Lạc Long Truyền Thừa


Sương mù nhân ảnh dần một dày đặc nơi Diệp Lục Cốc Vực, một trong những lãnh địa của Cổ Đại Ma Thú sinh sống, thảo dược nơi đây liền hái không hết, pháp khí liền nhiều vô kể.
Song, một bát giai ma thú sức mạnh thượng cổ đánh tan một thành trì đều là bình thường, có thể một mình chiến đấu một trăm Thiên nhân cảnh...Truyền thuyết có lưu lại muốn đánh một Cổ Đại Ma Thú cần đến mười Thiên Hoàng cấp bậc bày pháp trận chế ngự, ba vị Thiên Vương hạ kích tấn công mới có thể đánh chết nó.
“Cát Phượng!...Có phải…hình như…chúng ta đang bị kéo ngược lại không?”
Thiên Kiệt vẫn đang chạy hết tốc lực trên nền cỏ xanh.

Song, lại quay ra hỏi Cát Phượng cùng vẻ sợ hãi.
“ư…hu hu…Sư Phụ…Thì chúng ta là đang chạy trên cơ thể của nó mà!…”
Cát Phượng nhát chết lúc này đây sợ hãi chỉ muốn lăn ra ngất đi, nhưng vì ngất là liền sẽ bị nó cắn chết nên đành phải chạy giữ lấy cái mạng…
“gừ! Cho các ngươi chạy!...”
Giọng cổ đại ma thú lại ầm vang.
[sùm…]
Con đường cả hai người đang chạy liền cong vút lên như một cái dốc lớn rồi lại vòng về sau…
“aaaaaa… Sư Phụ người! Đệ tử thoát được liền sẽ thắp hương cho ngài a!...”
Cát Phượng liền thấy cái mồm rắn há ra cả chục trượng bên dưới liền phóng đôi cánh rực lửa như phụng hoàng bay đi nói lớn.
[rầm!]
Một táp liền ầm đến nước bắn ra tung tóe khiến Cát Phượng mình đầy run rẩy chỉ biết nhắm mắt bay đi.
“Sư Phụ…hức…hức …người sẽ không trách đệ tử đâu…ta nhất định sẽ cúng ngài mỗi năm! Hức…huhu…..”
Cát Phượng bay ngược lên trời mà nước mắt không ngừng tuôn.
“Tiểu nha đầu…!”
Tiếng kêu lớn lại vang lên phía sau khiến Cát Phượng sợ hãi lại liền lấy ba quẻ hương ra không ngừng khấn vái cùng phóng cánh bay đi nhanh hơn.
“hức….hức….sư phụ ngài….làm ma cũng đừng ám ta…đừng ám ta….”
Cô bé liền ngước lên Thiên Khung, từ tầng mây mù xuất hiện một đầu rắn khổng lồ cùng cái miệng rộng lao vút xuống…
“Tiểu nha đầu!!! Cẩn Thận…”

[vụt……roành!...]
Một kích liền hụt cả thân thể dài đằng đẵng của con rắn lại lao ầm ầm xuống nước như một cơn mưa rào hợp lại.
Cát Phượng tưởng đã đi trầu Diêm Vương sau phát cắn vừa rồi thì liền lại được Thiên Kiệt cứu ra, nàng vô cùng bất ngờ liền quay ra hỏi.
“Sư Phụ!...Người chưa chết sao?....Tốt quá rồi!..”
“Ta mà chết được sao!!! Tiểu nha đầu…Chút nữa thoát nạn ta sẽ cho biết tay…Giờ mau phối hợp đánh nó một trận tìm sơ hở thoát thân đã.”
Thiên Kiệt liền nói rất vội vã rồi thả thân thể của Cát Phượng ra.
Thiên Lân Xà đang uốn lượn dưới mặt nước đầy rêu rong tốc độ ngày càng nhanh.
“Hai đứa nhóc đều có cánh để bay lượn?...Được lắm! Các ngươi hôm nay sẽ làm mồi ngon cho ta!”
Con rắn lại nói lớn ầm vang, thân thể hơn ba trăm trượng của nó bắt đầu trườn khắp các đường nước rất linh hoạt.
“Có vẻ sau vạn năm nó ngủ say nên đã suy yếu đi không ít, nếu để một chút nữa nó khôi phục sức mạnh e rằng không còn cơ hội sống!”
Thiên Kiệt bình tĩnh quan sát tình hình một hồi rồi lại lấy ra chín cây Phi Long Châm phóng ra bắn đi các hướng, tay không ngừng niệm phép điều chỉnh…Mồ hôi cũng đã dần lăn trên trán.
“Pháp Trận Cửu Châm Phi Long Kích!”
Nhờ có U Minh Quả hắn cắn lúc trước lại bổ sung thêm nhiều tinh thàn lực nên hắn cũng thi triện trận pháp khá dễ dàng.
Cả chín cây thần châm của hắn ầm ầm hút theo khí lực đất trời phóng đi, đây cũng là cảm ngộ Thần Chí Hóa Vương, liền dùng tinh thần điều khiển linh khí thiên địa bổ sung cho pháp khí.
[ầm….ầm….]
Cả chín cây phi châm lại như hóa rồng uốn lượn bay đến cùng luồng khí lực dài cả ba trượng các phía oanh kích xuống mặt nước nơi thân thể Thiên Lân Xà.
Chịu màn oanh kích cơ thể đau đớn nó liền thét gào ầm vang, không ngừng vặn vẹo thân thể.
“Sư phụ thật lợi hại quá!”
Cát Phượng nhìn thấy liền thầm hoan hô vui sướng.
“Nhóc con!...Ngươi muốn chết!...”
Thân thể con rắn liền uốn quanh cột đá rồi nhanh chóng trườn vút lên cao lại vươn cái đầu ra nhìn đến ánh mắt dần sáng rực như vầng trăng.
”Không ổn! Cát Phượng…Lấp sau vách đá nhanh!”
Thiên Kiệt liền vung tay rồi cùng phóng qua cột đá ngay cạnh ẩn lấp cùng Cát Phượng.
“gào….!!!”

