Khó có khi nào Lâm Cẩn Ngôn và Giản Vi có được thế giới của hai người, bữa tối đã làm xong, liền mang đến hoa viên trên sân thượng.
Đêm hè gió thổi nhè nhẹ, bầu trời đầy sao.
Ở giữa sân thượng, đặt một cái bàn vuông,không tính là quá lớn,vừa vặn đủ cho hai người thêm một chút lãng mạn.
Trên bàn là giá nến cùng hoa tươi,bánh sinh nhật, còn có Giản Vi tự mình xuống bếp nấu vài món ăn.
Giản Vi một bên cắm nến cho bánh sinh nhật, một bên nói:"Ước đi, ba béo."
Lâm Cẩn Ngôn cười cười, ánh mắt thật sâu mà nhìn Giản Vi:"Em ước giúp anh đi."
Mỗi lần sinh nhật đều là cô giúp anh ước, Giản Vi cũng là bất đắc dĩ,suy nghĩ một lát, sau đó chắp tay trước ngực, đối với bánh sinh nhật của Lâm Cẩn Ngôn mà thành kính ước nguyện:" Hy vọng Lâm Cẩn Ngôn công việc thuận lợi, thân thể khỏe mạnh, gia đình vô cùng hạnh phúc."
Cô mở mắt ra nhìn Lâm Cẩn Ngôn:" Có thể chứ?"
Lâm Cẩn Ngôn giơ tay cầm lấy tay cô, khóe miệng hơi cong nói:"Anh hiện tại cảm thấy rất hạnh phúc."
Giản Vi cười cười:"Ước muốn kia là ngày càng hạnh phúc."
Nói xong, đe bánh kem đẩy đến trước mặt anh:"Thổi nến đi."
Advertisement / Quảng cáo
Lâm Cẩn Ngôn nhìn cô cười nói:"Em thổi."
"Ai, rốt cuộc là sinh nhật anh hay sinh nhật em?"
"Đều giống nhau."Lâm Cẩn Ngôn nghiêm trang mà nói.
Giản Vi đối với anh không có biện pháp nào,đành phải bĩu môi thổi tắt nến.
Thời điểm thổi nến, đột nhiên nghĩ đến, người này có phải thấy động tác thổi nến của cô rất ngốc? Cho nên mỗi lần đều muốn cô giúp anh thổi?
Nghĩ xong, liền ngẩng đầu liếc nhìn anh một cái, Lâm Cẩn Ngôn với vẻ mặt đắc ý mà nhìn cô.
...Ân, hôm nay không tính, hôm nay anh là lão đại.
Giản Vi đem dao cắt bánh kem nhỏ đưa cho Lâm Cẩn Ngôn:" Anh tới cắt đi."
Lâm Cẩn Ngôn lúc này lại cầm dao nhỏ đi tới, hướng về phía bánh kem cắt xuống, cắt một miếng để lên đĩa đưa cho cô.
"Anh không ăn sao?" Giản Vi thấy anh chỉ cắt một miếng, nhịn không được hỏi.
"Em ăn trước đi." Trong mắt Lâm Cẩn Ngôn ý cười càng sâu, Giản Vi nhìn anh, cảm thấy anh có chút không đơn giản,
Quả nhiên thời điểm cô ăn xong miếng bánh kem đầu tiên, Lâm Cẩn Ngôn đứng lên, đi về phía cô, cúi xuống dán môi vào môi cô.
Đầu lưỡi anh tiến vào trong khoang miệng, đoạt đi miếng bơ trong miệng cô.
Giản Vi mở lớn đôi mắt, tim đập nhanh hơn nửa nhịp,có chút không thở nổi.
Lâm Cẩn Ngôn đem toàn bộ bơ trong miệng cô đoạt đi mất, rốt cuộc cũng cảm thấy hài lòng mà buông cô ra,đôi mắt nhìn cô, giọng nói thấp thấp, mang theo vài phần ý cười:" Ăn em tương đối ngọt."
Giản Vi bị Lâm Cẩn Ngôn trêu khiến mặt đỏ bừng, bị anh triền qua đầu lưỡi đến bây giờ vẫn còn cảm nhận thấy.
Theo bản năng sờ soạng miệng, nhỏ giọng nói thầm:"Như thế nào lại như vậy."
Lâm Cẩn Ngôn cười, một tay chống ở trên bàn, một tay chống ở trên chỗ tựa lưng ghế của Giản Vi, cúi người đem Giản Vi giam cầm ở không gian của hai tay, cúi đầu lại muốn hôn cô, miệng Giản Vi vẫn còn cảm giác, vội bịt miệng:"Không cho phép anh ăn em."
Cô nói, đem bánh kem đẩy đến trước mặt anh, ý bảo anh ăn.
Lâm Cẩn Ngôn nhìn cô che miệng, đôi mắt tròn xoe mà trừng anh, khóe miệng gợi lên ý cười,cúi người ở bên cạnh cô nói nhỏ:"Chờ lát nữa trở về phòng lại từ từ ăn."
Lâm Cẩn Ngôn nhớ tới nội y tình thú của Giản Vi,ánh mắt vô cùng ái muội.
Cơm nước xong, Giản Vi no căng bụng, đề nghị đi ra bên ngoài tiểu khu dạo.
Lâm Cẩn Ngôn lên lầu mang cho cô một kiện áo dệt kim mỏng xuống dưới,:"Ban đêm gió lớn đừng để bị cảm."
Giản Vi nghe lời đem áo mặc vào, kéo tay Lâm Cẩn Ngôn, hai người cùng nhau đi ra cửa.
Hơn 9 giờ, tiểu khu còn có không ít người đi bộ.
Giản Vi kéo cánh tay Lâm Cẩn Ngôn, đầu dựa vào vai anh, vừa nhàn nhã đi trên đường vừa ngửa đầu ngắm sao.
Cô nhớ tới thời điểm lần đầu tiên theo Lâm Cẩn Ngôn về nhà, xe đi vào nơi tiểu khu đều tràn ngập màu xanh, trong nháy mắt liền cảm thấy chính mình như tới được nơi tiên cảnh vậy.
Lại nghĩ tới cô của khi đó bất an mà đứng co quắp trước mặt Lâm Cẩn Ngôn, anh đột nhiên giương mắt nhìn cô, hỏi xem cô bỏ học khi nào, lại nói sẽ cho cô tiếp tục đi học. Ngày hôm sau, anh liền cho người đưa cô đến trường làm thủ tục.
Chuyện cũ từng cái từng cái một đang hiện lên trong đầu cô, đột nhiên có chút cảm khái nói:"Lâm Cẩn Ngôn, nếu như lúc trước em không gặp được anh, đại khái sẽ không được học đại học. Em không biết chính mình của hiện tại sẽ như thế nào, bệnh có được chữa khỏi hay không, sẽ mỗi ngày bị người ta tìm đến đòi nợ..."
Cô chính là cho rằng bản thân sẽ vất vả cả đời, mãi cho đến khi Lâm Cẩn Ngôn xuất hiện, mọi thứ dần trở nên tốt đẹp hơn. Nhưng lúc trước lần đầu tiên đi vào nơi này, sẽ không thể nào nghĩ đến sẽ có một ngày trở thành vợ anh.
Advertisement / Quảng cáo
Cô ngẩng đầu nhìn anh, cười hỏi:" Anh khi nào thì thích em vậy?"
Lâm Cẩn Ngôn khóe miệng cong lên cười, nhíu mi, nói:"Cho em đoán."
Giản Vi nghiêng đầu suy nghĩ một lát, lắc đầu:"Đoán không được."
Trên thực tế, Lâm Cẩn Ngôn cũng chưa bao giờ cẩn thận suy nghĩ vấn đề này.
Nhưng nếu cẩn thận nghĩ lại một chút, đại khái... Là năm ấy đưa cô đến biệt thự nghỉ phép chơi. Cô mặc một cái váy vàng nhạt, xách theo rổ dâu tây, tươi cười xán lạn như ánh mặt trời.
Cô hái một quả dâu tây đưa đến bên miệng anh, anh không cẩn thận mà cắn vào ngón tay cô.
Lúc ấy trong nháy mắt kỳ thật là cảm giác gì cũng không nhớ rõ, chỉ nhớ rõ là rất ngọt, so với dâu tây còn ngọt hơn.
"Em thì sao?Khi nào thích anh?" Lâm Cẩn Ngôn ôm eo Giản Vi, cúi đầu nhìn cô, cười hỏi lại.
Giản Vi suy nghĩ một chút, lắc đầu.
Loại chuyện tình cảm này, giống như vào lúc lơ đãng liền sẽ xảy ra.
Có lẽ là lúc anh nghiêm túc giảng bài cho cô, lại có thể là lúc cô làm phẫu thuật nằm ở viện, anh ngày đêm ở bên cô... Lại sớm một chút, có thể là khi anh đưa cô đi học liền thích.
Bất quá, khi nào thích đều không còn quan trọng.
Giản Vi ôm cánh tay Lâm Cẩn Ngôn càng chặt, ngẩng đầu nhìn anh, bỗng nhiên vô cùng nghiêm túc nói:" Lâm Cẩn Ngôn, em hy vọng khi về già có thể cùng anh tản bộ như thế này."
Bước chân Lâm Cẩn Ngôn hơi ngừng lại, ánh mắt rất sâu mà nhìn vào trong đôi mắt cô, từng câu từng chữ vô cùng nghiêm túc mà đáp lại:"Anh sẽ nắm chặt tay em, cả đời không buông."
Giản Vi nghe thấy những lời này, trong lòng cảm thấy như bị thứ gì chọc một chút,mềm đến rối tinh rối mù.
Cô giang hai tay ôm lấy anh, vùi đầu vào trong ngực anh, thanh âm nhẹ nhàng, trong cảnh đêm yên tĩnh, nghẹn ngào nói:" Chồng à, em yêu anh!"
Lâm Cẩn Ngôn cong môi cười, cúi đầu ở trên đỉnh đầu cô hôn một cái:"Anh cũng yêu em!"
Giản Vi trong lòng vừa mềm vừa ngọt, từ trong ngực anh ngẩng đầu lên, đôi mắt sáng lấp lánh mà nhìn anh, bỗng nhiên nói:"Em có quà sinh nhật muốn tặng cho anh."
Món quà bí mật của Giản Vi, Lâm Cẩn Ngôn cũng đã sớm biết, nhưng không có nói ra, sau khi về nhà, Giản Vi tắm rửa, anh nằm ở trên giường, trong tay cầm điện thoại, khóe miệng cười cười.
Tươi cười vẫn không có chút giảm xuống,
Đợi một tiếng sau, đà điểu thẹn thùng rốt cuộc cũng ra khỏi phòng tắm, trên người còn bọc bởi áo choàng tắm dài vô cùng chặt chẽ.
Lâm Cẩn Ngôn nhướng mày cười, hướng về phía cô vẫy tay:" Ngoan, lại đây!"
Giản Vi có chút khẩn trương, đôi tay gắt gao nắm chặt áo ngủ, nhìn Lâm Cẩn Ngôn, chậm rì rì mà đi tới.
Mới vừa đi đến mép giường, Lâm Cẩn Ngôn liền túm chặt tay cô,đem cô kéo vào trong ngực, tay phải liền thuận thế mà định cởi áo ngủ của cô ra.
Sờ đến một tầng vải dệt mỏng, đáy mắt tràn ngập ý cười:" Sách, đúng là yêu tinh."
Ngón tay cởi bỏ dây lưng áo tắ dài, Giản Vi đỏ mặt, đầu cúi xuống thật thấp.
Áo tắm dài hoàn toàn cởi bỏ, bên trong để lộ cảnh xuân, Lâm Cẩn Ngôn ánh mắt gia tăng, hô hấp không tránh khỏi có chút dồn dập.
Cả người Giản Vi ngồi trên đùi Lâm Cẩn Ngôn, lần đầu tiên mặc như vậy, so với việc không mặc gì còn thẹn thùng hơn, nhưng vẫn cố gắng lấy hết can đảm hỏi một câu:"....Thích sao?"
"Thích, thích chết đi được." Lâm Cẩn Ngôn giọng nói có một chút dồn nén, đột nhiên xoay người một cái mà áp đảo cô ở trên giường, cúi người bao phủ xuống dưới.
Ban đêm yên tĩnh, bên ngoài gió thổi nhè nhẹ.
Advertisement / Quảng cáo
Nửa đêm, Giản Vi vô cùng buồn ngủ, mơ mơ màng màng mà ngủ rồi.
Lâm Cẩn Ngôn duỗi tay ôm cô vào trong ngực, cúi đầu thật ôn nhu mà hôn xuống mắt cô, ánh mắt hàm chứa ý cười, cũng ẩn chứa vài phần ôn nhu mà nhìn cô.
Giản Vi ngủ không sâu giấc, mơ hồ mở mắt, phát hiện Lâm Cẩn Ngôn đang chăm chú nhìn mình. Đôi mắt híp lại, trong miệng lẩm bẩm một tiếng, tiến lại gần, ở trên môi Lâm Cẩn Ngôn nhẹ nhàng hôn một chút,mơ màng nói:"Mau ngủ đi, muộn rồi."
Trên môi còn lưu lại một chút độ ấm, trong mắt Lâm Cẩn Ngôn ý cười càng sâu, lại cúi đầu ở trên môi cô hôn một chút, sau đó mới đem Giản Vi ôm vào trong lòng, ôn nhu mà ôm cô.
Tối nay bên ngoài cửa sổ phong cảnh vô cùng ôn nhu giống như thời gian ở trong phòng lúc này vậy.
Sau nửa đêm đột nhiên bên ngoài trời mưa rền gió dữ, Giản Vi sợ nhất chính là tiếng sét, trong lúc ngủ hơi chau mày, chui vào trong ngực Lâm Cẩn Ngôn mà cuộn lại.
Lâm Cẩn Ngôn ôm cô, ở bên tai nhẹ giọng trấn an:" Đừng sợ, anh ở đây rồi."
Giản Vi mơ màng "ừ" một tiếng, thân thể nhỏ lại rúc vào trong người Lâm Cẩn Ngôn.
Cô biết, anh ở đây.
Vẫn luôn ở đây.
Từ khoảnh khắc gặp được nhau kia, chưa bao giờ rời cô quá xa.