Trần Trạm liên lạc với La Thiếu Hằng, bên kia Thẩm Mạc Thành cũng không nhàn rỗi, hôm nay hắn không tới công ty, mà tới thẳng Giang gia.
Giang quản gia nhìn gương mặt lãnh đạm của hắn bước vào nhà liền minh bạch hắn tới đây vì chuyện gì, tiến tới nói với Thẩm Mạc Thành: “Thiếu gia A Thành, lão gia tử đang chờ cậu trong thư phòng.”
Thẩm Mạc Thành lãnh đạm nhìn ông một cái, gật đầu cùng quản gia tới thư phòng.
Cũng giống lần trước tới đây, Thẩm Mạc Thành ngồi đối diện Giang lão gia tử qua bàn trà, không khí không còn hài hòa êm ấm như trước.
Cho tới nay, Thẩm Mạc Thành đều phi thường kính trọng Giang lão gia tử, từ khi cha mẹ qua đời, người dạy dỗ hắn luôn là ông và ông nội, rất nhiều kỹ năng hắn đều học được từ hai người ông của mình, bọn họ dạy hết cho hắn mọi thủ đoàn tồn tại trên thương trường khiến hắn có thể một mình trống đỡ Thẩm gia như bây giờ, hắn kính trọng bọn họ hơn rất nhiều so với bất cứ người nào khác.
Nhưng đến khi sự việc bị vạch trần, đối mặt với những tổn thương năm đó La Thiếu Hằng vô tội phải thừa nhận, hắn thực sự không thể nào khoanh tay đứng nhìn.
“Nếu đã đến, có gì muốn nói cứ nói.” Giang lão gia tử lên tiếng đánh gãy sự tĩnh lặng trong căn phòng.
Thẩm Mạc Thành khẽ mím môi, hắn buông tách trà xuống, ngữ khí bình tĩnh nói: “Con chỉ muốn tới nói với ông một tiếng, con sẽ ra nước ngoài kết hôn với La Thiếu Hằng.”
“Cạch —-“
Tay cầm tách trà của Giang lão gia run lên, nước trà bắn ra cả tay ông, mãnh liệt ngẩng đầu nhìn Thẩm Mạc Thành.
Thẩm Mạc Thành lấy khăn giấy để một bên giúp ông ngoại lau đi nước trà trên tay, may mắn nước trà cũng đã để bên ngoài một lúc không còn nóng như lúc đầu.
Giang lão gia vốn tưởng hắn tới để chất vấn chuyện mình đã làm năm đó, hoặc là chất vấn chuyện mình lén tìm gặp La Thiếu Hằng ngày hôm qua, lại không ngờ rằng nó lại đột ngột nhắc tới việc này.
Ông nhìn Thẩm Mạc Thành, bày ra biểu tình bình tĩnh, chân thật, đáng tin, mở miệng nói: “….Trong nước sẽ không thừa nhận.”
“Có thừa nhận hay không không quan trọng, chúng con thừa nhận lẫn nhau là đủ rồi.” Thẩm Mạc Thành bình thản nói: “Nếu như có thể được ông nội và ông ngoại chúc phúc, như vậy bọn con sẽ rất cao hứng, nếu như không thể, cũng không ảnh hưởng. Chuyện năm đó cho dù có tiếp tục truy cứu cũng không thể bù đắp được gì, tóm lại, nhà chúng ta nợ Thiếu Hằng quá nhiều.”
“Chúng ta có thể bù đắp bằng cách khác.” Giang lão gia muốn thuyết phục hắn giải quyết bằng cách khác.
“Không thể.” Hai chữ Thẩm Mạc Thành nói không nặng, nhưng lại ẩn chứa khí phách kiên định: “Kỳ thật nói là bù đắp cho em ấy chi bằng nói là bù đắp cho con. Trong vấn đề tình cảm giữa hai người, con mới là người may mắn hơn, may mắn vẫn có em ấy yêu và chờ đợi con mười năm như một.”