Một tiếng gầm lớm đinh tai nhức óc cùng tia sáng chói lóa liền phóng qua như muốn bao phủ cả không gian trống trải.
Cái cột núi đá to lớn liền thành bóng râm trước thứ ánh sáng chói lóa kia phóng qua.
“Sư phụ…Đệ tử sợ quá huhu…”
“Không muống chết thì phải mạnh mẽ lên!...!Nát nữa chúng ta bay cùng một hướng liền dụ nó theo! Qua giữa trụ đá phát lệnh thì tách hướng rồi dùng hết sức tung Bạo Lực Quyền vào cái đầu nó…Ta cũng không tin là nó không bị trọng thương!”
“ừm! Tuân mệnh sư phụ! Đệ tử sẽ làm dạng danh nắm đấm của ngài!...”
Tia sáng cũng đã dần ảm đạm xuống, cả hai người cùng nhảy ra trước mặt nó.

Chín cây phi long châm nhanh chóng được Thiên Kiệt điều khiển lại từ các vị trí lung lay rồi bay khắp mặt con rắn.
“Cho mày ăn thêm một kích!!!”
[rầm.]
Thiên Kiệt lại quát lớn Cửu long phi châm hợp lại thành Khí Long chục trượng húc mạnh vào đầu con rắn bạo kích nổ mạnh một tiếng, nó đau đớn kêu gào điên cuồng, mắt đầy huyết sắc cùng sát khí lại ầm ầm lao đến.
“Cát Phượng!...Nhớ những gì ta dặn.”
“ừm!...Sư Phụ!”
Cả hai liền cùng hướng vù vù bay đi.
“Chết Tiệt! Chạy đi đâu, hai đứa nhãi ranh…Tao nhất định phải cắn chết chúng mày!!!”
Bản thân Thiên Lân Xà lao ầm ầm vào các cột đá khiến không ít phiến đá rơi ầm ầm xuống, lại cùng gào thét truy sát.
“NGAY LÚC NÀY!”
Thiên Kiệt nói lớn rứt khoát cả hai tách nhau ra về phía hai trụ đá chọc trời.
Bàn tay hắn bùng lên hỏa diễm linh hồn lão nhện…Một cái vung tay [Lồng Tơ Hỏa] liền thi triển răng khắp hai trụ núi đá.
[bụp….rầm…]
Đầu Thiên Lân Xà liền lao đến phóng qua, những sợi tơ lửa quấn quanh bám chặt thân thể khiến nó chỉ kịp thò qua cái đầu lại gào lớn.
“Bạo Lực Quyền!!!”

Cú đấm liền bị đổi tên cho đồng bộ,…Cả hai đều tung hết lực đấm quyền kinh thiên đến.
[ĐOÀNG!!!]
“GÀO…”
Một tiếng kêu lớn đày đau đớn vang ra.

Song, cùng kình phong hỏa diễm và kình lực Long Vương Quyền liền quấn lấy nhau bạo tăng hỏa lực thiêu đốt đầu của Thiên Lân Xà.
[Ầm ầm…]
Nó đau đớn lắc mạnh cái đầu không ngừng đập đến hai bên, trụ đá liền nứt vỡ ầm ầm rồi đổ xuống cùng cái đầu rắn.
Phía bên kia thân thể Cát Phượng đã dần suy yếu đôi cánh liền mất đi.
“Như vậy chắc là đủ rồi chăng!...”
Hắn liền phóng qua đỡ lấy Cát Phượng phóng bay đi không quên vung tay liền cả chín cây Phi Long Châm ầm ầm thu lại.
[rắc….sùm…sùm…]
Chẳng được bao xa những tiếng đá rơi, những trụ đá vỡ lại ầm ầm vang ra khắp không gian.
[gào…]
Những âm thanh quái thú lại rầm rộ vang lên.
“Các ngươi hôm nay đừng hòng thoát thân!!!”
Diệp Lục Thiên Lân Xà gào lớn thân thể lóe sắc xanh lại trườn nhanh đến truy sát.
“Khốn Kiếp như vậy vẫn còn chưa đủ sao?”
Thiên Kiệt lúc này cũng phải hốt hoảng thốt lên.
[rầm…gào….]
Thiên Lân Xà đã đuổi đến cũng chỉ còn bảy tám trượng nhưng cái mồm cả chục mét của nó há ra đã bao phủ cả không gian.
Thiên Kiệt lại vung tay hỏa diễm phóng tơ nhện lửa quấn quanh thân thể cùng cái mồm của nó.

Song, cũng chẳng nhằm nhò gì trước sức mạnh của Bát Giai Ma Thú…Những sợi tơ đều bị kéo đứt hết.
Liền sau đó lại một đòn sát thủ Hỏa Độc Ma Tiễn, Thiên Kiệt nhanh chóng kéo dây tơ nhện đi về sau bắn một đòn sức mạnh ngang một kích của Thiên Vương cảnh…Song cũng chỉ chặn được nó chục phút truy sát.
“Mẹ nó! Con rắn khốn kiếp này!...”
Hắn liền một lần dùng đủ mọi cách nhưng cũng chẳng thể hạ được con rắn, nó thương tích cũng ít nhiều nhưng vẫn điên cuồng lao đến chẳng chút kiêng kị.
Cát Phượng lúc này sức mạnh đã cạn, nhìn Thiên Kiệt cố gắng cứu mình nhưng lại chẳng thể giúp được gì, trước đó nàng còn luôn có ý định muốn bỏ hắn đi…Vậy mà hết lần này đến lần khác hắn vẫn cứu nàng.

“Sư Phụ! Được quen người ta vui lắm! Cứ bỏ ta lại...Người mau chạy đi…”
”Này! Tiểu nha đầu nói cái gì vậy!!!”
[Bụp…]
Cát Phượng liền đưa tay đến đẩy hắn ra rồi rơi về phía sau cái miệng rắn khổng lồ…
“Tiểu nha đầu ngốc nghếch này!”
Hắn liền quá bất ngờ lại bay ngược phóng đến cái mồm rộng lớn của Thiên Lân Xà.
“Huyễn Khí Bá Vương!”
Một câu quát lớn, hắn liền gồng lên trong tích tắc đưa cánh tay huyễn khí khổng lồ đến đẩy Cát Phượng bay ra ngoài.
“Sư Phụ!....”
Cát Phượng bản thân bay lên không trung lại nhìn xuống nước mắt không khỏi tuôn.
[rầm….đoàng…đoàng...]
Cả cái đầu rắn liền điên cuồng cắn đến hai tay to lớn đang chống đỡ, chân thân ma thần cũng chỉ vừa mới chỉ huyễn hóa được bảy trượng, liền sau đó là bị đẩy đi húc tung cả bốn năm cái trụ đá to lớn.
Hắn cắn chặt răng ngăn dòng máu trong miệng chảy ra, thân thể bị một húc mạnh đảy cho va đập khiến xương cốt như muốn vỡ nát.
“Giờ thì mày chết chắc rồi nhóc con!...”
Nó nhìn cái bản thân của Thiên Kiệt dính vào vách đá toàn thân máu chảy không khỏi vui sướng đưa lưỡi đến liếm cho thỏa thích mùi vị.
“Dám hại Sư Phụ ta! Ta đánh chết ngươi!!....”
[sẹt…]
Cát Phượng liền dùng một con dao ngắn cắt ngang cổ tay, một luồng hỏa diễm phượng hoàng lửa bùng lên vù vù ập xuống đầu Thiên Lân Xà rồi nàng nhẹ nhàng ấn cái đầu nó xuống….[bùm!...] Liền đến một âm thanh nổ lớn bắn cái đầu mãng xà xuống dòng nước xanh biếc…
Thiên Kiệt cũng nhanh chóng gồng thân tách ra khỏi vách đá liền loạng choạng bước không vững.
“Sư Phụ, người không sao chứ?”
Cát Phượng nhanh chóng chạy đến đỡ Thiên Kiệt lại.

Song, hắn lại hộc máu chảy đầy xuống đất khiến nàng bất an lại rơm rớm giọt lệ trên đôi mắt to tròn.
“Có gì mà phải khóc chứ!...Đệ tử của ta mà lại dễ rơi lệ như vậy sao?”
Hắn liền cố gắng gồng gánh cái thân thể tàn tã đưa Cát Phượng bay đi trước khi con rắn kịp khôi phục lại.
Bay trong vô thức cũng chẳng có phương hướng, trong đần hắn lúc này cũng chỉ muốn bỏ chạy khỏi con mãng xà khổ lồ kia....


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận