lạnh, ôm vết thương trên quay lại, đáng thương mà nhìn Kinh Thập cười làm lành.

Kinh Thập không nói nữa, độc ác mà chọc hai kim trên vết thương của hắn ta, rồi im lặng không lên tiếng đi tới trước mặt Tô Nhạn Quy, nắm tay hắn giữ lấy mạch môn.

“Kinh Thập?”

Tô Nhạn Quy chỉ nghe được động tĩnh nhưng không nghe rõ bọn họ nói, cảm giác có người nắm mạch mình, liền biết là Kinh Thập.

Ngón tay Kinh Thập ở trên cổ tay hắn dừng một lúc, rồi từ trong lòng móc ra một cái chai, từ bên trong đổ ra một viên thuốc nhét mạnh vào miệng Tô Nhạn Quy, quay đầu nói với Ninh Giản ngữ khí so với trước lạnh hơn vài phần: “Bắt quay lại giường nằm.”

Ninh Giản ở trên núi lâu thế, cũng tự có thể thăm dò tính tình Kinh Thập, vừa nhìn sắc mặt anh ta liền biết tình trạng của Tô Nhạn Quy tuyệt đối không tốt, không nói hai lời liền đỡ Tô Nhạn Quy ra ngoài.

Nhưng Tô Nhạn Quy lại nóng nảy: “Đến tột cùng là xảy ra chuyện gì” Dừng một chút, lại bồi thêm một câu, “Là ta muốn hạ sơn, không liên quan gì y!”

Ninh Giản cụp mắt, ở trên tay hắn viết: “Không có việc gì, để ngươi về nằm thôi.”

Tô Nhạn Quy lúc này mới yên lặng, mặc Ninh Giản dắt ra khỏi cửa.

Chờ sắp xếp xong cho Tô Nhạn Quy, Ninh Giản một lần nữa quay lại nhà chính, trong phòng chỉ còn lại Kinh Thập cùng Mộ Dung Lâm, hai người kia không thấy.

Vết thương của Mộ Dung Lâm đã băng bó xong, đang ngồi tại chỗ nhắm mắt dưỡng thần, Kinh thập thì ngồi bên cạnh hắn ta, trên tay nghịch mấy cái bình thuốc.

Ninh Giản đi vào đứng trước mặt hai người, cũng không có nói gì.

Mộ Dung Lâm nhanh chóng mở mắt, liền cố sức hừ một tiếng, một lát mới thở dài: “Hạ sơn cũng tốt, ở trên núi bọn ta cũng không chắc giữ được hắn.”

“Xảy ra chuyện gì?”

Kinh Thập thong thả nói: “Mấy kẻ vô dụng của các bang phái liên thủ tập kích đêm, ở nhà bếp động chân tay, rất nhiều người trong sơn trang đều vì trúng độc mà không sức đánh trả, ta cùng Mộ Dung Lâm làm thịt hơn phân nửa chúng, kết quả lại thêm một nhóm phỏng chừng là sát thủ được thuê tới, thân thủ tốt, nếu không phải cứu viện tới đúng lúc, sợ người cả trang sẽ bị giết sạch.”

“Bức lui chúng xong, Mộ Dung Lâm đến phòng Tiểu Tô tìm, lại phát hiện các người không thấy đâu, nghĩ trúng kế điệu hổ ly sơn, Tiểu Tô bị người bắt mất, cho nên lại điều người có thể hành động ra ngoài tìm người.”

Nghe Kinh Thập bình thản nói xong, Kinh Giản lại có thể tưởng tượng lúc đó kịch liệt thế nào, lại nghĩ mình vừa mang Tô Nhạn Quy du ngoạn ngắm hoa đăng dưới chân núi, lạnh lùng giận dữ trong mắt Kinh Thập, cũng không cảm thấy lúng túng.

Kinh Thập trừng y một hồi, tựa hồ tức giận vơi đi, hỏi: “Đi đâu?”

“Dưới chân núi, trấn Bạch Phù.” Ninh Giản cũng không phải người trốn tránh trách nhiệm, đương nhiên không nói là Tô Nhạn Quy kiên quyết múôn đi.


Kinh Thập lại như đoán ra cái gì, lại hỏi: “Tiểu Tô muốn đi?”

Ninh Giản chần chờ một lát, gật đầu: “Ta nghĩ mang hắn xuống núi, hẳn là không trở ngại gì.”

Kinh Thập tựa hồ cười khẩy một cái: “Ngươi cũng không phải người mềm lòng. Vì cái gì chứ?”

Ninh Giản càng chần chờ, ánh mắt Mộ Dung Lâm nhìn chòng chọc y cũng có thể ra một cái lỗ, cuối cùng Ninh Giản nói: “Hắn … Hình như nghe không thấy.”