Giang lão gia muốn nói gì đó nhưng không cách nào tìm được bất luận lời nào để phản bác, nếu không phải năm đó ông nhìn thấy bộ dạng đau khổ tột cùng quỳ gối khóc khản cả cổ của cậu thanh niên kia, ông thế nào cũng không dám tin có người đã chia tách mười năm mà vẫn có thể yêu một người sâu đậm vẹn nguyên đến thế.
“Ông là trưởng bối, chuyện đã qua con không thể trách ông, chỉ có thể dùng hết sức mình để bù đắp lại. Nhưng ông không biết, năm con vừa tỉnh lại, trong đầu hoàn toàn trống rỗng.”
Lúc nói lời này, biểu tình của Thẩm Mạc Thành vẫn bình tĩnh như không, tựa như đang nói chuyện phiếm: “Trong tiềm thức con cảm thấy như mình đã đánh mất cái gì đó, nhưng con cố nghĩ mãi cũng không ra, loại cảm giác đó rất không dễ chịu, thẳng tới khi con gặp lại Thiếu Hằng.”
Khoảnh khắc khi em ấy cầm tay con giữa đường, con mới có cảm giác như mình một lần nữa được sống dậy mà không phải là một cỗ máy cả ngày chỉ biết làm việc làm việc.
Cho dù có gặp gỡ bao nhiêu người đi chăng nữa, em ấy đều có thể khiến con một lần nữa yêu lại em ấy,
Những câu nói của hắn khiến Giang lão gia tử im bặt, năm Thẩm Mạc Thành hồi tỉnh có bao nhiêu gian nan, chính ông là người rõ ràng nhất, ông làm sao có thể không thương cháu ngoại của mình được? Là trưởng bối, ông vẫn luôn ôm tâm tư muốn những điều tốt nhất cho cháu mình, lấy vợ, sinh con, như vậy đến sau trăm tuổi ông mới có mặt mũi xuống suối vàng gặp lại con gái ông.
“Nếu năm đó ông không quá mềm lòng để con ở lại cạnh thằng bé kia hai năm, có lẽ kết quả sẽ không giống vậy.” Giang lão gia tử thở dài nói.
Năm đó khi bọn họ tìm được Thẩm Mạc Thành, tuy rằng Thẩm Mạc Thành đã mất đi kí ức nhưng so với trước đây nó vui vẻ hơn rất nhiều, từ sau khi con gái và con rể mất đi, cơ hồ chưa từng thấy cháu yêu tươi cười thoải mái như thế.
Hai ông cháu hàn huyên hồi lâu nhưng quá trình càng nhiều là trầm mặc.
“Ta hơi mệt, con về trước đi.”
Sau một lúc nói chuyện, Giang lão gia vươn tay day day ấn đường, có chút mệt mỏi lên tiếng.
Thẩm Mạc Thành cũng không nói nữa, chỉ an tĩnh đứng dậy rời khỏi thư phòng, đi ra tới cửa đột nhiên Giang lão gia lại gọi lại: “Chỗ bác sĩ Trương ta sẽ kêu người báo với ông ấy, con có chuyện gì thì tới tìm ông ta.”
Thẩm Mạc Thành dừng bước, quay đầu lại thoáng nhìn ông ngoại mình, Giang lão gia tay chống đầu, bóng dáng có chút đơn bạc.
“Cám ơn ông ngoại.” Thẩm Mạc Thành thấp giọng nói một câu, Giang lão gia không muốn nhiều lời, khoát tay ý bảo hắn đi đi.
Thẩm Mạc Thành đụng Giang quản gia ở cửa, không quên dặn dò lão quản gia chăm sóc ông ngoại nhiều hơn rồi rời khỏi Giang gia. Giang quản gia nhìn theo bóng dáng hắn rời đi, lại nhìn Giang lão gia đang ngồi cạnh bàn trà, khẽ cúi đầu thần sắc mệt mỏi, có chút lo lắng lên tiếng hỏi thăm: “Lão gia tử, ngài có sao không?”
“Ừ.” Giang lão gia khẽ đáp lại, mở mắt ra: “Lại đây ngồi uống trà với tôi.”
Giang quản gia ngồi xuống đối diện ông, chủ động pha trà rót nước.