“Đạo diễn Phan ạ, tôi biết chuyện này cũng vô dụng thôi! Nữ phụ mà ông chọn là một người bị bệnh tim, tôi vừa
bảo cô ta rời khỏi đây là cô ta ôm 3ngực, Cảnh Thiên bảo cô ta đi, cô ta cũng ôm ngực.
Cô ta hùng hồn là bắt đầu từ
hôm nay, sau này ngày nào cô ta cũng sẽ dùng chung phòng hóa tr1ang với Cảnh Thiên, còn bảo là cô ta không
thích dùng chung đồ với người khác, không chịu sang nơi trang điểm của các diễn viên khác.
Nói xong 9rồi còn lấy
Flower của Cảnh Thiên ra dùng, làm Cảnh Thiên đành phải vứt lọ kem nền Flower của mình đi.
Đạo diễn Phan,
không phải tôi độc mồm c3hứ, ông chọn toàn diễn viên gì kỳ lạ quá vậy? Người mới chưa nghe danh bao giờ thì
thôi đi, lại còn con nhà lính tính nhà quan ghê gớm thế?”
Vi Vi không biết đạo diễn Phan mở loa ngoài nên dốc hết sức ra để mách tội.
Theo đạo diễn Phan bao nhiêu năm rồi
nên Vi Vi nói chuyện cũng hơi thẳng thắn.
Cô nói thêm một câu, sắc mặt của Cảnh Lạc lại trắng thêm một phần, ánh mắt của Vân Tiêu bên cạnh cũng lạnh
thêm một phần.
Tức là Cảnh Thiên vẫn luôn ngồi trong phòng hóa trang của mình để chờ Cảnh Lạc trang điểm xong rồi mới đến
lượt mình?” Tuy đạo diễn Phan đang hỏi Vi Vi những ánh mắt lại nhìn về phía Cảnh Lạc sặc mùi nguy hiểm, khiến
Cảnh Lạc run rẩy, theo bản năng nhìn sang Tần Dịch bên cạnh một cách sợ hãi: “Anh Dịch…”
“Đúng rồi.
Không thì còn làm gì được nữa? Không nhường cô ta thì rồi lại trợn mắt lên nhìn cô ta phát bệnh tim à?
Đạo diễn Phan này, sao cái loại người này không đi chữa bệnh đi mà cứ đòi vào đoàn làm phim vậy? Một người
mới không có tác phẩm nào đã được đóng vai xịn như vậy, xem ra gia cảnh cũng không phải dạng vừa, cần gì phải
gồng mình vượt bệnh như thế? Hơn nữa cô ta còn có một anh bạn trai cũng là người trong giới giải trí, có lẽ là lưu
lượng gì ghê gớm lắm.
Có thể nào thì cũng không đến mức để cô ta lê cái thân xác có thể phát bệnh bất cứ lúc nào
đó đến đoàn làm phim để kiếm tiền chữa bệnh chứ?”
Hai lần Cảnh Lạc cùng đường đều nhìn sang Tần Dịch bằng ánh mắt dựa dẫm, mọi người vô thức nhìn sang Tần
Dịch khi nghe thấy hai chữ “bạn trai”.
Đầu Tần Dịch nổ tung.
Anh ta.
Không hề có ý định thừa nhận Cảnh Lạc,
Lúc này, cuối cùng anh ta cũng nhận ra được rằng việc đưa Cảnh Lạc vào chung đoàn làm phim với mình là hành
động ngu ngốc đến mức nào.
Tuy Cảnh Lạc ngoan ngoãn và biết điều, nhưng so với việc tạo couple với cô ta thì rõ ràng là tạo couple với nữ
chính Cảnh Thiên vẫn có lợi với anh ta hơn rất nhiều.
Đối mặt với ánh mắt của mọi người, Tần Dịch đành cố làm biểu cảm trên mặt mình thoải mái hơn, không thể để
đám người này nhận ra anh ta đang chột dạ được.
Đạo diễn Phan cúp máy, nhìn sang Cảnh Lạc bằng ánh mắt sắc lẻm.
Lúc này Cảnh Lạc đã tái nhợt cả mặt, trái tim
đã bắt đầu đập loạn xạ vì sợ hãi.
“Một nữ phụ như cô lại đi chiếm phòng hóa trang của nữ chính? Lỡ dở thời gian của mọi người chỉ để chờ cô trang
điểm? Cô là cái thá gì?”
Đạo diễn Phan chửi ai không bao giờ nể mặt, hơn nữa ông cũng biết rằng Chiến Nghệ Hòa đã bị ông chủ xử lý rồi.
Trong đoàn làm phim này, đầu tiên là ông phải bảo vệ Cảnh Thiên, thứ hai là phục vụ cho đại gia Vân Tiêu, còn lại thì…đoàn làm phim do ông quyết định.
Thế nên đối với ông, Cảnh Lạc chỉ là một diễn viên nhỏ có cũng được không có cũng xong mà thôi.
Ban đầu ông có thể để cô ta tiếp tục ở lại đoàn làm phim, nhưng một vị đại gia đã bảo rằng, nếu Cảnh Lạc không làm trò thì có thể mặc kệ cô ta, nhưng nếu mà làm trò, hờ hờ…
Đối mặt với sự chế giễu không nể mặt của đạo diễn Phan Duy, Cảnh Lạc chưa bao giờ phải tức giận ghê gớm đến như vậy.
Cô ta biết anh Dịch cũng khó khăn lắm mới vào được đây, hoàn toàn không thể nói được gì trong đoàn làm phim này.
Cảnh Lạc muốn nhờ Cảnh Thiên nói đỡ cho cô ta, nhưng giờ Cảnh Thiên lại không có ở đây.
Thế là Cảnh Lạc đành một mình đón lấy màn chế giễu và chất vẫn của đạo diễn Phan một cách run rẩy và đáng thường, cô ta lí nhí giải thích: “Xin…xin lỗi đạo diễn Phan, em không cố ý.”