Sắc mặt Kinh Thập sầm xuống, Mộ Dung Lâm sợ hãi kêu lên: “Cái gì?”

“Vẫn có thể nghe thấy âm thanh, chỉ là bình thường các người nói, hắn nghe không rõ.”

Mộ Dung Lâm thoáng cái quay đầu nhìn Kinh Thập: “Vàng…”

Kinh Thập nhíu mày, tịnh không nói lời nào.

“Là độc phát sao?” Ninh Giản cắn răng, hỏi.

Qua hồi lâu, Kinh Thập mới nói: “Còn chưa đến nỗi, chỉ là sắp áp chế không được, còn tiếp tục…”

Ninh Giản trong lòng lo lắng, ngoài miệng lại lắp bắp. Bên kia Mộ Dung Lâm đã kêu lên: “Vàng, ngươi đừng chỉ nói một nửa a!”

“Không chắc có thể sống qua mùa xuân.”

Đoản kiếm trên tay Ninh Giản leng keng một tiếng rơi trên mặt đất, y nhìn Kinh Thập: “Ngươi… Không phải thần y sao?”

Kinh Thập nhìn kiếm rơi trên mặt đất, trên mặt lạnh lẽo, tựa như bị người giẫm lên chỗ đau nào đó, một lúc lâu sau mới nói: “Độc không phải không giải được, chỉ là thiếu một phương thuốc dẫn.”

“Thuốc gì?” Lúc này đây Ninh Giản hỏi thật nhanh chóng.

“Cỏ Thiên Tâm.”

Ninh Giản chau mày: “Đó là cái gì?”

“Một vị thuốc tương truyền có thể sống lại người đã chết trắng xương.” Trong lời Kinh Thập mang một tia châm chọc, “Kì thật chỉ là thuốc có thể giãn gân mềm cơ thôi, nếu lấy làm thuốc, cũng chỉ có công hiệu giống thảo dược tầm thường, nhưng nếu làm chất dẫn, thì có thể đưa thuốc vào ngũ tạng, công hiệu tốt hơn. Ta lúc trước từng gặp một gốc, lại bị hủy trên tay kẻ không nhìn thấy giá trị của nó.”

“Hiện giờ không tìm thấy?”

“Người có quan hệ thân thiết với Tiểu Tô, đều gắng sức đi tìm. Tin tức thật ra là có, nhưng hơn phân nửa là giả.”

Ninh Giản nghe ra chút mũi nhọn: “Vậy thật thì sao?”

Mộ Dung Lâm nghe y hỏi thế, lòng khẽ động, tiếp lời: “Trong Hoàng cung hẳn là có một gốc, hai mươi năm trước tiến cống, hiện giờ thế nào, rất khó nói. Hơn nữa ngự hoa viên Hoàng cung, cấm vệ nghiêm ngặt, nếu tìm không thấy thuốc phải đền cái mạng, có thể sẽ lỗ nặng.”

Ninh Giản chỉ vừa nghĩ lại, liền hiểu ý hắn ta, lại không nói gì, chỉ hỏi: “Còn gì nữa?”

Kinh Thập cùng Mộ Dung Lâm liếc nhau một cái: “Hai người vừa rồi trong phòng chính là Giang Lăng Song Kiệt, huynh đệ bọn họ ở gần Tây quan tìm hơn tháng, ở trên vách núi Thiên Nhẫn nhìn thấy thứ giống thế, chỉ là núi Thiên Nhẫn cao tận trời, vách núi dốc ngược, quái thạch lởm chởm, có là tuyệt đỉnh khinh công, muốn giẩm lên vách đá hái một gốc cỏ thuốc, cũng không phải chuyện dễ.”

“Bọn họ tự biết năng lực không đủ, muốn xem bọn ta có cách khác hay không, mới ngược về Tiêu Dao sơn trang, kịp thời cứu bọn ta.”


Thấy Ninh Giản thủy chung không nói lời nào, Kinh Thập nhíu mày, “Hiện giờ tin tức đáng tin, cũng chỉ có chút đó.”

Qua một hồi lâu, Ninh Giản cuối cùng mới hơi hơi gật đầu, cũng không nói lời nào.

Mộ Dung Lâm dễ dàng đem tin tức nói ra như thế, vỗn có chủ ý khích Ninh Giản, muốn dựa vào nguồn gốc hoàng thất của Ninh Giản, đem một gốc cỏ Thiên Tâm trong cung kia thăm dò rõ ràng, nếu có thể đem thuốc về thì tốt quá, chỉ là không nghĩ Ninh giản nghe xong một câu cũng không nói, không khỏi có chút thất vọng.

Kinh Thập tựa hồ cũng hiểu tâm tư Mộ Dung Lâm, chính là không lên tiếng vỗ vỗ vai hắn ta, hai mắt thủy chung nhìn Ninh Giản.

“Ngươi ở lại cũng là chuyện tốt. Người tìm Tiểu Tô đòi kiếm phổ cùng bảo kiếm sẽ càng ngày càng nhiều, thủ đoạn càng ngày càng lợi hại, mặc dù Giang Lăng Song Kiệt không đi, bằng sức mấy người chúng ta, cũng không chắc có thể bảo vệ hắn chu toàn. Nhiều hơn một người, coi như trợ lực rất lớn. Còn như thuốc, ta sẽ đưa thư cho người khác, bảo bọn họ nghĩ cách.”

Ninh Giản lại lắc lắc đầu: “Ngươi bảo những người khác đến giúp các ngươi, ta đi tìm.”

Kinh Thập sửng sốt một chút, trên mặt lộ ra kinh ngạc không thể che giấu. Anh ta cũng như Mộ Dung Lâm, cảm thấy Ninh Giản nếu chịu thăm dò Hoàng cũng đến tột cùng chính là không thể tốt hơn.

Nhưng trong lòng anh ta rõ ràng hơn Mộ Dung Lâm.

Lúc trước bọn họ phản đối, Ninh Giản còn kiên trì ở lại, tình trạng hiện giờ, Ninh Giản lại càng không dễ rời khỏi Tô Nhạn Quy. Anh ta đặc biệt nói một đoạn như vậy, cũng chỉ là muốn Ninh Giản quyết tâm. Chính là trăm triệu lần không ngờ tới, Ninh Giản yên lặng lâu vậy, mở miệng cư nhiên lại như mong muốn của Mộ Dung Lâm.

Mộ Dung Lâm cũng rất bất ngờ, thốt lên hỏi: “Ngươi khẳng định?”

“Ta ở lại vô ích.”

Trong giọng Ninh Giản nghe không ra cảm xúc, biểu tình cũng cực bình tĩnh, hai người Mộ Dung Lâm ở một bên, lại mơ hồ cảm thấy một tia khác thường.

Cùng Mộ Dung Lâm nhìn nhau, Kinh Thập mới mở miệng: “Được rồi, một khi đã như vậy, ta chốc nữa đem bức họa hình dạng cỏ Thiên Tâm cho ngươi, còn cả cách thu thập. Ngươi lúc nào khởi hành?”

Ninh Giản lặng yên, một lát sau mới hạ mắt: “Sau hừng đông.”

Một đêm gió lạnh, tan tác thê lương, Tiêu Dao sơn trang cũng một đêm không ngủ, khi trời vừa sáng, Mộ Dung Lâm một thân mệt mỏi bưng thuốc đi tới phòng Tô Nhạn Quy, đem người hơi thở bất ổn gọi dậy từ trong mơ.

“Trời đã sáng?” Tô Nhạn Quy chưa hoàn toàn tỉnh táo, bị người đánh thức, cũng chỉ hàm hồ hỏi một câu, ngọ nguậy ngồi lên.

Mộ Dung Lâm vừa giúp hắn, để hắn rửa mặt chải đầu, mới đem thuốc đưa đến bên môi hắn: “Vàng nói nửa đêm không nên gọi ngươi dây, giờ để ngươi uống thuốc trước đã.”

Tô Nhạn Quy vốn đã chuẩn bị đưa tay đỡ bát, lúc này nghe hắn ta nói chuyện, bất giác tay hơi dừng, khẽ quay đầu đi: “Mộ Dung Lâm?”

Nhìn bộ dạng hắn, rõ ràng là không nghe thấy tiếng, mới hỏi câu kia, Mộ Dung Lâm nhớ lời Ninh Giản cùng Kinh Thập, trong lòng không khỏi đau xót.

Mộ Dung Lâm học Ninh Giản nắm tay Tô Nhạn Quy viết: “Là ta, A Phong bị ta sai xuống núi làm việc, tìm không được người khác, lão tử đành phải tự mình đến hầu hạ ngươi.”

Tô Nhạn Quy sửng sốt một chút, lập tức cười mắng: “Nhà ngươi không có hạ nhân khác?”

“Việc này chỉ có y có thể làm.”

“Vậy ngươi tìn một người khá hơn y cho ta.”

Mộ Dung Lâm nghe lời hắn nói, hơi hơi cười khổ, đang muốn nói cái gì, lại nghe ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân cực nhẹ, vừa quay đầu lại, liền thấy Ninh Giản đứng đó, hiển nhiên đã chuẩn bị xong xuôi, chuẩn bị khởi hành.

“Sao vậy?” Không cảm thấy hưởng ứng của Mộ Dung Lâm, Tô Nhạn Quy hỏi một tiếng.

Mộ Dung Lâm chỉ nhìn Ninh Giản, Ninh Giản cũng nghe được lời Tô Nhạn Quy, liền nhỏ giọng nói: “Ta chỉ muốn nói lời từ biệt với hắn.”

