Lạc Hoang

Tương Kiều trở về nhà sau một ngày hết sức bận rộn, suốt dọc đường đi nàng vẫn hay nghĩ về thái độ của Hoàng Chiêu, cũng không biết nói gì hay làm gì cho phải, vốn nàng cũng không cần phải quá mức nhiệt tình như vậy, nếu là thông thường nàng chỉ cần thăm hỏi là được nhưng khi biết Hoàng Chiêu không có phụ huynh bên cạnh lại sống một mình, nàng lại có cảm giác muốn chăm sóc cô bé ấy nhiều hơn một chút, dù sao cũng là vì giúp nàng nên mới bị thương ra như vậy, nhưng cứ nghĩ đến cách Hoàng Chiêu hết lần này đến lần khác từ chối sự quan tâm của nàng làm nàng cũng rơi vào phiền muộn. Đang trong suy nghĩ miên man thì chuông điện thoại vang lên, đầu dây bên kia lên tiếng:

- Chào em, đã lâu không gặp?

Tương Kiều nghe giọng liền thấy quen, cũng nhẹ nhếch môi cười rồi lễ phép đáp lời:

- Chào anh, sao hôm nay cơn gió nào lại làm anh gọi điện cho Tôi vào giờ này?

- Là lâu không gọi em, sợ em quên vị hôn phu khế ước này thôi.

Nghe tới bốn từ "hôn phu khế ước", lòng nàng sanh phiền muộn, cũng đáp lời cho trọn vẹn:

- Tôi vốn không quên nhưng anh cũng là nhớ quá kỹ a. Hôm nay gọi cho Tôi chắc chẳng phải chỉ nhắc điều này?

Người bên kia cũng vội đáp lời:

- Dĩ nhiên là không, chỉ là báo em một tin, khoảng bốn tháng nữa tôi sẽ về nước một thời gian, Em nghĩ xem cũng cần làm lễ đính hôn cho tôi yên tâm chứ nhỉ?

Tương Kiều nghe xong liền thấy ngỡ ngàng:

- "Đính hôn"

- Ừ là "đính hôn", bạ mẹ em cũng đã gọi điện cho ba mẹ tôi bàn về vấn đề này rồi. Em cũng nên chuẩn bị một chút, Tôi gọi là báo cho em biết.

Tương Kiều vẫn còn trong cảm xúc bàng hoàng khó tả, nàng chỉ nhẹ "ầm ừ" rồi cũng tìm cớ đế kết thúc cuộc gọi. Người gọi cho nàng là Bách Triệu, vị hôn phu được gia đình định hôn từ rất lâu, nàng cũng biết điều này từ khi nàng ý thức và hiểu được nhân sinh quan khi trưởng thành. Cảm thấy ảo não kéo tới, thật ra nàng không hề muốn kết hôn sớm như vậy, là ba mẹ sợ nàng thành bà cô già ế hay sao lại vội vàng ban cho nàng một cuộc hôn nhân sớm như vậy. Chỉ mới hai mươi sáu tuổi thôi, nàng còn chưa muốn đưa mình vào sự ràng buộc của hôn nhân. Nghĩ đến phải về nhà ba mẹ một chuyến để nói chuyện lại với họ thì điện thoại nàng có tiếng vang tin nhắn. Nàng nhìn tin nhắn, đôi mắt cũng lộ vẻ ngạc nhiên cùng thâm tình, là tin nhắn của Hoàng Chiêu.

"Lúc nãy nếu em có nói lỡ lời cô cũng đừng để tâm, chỉ là lo lắng cô nhiều việc"

Tương Kiều khẽ nhếch môi cười rồi cũng chậm rãi gửi một dòng tin

"Tôi không bận lòng đâu, Em nghỉ ngơi và học tập đi nhé, mai tôi lại ghé"

Đang trong phút phiền muộn không biết nên đối xử tiếp theo với cô bé như thế nào thì lại nhận tin nhắn này, Tương Kiều cũng không nghĩ quá nhiều, nàng thực hiện thủ tục rồi cũng lên giường ngủ sớm. Hôm nay cũng thật mệt mỏi đi, nghĩ tới lui vẫn còn chuyện đau đầu phải sớm giải quyết. Nàng khép hờ mi mắt rồi cũng chìm sâu vào giấc ngủ.

Nguyên lai cuộc sống là những chuỗi định mệnh nối tiếp nhau, có những thứ muốn cưỡng cầu cũng khó lòng toại nguyện hay có những thứ không muốn bị sắp đặt vẫn là phải thuận theo ý của gia gia. Những tưởng số phận mình sẽ do mình quyết định nhưng lại phải theo sự sắp xếp của người khác. Cho dù muốn né tránh cũng phải đối diện.

* * *

Tiếng chuông cửa vang vào sáng sớm, Hoàng Chiêu không chậm không nhanh ra mở cửa, nụ cười tỏa nắng của ai kia làm nàng ngơ ngác nhìn hồi lâu, một hộp thức ăn đưa trước mặt.

- Ăn sáng thôi.

Tương Kiều bước vào nhà, tươi cười với Hoàng Chiêu, nàng bày biện đồ ăn sáng trên bàn, một cách rất tự nhiên, Hoàng Chiêu cảm thấy ngỡ ngàng rồi cũng đến ngồi đối diện Nàng.

- Sáng nay cô không đi dạy sao?

- Không, sáng nay tôi không có tiết dạy, tập vở học của em hôm nay tôi có nhờ bạn học ngồi chung bàn với em chiều sẽ gửi qua đây. Tôi sẽ phụ chép bài vở cho em (Tương Kiều vẻ mặt vui vẻ nói).

Hoàng Chiêu thấy nàng sắp xếp chu đáo cho mình, trong lòng khẽ run nhè nhẹ, kể từ lúc nào nàng đã không còn ai lo lắng chu đáo cho nàng như vậy, hồi ức tách rời kéo đến, nhớ lúc trước nhà nàng chưa có chuyện, mỗi tối ba mẹ nàng tuy bận rộn nhưng vẫn làm tròn bổn phận của họ, chăm lo hỏi han chuyện học hành của nàng, có lúc mẹ nàng còn chuẩn bị hết sẵn mọi thứ từ quần áo đến tập vở tươm tất cho nàng, việc của nàng chỉ là học và ngoan ngoãn học thật tốt, hưởng hết mọi ân sủng của gia đình. Nghĩ đến lòng lại rơi vào phiền muộn, thấy vẻ mặt biến hóa của Hoàng Chiêu, Tương Kiều vội vàng hỏi thăm:

- Là ăn không ngon sao?

Hoàng Chiêu hoàng hồn rồi đáp:

- Không, chỉ là lâu rồi em mới có cảm giác có người lo lắng cho em thế này?

Khoé mi Tương Kiều rũ nhẹ, muốn hỏi nhiều hơn về cha mẹ của Hoàng Chiêu, Tương Kiều thấy hoàn cảnh của Hoàng Chiêu khá đặc biệt, cô bé mới mười bảy tuổi mà thôi, vì sao cha mẹ lại không có nhà, cũng không thấy người lớn bảo hộ. Nàng cũng mới dạy tại lớp Hoàng Chiêu hơn một tháng, tình hình cá nhân của mỗi học sinh đa phần giáo viên chủ nhiệm là người nắm rõ nhất, nhưng nếu nàng hỏi thăm về chuyện riêng của học sinh thì có phần không hay lắm nên nàng lựa chọn âm thầm quan sát mà thôi.

Thấy Tương Kiều không phản ứng với lời nói của mình, Hoàng Chiêu vội vàng ăn xong rồi đứng dậy dọn chén bát. Tiếng động làm Tương Kiều cũng hoàn hồn lướt mắt nhìn Hoàng Chiêu:

- Được quan tâm em là điều tôi cần làm, nếu em cần gì thì cứ nói với tôi, đừng ngại.

Bóng lưng ngưng đọng, ánh nhạt trên nền gạch được tia nắng ban mai chiếu rọi, lòng ai nỉ non từng nhịp hân hoan, thoáng trong bóng dáng thướt tha thon thả là dòng chảy ấm áp lạ thường. Lạnh băng như sương tuyết cũng đang dần tản ra theo tiếng nhịp khẽ của thời gian, hai tuần tiếp theo là những chuỗi ngày Hoàng Chiêu được hưởng những ưu ái đặc biệt từ một người xa lạ mà nàng chỉ vô tình làm ân nhân.

"Hoa nở mùa xuân hay hoa nở trong lòng

Lặng lẽ du xuân hưởng chút ân tình xa xăm.."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui