Người ta chẳng cần gì cả, chỉ cần một mình lên sóng vả mặt, cô ta đã thua không còn mảnh giáp.
“A!”
Nhìn những thứ Cảnh Thiên đă3ng lên, Dương Duyệt tức đến nỗi hét lên một tiếng suy sụp ngay trong công ty, sau
đó cả người ngã ngửa ra sau.
Lần này cơ thể và tâm lý 1thực sự không thể chịu đựng nổi nữa.
Cô ta xong đời rồi!
Hồi nhỏ, cô ta nhìn những cô bé vây xung quanh Lục Kỷ Niên đều xinh đẹp9 hơn cô ta, gia thế tốt hơn cô ta.
Cô ta
không thể thay đổi gia thế nên chỉ còn cách thay đổi ngoại hình.
Thế là cô ta đi gọt hàm trước, sau đó 3đi kéo da
mắt, làm mày tự nhiên, độn sống mũi, sau đó lại làm chóp mũi vểnh lên, sau đó nữa thì làm cằm, làm trán, thậm chí
còn đi làm tại, sửa 8dáng môi để giới nhà giàu nghĩ mặt cô ta có phúc tướng.
Những việc này đều bắt đầu dần dần từ khi cô ta 12 tuổi, thế nên trong mắt mọi người, cô ta chỉ là dậy thì thành
công, trở nên ngày càng xinh đẹp hơn mà thôi.
Thậm chí đến Lục Kỷ Niên và Lục Hiên thân thiết với cô ta cũng
không hề biết.
Khi cô ta tiến vào giới giải trí, mọi người đều tôn sùng cô ta là nữ thần, khen cô ta xinh đẹp, cô ta vui vẻ chấp nhận.
Thậm chí cô ta còn cảm thấy rằng cô ta thực sự xinh đẹp như vậy.
Lại thêm sắp gả vào nhà giàu, cô ta tuyệt đối
không chấp nhận quá khứ đen tối như phẫu thuật thẩm mỹ, vì vậy cô ta mới tức giận như vậy sau khi Cảnh Thiên
nói cô ta sửa mặt.
Nghĩ lại sự nỗ lực của mình từ 12 tuổi đến năm 26 tuổi để được gả vào nhà họ Lục, cô ta phần đầu mười bốn năm
trời, cuối cùng lại mất hết tất cả chỉ vì con ả như Cảnh Thiên.
Bảo là lật thuyền dưới cống cũng không quá đáng.
Thế nên Dương Duyệt có nghĩ thế nào cũng không ngờ được
mình lại nhận cơm hộp như vậy, tức quá ngất xỉu.
Chiến Lệ Xuyên theo dõi tài khoản của Cảnh Thiên bằng tài khoản phụ, cô vừa đăng bài là máy tính của anh gửi
thông báo.
Chiến Lệ Xuyên vừa xem vừa không nhịn được mà cười thành tiếng.
Trạch Ngôn và Vận Chu ở cửa mở to mắt, Vân Chu còn len lén quay lại cảnh cậu chủ đang cười khúc khích bằng
chiếc đồng hồ đa chức năng của mình.
Gửi video này cho cụ chủ, chắc chắn cụ chủ sẽ tăng lương cho anh ta.
Khi Cảnh Thiên đến trường quay, rất nhiều người đã đến trước.
Cô vừa bước vào trong thì đã trông thấy Vân Tiêu.
Vân Tiêu đã đổi thói quen đến trường quay muộn nhất, mới sáng ra anh ta đã đến rồi bảo người của mình trông ở
bên ngoài, Cảnh Thiên đến thì báo lại ngay lập tức, đồng thời cũng quan sát kỹ biển số xe mà cô đi.
Thế nên Cảnh Thiên vừa đến trường quay, Vân Tiêu đã biết rồi.
Hôm nay Cảnh Thiên mặc chiếc áo khoác dài đến mắt cá chân màu đỏ rực, mái tóc buộc đuôi ngựa để phù hợp với
bộ đồ đi xe motor hôm qua, hôm nay đã được buông xuống.
Khuôn mặt xinh đẹp tinh tế vô cùng được trang điểm nhẹ nhàng lại càng thêm nghiêng nước nghiêng thành.
Lại thêm đuôi mắt hơi nhếch lên, chẳng khác nào một yêu tinh ngàn năm.
Người đẹp như vậy, thử hỏi có người đàn ông nào chịu được?
Vân Tiêu vừa thâm hớn hở, không hổ là em gái ruột của mình, xinh đẹp nghênh ngang lại còn đầy lực sát thương,
nhưng anh ta phải bảo vệ cô em gái này, không được để đảm sói đuôi to bên ngoài dụ đi mất.
“Đến rồi à? Ăn sáng chưa?” Vân Tiêu nở nụ cười dịu dàng, hỏi: “nếu chưa ăn thì tôi có ít đồ ăn này.”
Cảnh Thiên bước vào trông thấy Vân Tiêu cũng sững ra.
Vân Tiêu là Ảnh đế, chưa xét chuyện diễn xuất của anh ta như thế nào, xét mỗi ngoại hình thì thực sự anh ta rất đẹp.
Đẹp đến mức một chín một người với Chiến Lệ Xuyên.