Mộ Dung Lâm nhíu mày, cất giọng nói: “Tiểu Tô, A Phong đến này, nói là trước khi làm việc nói với ngươi một tiếng từ biệt.”

Tô Nhạn Quy vẫn nghiêng tai nghe, chờ hắn ta nói xong, liền không chắc chắn lặp lại: “Nói lời từ biệt? A Phong?”

Mộ Dung Lâm không đáp lại, chỉ tránh ra, chờ Ninh Giản đến gần, mới nhỏ giọng nói: “Ta nói với hắn, A Phong bị ta sai đi làm một chuyện không phải y không được.”

Ninh Giản gật gật đầu, khom người, nắm tay Tô Nhạn Quy.

“A Phong.” Tô Nhạn Quy gợn lên một nét cười yếu ớt, gọi một tiếng.


Ninh Giản do dự một chút, ở lòng bàn tay hắn viết: “A Phong phải thay thiếu gia làm việc, không thể hầu hạ Tô công tử.”

“Không sao.”

Nét cười trên mặt Tô Nhạn Quy không đổi, trong giọng thêm nửa phần ôn nhu.

Ninh Giản nghĩ nghĩ, lại viết: “Bảo trọng.”

“Được.”

Một chữ nhẹ nhàng, lời sắp nói đứt đoạn, Ninh Giản không biết còn có thể nói gì, liền đứng lên, buông tay muốn rời đi.

Nhưng khoảng khắc y buông tay, Tô Nhạn Quy lại túm lấy tay y một phen.

Ninh Giản hít một hơi, mở trừng hai mắt, không biết làm sao nhìn Tô Nhạn Quy.

“Ta tiễn ngươi ra ngoài.”

Tô Nhạn Quy vẫn cười đến ôn hòa, vừa nắm chặt tay Ninh Giản, vừa xuống giường.

“Ta…” Ninh Giản đã hoàn toàn mù mờ, chờ thấy hắn mặc áo mỏng chân trần đứng ở kia, mới bối rối mà quay đầu tìm quần áo.

Mộ Dung Lâm ở bên nhìn cũng có chút khó hiểu, giúp Ninh Giản mặc đồ cho Tô Nhạn Quy xong, trong lúc nhất thời không nghĩ phải ngăn cản.

Ba người đến cổng chính, Ninh Giản cuối cùng ngừng lại, khó xử nhìn Mộ Dung Lâm.

Mộ Dung Lâm hiểu ý y, vỗ vỗ vai Tô Nhạn Quy, đề cao giọng nói: “Tới cửa rồi, để y xuống núi đi, chúng ta về.”

Tô Nhạn Quy hơi hơi nheo mắt, tươi cười thủy chung không trút bỏ: “Được, bảo trọng.”

Ninh Giản lòng từ từ chùng xuống, bắt đầu cẩn thận rút tay mình ra khỏi tay Tô Nhạn Quy.

Tô Nhạn Quy cư nhiên không buông ta, ngược lại còn dùng sức kéo, lấn người lên trước.

“Ngươi!”

Ninh Giản sợ hãi kêu lên, lập tức cảm thấy Tô Nhạn Quy buông tay mình, lại còn duỗi tay bao bọc, ôm y vào lòng.

Ninh Giản trước mắt kinh hoàng, đầu ngón tay cứng cả, chỉ cảm thấy Tô Nhạn Quy như đại cẩu ôm lấy mình, tiếng hít thở trầm ngắn quanh quẩn ngay bên tai.

“Khẩn trương cái gì, ở chung nhiều ngày như thế, sắp chia tay ôm một cái thôi.” Tô Nhạn Quy giọng nhẹ nhàng.

Ninh Giản từ từ hạ mắt, không giãy giụa.

Tô Nhạn Quy cũng thủy chung ôm y, không nói nữa.

Trời đất im lìm, gió không tiếng động, dường như thời gian quay về lúc trước, cái gì cũng không xảy ra.

Không biết qua bao lâu, Tô Nhạn Quy từ từ buông lỏng tay, lòng Ninh Giản theo đó cũng hạ xuống như cũ. Nhưng khoảng khắc chia lìa, Ninh Giản lại nghe bên tai vang lên tiếng Tô Nhạn Quy.

Ngẩng đầu lên, Tô Nhạn Quy đã được Mộ Dung Lâm dắt đi xa, hết thảy dường như chỉ là ảo giác, Ninh Giản cảm thấy tay mình bắt đầu rét run.

Giọng người kia nhẹ mà thong thả, lại vô cùng rõ ràng.

Hắn gọi, Ninh Giản.

***

A, mình thực sự rất cảm phục ngưỡng mộ tình bạn của những con người trong bộ này ;___; hảo thân thiết a;___;


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận