Lạc Lối Giữa Danh Vọng

Chỉ một chốc lát sau, phía cửa phòng lại vang lên chút ít âm thanh từ tốn, nhịp gõ nhẹ nhàng chậm rãi biểu thị cho sự kiên nhẫn của đối phương. Lôi Dực sửa soạn lại quần áo cho Tư Duệ, kéo cao chăn bao bọc cả người cô, sau đó mới nâng giọng hờ hững gọi kẻ ở bên ngoài tiến vào.

- Ông chủ, mọi việc đã được sắp xếp ổn thỏa. Chỉ có điều hai tên kia, không biết ý của ngài muốn giải quyết thế nào?

Người đến vận một bộ âu phục đen phẳng phiu, tóc ngắn gọn gàng, vóc người cao lớn, nói chuyện nhưng âm thanh không cao không thấp, vừa đủ cung kính lại khiêm nhường.

Tư Duệ nhận ra được người này, trước đây cô rất thường hay nhìn thấy y đi cùng với Lôi Dực. Tên gọi Tô Đạo, là cánh tay đắc lực cùng hắn nửa bước không rời.

- Đưa đến cho người bên Cung Thành chủ xử lý, nhất định nội trong hôm nay phải tra ra kẻ đứng sau chỉ điểm.

- Vâng! Còn có buổi lễ...

Tô Đạo vẫn giữ nguyên tư thế thẳng lưng cúi thấp đầu, làm cho người khác không có cách nào nhìn ra được biểu cảm trên gương mặt.

- Tôi đã sắp xếp người thay thế Đỗ tiểu thư nhận giải thưởng, nhưng có vẻ dư luận vẫn còn rất nhiều hoài nghi về chuyện này.

Lôi Dực không đáp, hắn tiến đến quầy bar trong phòng, tư thế nhàn nhã lại thành thục, so với dáng vẻ dữ tợn ban nãy giống như hai bản thể hoàn toàn đối lập. Một điên cuồng hung bạo, một đạo mạo bất cần. Trái lại có chút khác biệt trong suy nghĩ của bọn họ, hắn không chọn lấy một chai rượu thượng hạng ở quầy mà là chậm rãi rót nước lọc ra cốc thủy tinh.

Ngón tay người đàn ông thành thục nhấc chiếc cốc tinh xảo lên, xoay người tiến về phía giường ngủ.

- Đừng để có bất kỳ sai sót nào.

Nói với một người nhưng ánh mắt lại dán chặt trên người còn lại.

Hắn đưa cốc nước trên tay đến trước làn môi đỏ hồng của cô, bởi vì vừa trải qua kinh sợ mà trở nên đờ đẫn, bả vai gầy yếu giấu trong lớp chăn dày càng khiến người khác dâng lên thương cảm.

Tư Duệ nhìn người trước mặt có chút mờ ảo dần dần trở nên rõ ràng, bằng một cách máy móc mà cự tuyệt sự quan tâm của hắn.

Trong lòng so với tuyết đá càng lạnh hơn, cơ thể vốn nóng như lửa đốt sau khi phát tỏa lại trở nên băng giá.

Lôi Dực hắn vốn không biết được, thất vọng một khi chất chồng thành núi sẽ hóa thành tuyệt vọng đau thương.

Tô Đạo khẳng khái nâng tầm mắt, giọng nói vô cùng kiên định.

- Sự việc hôm nay là do chúng thuộc hạ thất trách, xin ngài...

- Ra ngoài!

Lôi Dực lạnh lùng cắt ngang lời anh, sắc lại có phần nặng nề hơn ban nãy rất nhiều. Hắn thu lòng bàn tay đang đặt trên đỉnh đầu của cô lại.

Chỉ vài từ có thể rõ ràng ý tứ, lúc này Tô Đạo mới chợt bất ngờ nhớ đến việc hóa ra người chủ mà anh đi theo ngần ấy năm cũng có điều kiêng kỵ. Mà giới hạn của ông ấy chỉ có duy nhất một người.

- Vâng! Tôi sẽ xử lý ổn thỏa thưa ngài.

Người kia thức thời cúi đầu chào rồi lặng lẽ bước ra khỏi phòng.

Thời gian ở bên cạnh Lôi Dực không ngắn khiến cho anh có thể rõ ràng đến từng chi tiết nhỏ nhặt, sắc thái, sự biến hóa trên gương mặt thâm sâu của hắn là tượng trưng cho điều gì.

Thế giới tối tăm mà Lôi Dực đang đặt một chân vào, không được phép có bất kỳ can dự nào đến người phụ nữ ở trên giường kia.

Đàn ông cho dù trên người từng có bao nhiêu tà đạo, nhuốm bao nhiêu ô uế, cũng đều bất giác muốn giữ người con gái của mình luôn được trong sạch, không muốn sự hỗn tạp kia có thể vấy bẩn lên. Việc này từ trước cho đến nay đều luôn là như vậy.

___

Căn biệt thự được xây dựng theo lối kiến trúc châu âu cổ điển không khác gì một tòa lâu đài nguy nga tọa lạc giữa hai ngọn núi lớn tạo cho con người ta cảm giác ngộp thở ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy, tựa như chủ nhân của chúng, sa hoa và nguy hiểm.

- Có việc nhờ vả thì mới tìm đến chỗ tôi, không thì cứ dính lấy minh tinh bé nhỏ mà chơi trò yêu đương.

Gã đàn ông ngạo nghễ ngồi trên sofa, một tay gác lên thành ghế, tay còn lại lắc lắc ly rượu óng ánh, sắc đỏ thẫm phản chiếu bên trong so với sự nham hiểm bỡn cợt của gã vẫn còn quá xa cách.

- Nói cứ giống như oan ức lắm, người khác không biết còn nghĩ rằng tôi thật sự khinh rẻ chú đấy.

- Còn không phải sao? Nói dễ nghe thì là bên trọng bên khinh, nói khó nghe chính là trọng sắc khinh bạn.

Nụ cười thâm hiểm trên môi Cung Nghiêm Thành so với loài rắn độc càng đáng sợ hơn. Có điều lúc này ngoài bỡn cợt vui đùa thì không hề nhìn ra có chút nào sát ý.

- Chuyện này để sau hẵng nói tiếp, người tôi gửi ở chỗ chú?

Khóe mắt đối phương bỗng nhướng lên, nhếch môi cười nhạt ẩn chứa hàm ý sâu xa.

- Người ông chủ Lôi chú tâm, tôi đương nhiên phải đặc biệt kĩ càng mà "chăm sóc"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui