Lạc Lối Giữa Danh Vọng

- Duệ nhi! Em có muốn giải thưởng đó không?

Phía sau lưng cô đột ngột xuất hiện thân ảnh của người đàn ông, giọng nói trầm thấp truyền đến như một loại rượu ngon được ủ lâu năm. Mang theo sự ngang ngạnh cùng bá đạo, cũng không kém phần câu dẫn.

Tấm poster bắt mắt trong lòng bàn tay cô rơi xuống, hơi thở ấm áp của hắn di chuyển trên phần cổ sau của Tư Duệ. Đôi tay mang theo sức lực cường hãn khóa lấy eo cô, hoàn toàn khống chế.

- Ông có ý gì?

Người con gái quay đầu, tiếp xúc trực tiếp với lồng ngực vạm vỡ cứng như thép của Lôi Dực. Hai cánh tay che chắn ở phía giữa, ngăn cản va chạm quá mức thân mật. Da mặt có chút ngưa ngứa vì sự xuồng sả của người đàn ông này.

- Là do em không hiểu thật hay là em đang cố tình không hiểu ý tôi?

Hắn cúi đầu hôn lên tóc cô, trong mắt ngập tràn sự nuông chiều cùng chiếm hữu.

- Ông muốn nhúng tay vào kết quả giải thưởng lần này?

Lễ trao giải Vương Diện, giấc mơ của biết bao nhiêu con người tồn tại trong giới nghệ thuật. Là nơi để vinh danh những gương mặt xuất sắc nhất trong làng diễn xuất, là nơi để nâng cao tên tuổi. Có được cúp danh vọng của năm nào, đồng nghĩa với việc tất cả mọi hợp đồng hay là danh tiếng trong năm đó đều không cách nào kể xiết. Là một bước ngoặt lớn trong cuộc đời mà mỗi một diễn viên luôn khao khát.

- Vẻ mặt của em là có ý gì, không tin tưởng tôi sao?

Lôi Dực xoa đầu Tư Duệ, những việc hắn có thể làm, có thể nhúng tay vào, còn là những thứ nằm ngoài sức tưởng tượng của cô hơn nữa kìa.

Hắn không muốn mang cô gái này lún quá sâu vào vũng bùn của hắn, vậy cho nên thứ hắn có thể cho cô thấy hiện tại chỉ có thể là một mặt sáng trong xã hội của hắn mà thôi.

- Không được! Như vậy là không công bằng, cả một năm qua tôi cố gắng rất nhiều, ông trời không phụ lòng mong đợi vậy nên tôi cũng có được tên trong danh sách đề cử. Tôi tin rằng mình có cơ hội, không cần phải dùng đến những chiêu trò không vẻ vang hay quang vinh đó.

Tiếng cười hùng hậu của người đàn ông truyền trong không khí, Lôi Dực thật sự buồn cười đến không nhịn được. Hắn thầm kêu trời trong lòng, hai tay ôm chặt cô hơn một chút.

- Em thật sự đã quên tất cả những gì mình đã từng chứng kiến và biết được sao?

Câu nói kia vừa phát ra, gương mặt hồng hào của Tư Duệ liền tối xuống, từng dòng suy nghĩ chạy trong não bộ.

Cô thoáng chút đã quên mất một chuyện, ở trên đời này làm gì có cái gọi là công bằng? Qua lời của hắn nói, cái giải thưởng cao quý nhất kia cũng không phải thực sự trong sạch như cô vẫn hằng mơ tưởng và tin vào.

- Tất cả mọi thứ trong giới này, có phải đều được sắp đặt trước cả rồi không?

Vậy thì bao nhiêu cố gắng, bao nhiêu nỗ lực của những người không được nâng đỡ, không được hậu thuẫn chẳng phải đều không đáng là gì sao? Họ chỉ đang mơ một giấc mơ viển vông mà ở trong đó, họ nghĩ là họ sẽ có một ngày đạt được giấc mơ đó.

Mà không hề biết rằng tất cả mọi thứ đều bị tước đoạt một cách tàn nhẫn, chỉ cần một câu nói chỉ cần một cái phất tay, những niềm tin những hy vọng đều sẽ bị phá nát. Hắn nói về việc thay đổi nó giống như nói về một trò chơi của mình.

- Tại sao các người có thể làm như vậy? Chơi đùa với nỗ lực của người khác rồi giẫm đạp nó dưới chân, các người có còn nhân tính không hả?

Tư Duệ biết, quyền lực và danh vọng là thứ có thể làm lu mờ tất cả. Những kẻ nắm trong tay quyền sinh sát, những kẻ nói 1 thì không ai dám cãi là 2, có đủ sức ép có đủ khả năng làm được tất cả mọi chuyện.

Cô đột ngột nhớ về một cuộc gặp gỡ với một bà bà cũng từng là diễn viên gạo cội trong nghề. Bà có một đôi mắt sáng và gương mặt phúc hậu, với cái nhìn về giải thưởng kia như một tín ngưỡng đẹp nhất trong quãng đời thanh xuân. Cả tuổi trẻ bà đã nỗ lực để vươn tay chạm đến nó, nhưng rồi tất cả chỉ còn là sự nuối tiếc còn dang dở cất vào trang kỷ niệm đã qua. Giọng nói của người già hơi khàn, nhưng chứa đựng những sức hút rất lôi cuốn, câu chuyện như một thước phim sống động và hài hòa, mang đến cho người xem những cảm xúc chân thật nhất. Liệu bà ấy có biết được tất cả mọi sự thật phũ phàng và tàn nhẫn thế này không.

Cô đột nhiên cảm thấy rất phẫn nộ, rất bất bình. Cho dù rằng đó là một việc mà kết quả của nó có lẽ ở đâu đó trong tiềm thức cô đã biết được đáp án từ lâu.

Hành động xô đẩy của cô khiến cho Lôi Dực nhíu mày, hắn đương nhiên không để cô tiếp tục làm ra bộ dáng xa cách. Nhất quyết ôm chầm lấy cô gái, ép cô vào góc tường.

- Ông muốn làm gì? Buông tôi ra.

Quay đầu tránh đi nụ hôn của hắn, cánh môi mỏng bạc tình của người đàn ông rơi xuống bên má phải của cô. Lôi Dực cong môi vui vẻ, cực kỳ hưởng thụ mùi hương trên người Tư Duệ.

- Tôi chỉ hỏi em muốn hay không, sao đột nhiên lại nổi giận với tôi như vậy? Em có biết mỗi lần em xù lông lên bực tức, cứ giống như là dùng móng vuốt của mình cào vào tim tôi không? Hử?

- Không biết xấu hổ!

Loại người như hắn, đúng là bất lương nhất trong tất cả những kẻ bất lương.

Tư Duệ thật sự giống như không thể kìm được lòng mình, cơn phẫn nộ trong cô giống như là núi lửa phun trào. Dựa vào đâu cuộc đời này lại bất công đến như vậy?

Giống như không cách nào phát tỏa sự bức bối, cô hé môi hướng bả vai kẻ trước mặt cắn xuống. Dùng hết tất cả sức lực của hàm.

- Ah...

Giọng người đàn ông bất chợt vang lên rồi lại nhanh chóng biến mất.

Vẻ mặt Lôi Dực không có lấy nửa tia tức giận, nhắm hờ mắt cam chịu, ôm lấy cô gái mà xoa dịu. Hôn lên vành tai cô, thấp giọng dỗ dành.

- Tôi biết vì sao em tức giận như vậy, đừng giận nữa. Sau này chỉ cần em không muốn, tôi sẽ để giải thưởng diễn ra theo đúng thứ tự và công bằng có được không?

Hắn xoa xoa tấm lưng mỏng manh của cô, bên trong áo sơ mi tối màu dường như đã loang lổ vết máu.

- Em không muốn giải thưởng này nữa sao?

- Không muốn! Không muốn, tôi không muốn!

Cô nắm lại lòng bàn tay nện vào thân hắn, sức lực giống như là gãi ngứa người đàn ông.

- Được được! Em không muốn, em không muốn, cho dù em không nói ra đi nữa tôi cũng đều cho em.

Những người phụ nữ trước đây không biết phải giở bao nhiêu chiêu trò, bỏ ra bao nhiêu công sức mới có thể leo lên được giường của hắn. Trả cái giá đắt đến mức nào mới có thể cầu xin có được những danh vọng phù phiếm kia.

Nhưng người con gái trước mặt này, cô không cần phải bỏ ra bất cứ thứ gì cũng có thể khiến hắn mê mệt. Khiến cho hắn muốn vì cô mà dốc sức bỏ lòng, mang đến cho cô những thứ tốt đẹp nhất cao quý nhất. Muốn hai tay dâng tặng cô cho cô hưởng thụ, bù lại hắn chỉ cần cô ngoan ngoãn nằm trong lòng hắn như thế này, cho hắn hưởng thụ mọi thứ đẹp đẽ nhất của cô mà thôi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui