Lạc Mất Một Tiểu Điềm Tâm!


Thiên Hạo ngậm ngùi đi vào trong nhà.

Thà anh tự tìm hiểu còn hơn phải hỏi Tử Phong.

Vì hoàn cảnh của hai người hoàn toàn khác nhau.

Anh ta thì lợi dụng con gái người ta bị mất trí nhớ rồi đánh nhanh thắng nhanh  chiếm làm của riêng.

Có ai vô liêm sỉ như Tử Phong không chứ.
- Con chạy đi đâu đấy Hạo?
Anh buồn bã lắc đầu rồi đi lên trên lầu.

Yên Nhi vẫn chuyển vào căn phòng cũ sát cạnh phòng của Thiên Hạo.
- Yên Nhi..

chúng ta nói chuyện một tí có được không?
Đến nơi rồi thì Thiên Hạo lại không vào phòng của mình mà lượn lờ trước cửa phòng của cô.  Anh áp sát tai vào cửa, bên trong im lặng như tờ, không có nỗi một tiếng động.
- Em có bị làm sao không đây?
Thiên Hạo lo sợ Yên Nhi đi đứng không tiện rồi lại xảy ra chuyện gì trong đó.

Anh đập rầm rầm nhưng cô vẫn không phản hồi.


Muốn mở cửa xông vào thì phát hiện cô khóa trái mất tiêu rồi.
- Vô ích thôi, đừng đập nữa.
Anray không biết từ đâu lại đi tới, vẻ mặt kiêu ngạo thách thức Thiên Hạo.

Là đàn ông với nhau đương nhiên anh có thể cảm nhận được tên này rõ ràng là đang có địch ý với mình.
- Tiểu Nhi...mở cửa ra, là tôi.
Anh ta chỉ nhẹ nhàng nói một câu thì Yên Nhi đã nhanh chóng mở cửa.

Anray đi đến đẩy cô xuống nhà mặc kệ Thiên Hạo đang đứng trơ đấy.

Ánh mắt ngấn lệ nhìn Yên Nhi bỏ đi cùng người đàn ông khác nhưng bất lực không thể làm được gì.
- Khóc cái gì chứ...là do mày xứng đáng bị như vậy.
[...]
- Cảm ơn anh Anray.
Anray đẩy cô ra ngoài vườn đi dạo.

Là ban nãy Yên Nhi nhắn tin cho Anray, nhờ anh ta lên giải vây giúp mình.

Hai người một chó cùng nhau nô đùa, cùng nhau nói chuyện mà không hay biết Thiên Hạo đang đứng trên ban công âm thầm quan sát bọn họ.
- Sao cô không nói thật với người nhà là chân mình đã được chữa lành rồi?
Anray không hiểu được ý định của Yên Nhi là gì.

Chân cô đã được chữa lành đến chín mươi phần trăm rồi.

Hiện tại có thể đi lại bình thường chỉ là hạn chế việc chạy nhảy hay vận động mạnh.

Thế nhưng sao cô vẫn chọn cách ngồi xe lăn về đây cơ chứ?
- Tôi muốn xem thử phản ứng của họ như thế nào, cũng muốn tạo một bất ngờ nho nhỏ cho mọi người.

Chờ đến thời gian thích hợp tôi sẽ tự bước đi trên đôi chân của mình.

Vả lại đi bộ nhiều mỏi chân quá.

Ngồi trên đây chỉ cần bấm nút là có thể di chuyển thì ngại gì mà không dùng.
Chân Yên Nhi chỉ vừa mới đi lại được cách đây một tháng trước thôi.

Có lẽ vì thời gian ngồi xe lăn quá lâu khiến cho cô sinh ra bệnh làm biếng hoặc có thể vì chưa khỏi hoàn toàn một trăm phần trăm nên cô cảm thấy mỏi chân mỗi khi đi lại nhiều.
Bác sĩ khuyên cô nên tập các bài yoga căng cơ hằng ngày để việc phục hồi được thuận lợi hơn.

Ban nãy khi đang trải thảm chuẩn bị tập thì Thiên Hạo lại gõ cửa làm cô giật cả mình.


Sợ anh sẽ tự ý mà đẩy của đi vào nên cô mới vội vàng chạy đến khoá cửa rồi giấu nhẹm các món đồ hỗ trợ cho việc tập luyện dưới lớp chăn.
Nào ngờ anh vì đợi lâu quá không thấy cô phản hồi lại đập cửa ầm ầm làm Yên Nhi nhất thời hoảng loạng đến nỗi bị quíu người không biết nên làm thế nào.

Bộ đồ tập yoga vẫn còn đang mặc trên người chưa thay ra, cô chỉ kịp xoắn ống quần cao tới đùi rồi chồng đại một chiếc váy rộng bên ngoài.

Nếu Anray không lên kịp thời thì chắc chắn Thiên Hạo sẽ đạp cửa đi vào cho mà coi.

Đến lúc đó thì mọi công sức của cô sẽ đổ sông đổ biển mất.
Loay hoay ngoài vườn mãi cũng đến chiều tối.

Yên Nhi và Anray vào nhà chuẩn bị dùng cơm.

Thiên Hạo muốn tìm cơ hội để nói chuyện riêng với cô nhưng cái tên Anray này cứ kè kè bên cạnh.

Đúng là kì đà cản mũi mà.
- Yên Nhi lại đây ngồi gần anh.
Yên Nhi vừa tắm rửa xong đang được vú Liên đẩy xuống dưới nhà.

Thiên Hạo đã cất công ngồi vào bàn ăn sớm nhất để chừa chỗ cho cô.
- Để...để anh bế em ngồi vào bàn.
Thiên Hạo hớn hở chạy đến chỗ Yên Ngi.

Ngỏ ý muốn bế cô ngồi vào bàn vì chiếc xe của cô có thể xem là khá đồ sộ.

Hình dáng của xe được thiết kế giống như một chiếc ngai vàng di động vậy.
- Hả...à không cần đâu.


Anray sẽ bế em, anh không cần lo.
- Phiền anh tránh sang một bên để tôi bế Tiểu Nhi.
Anray vừa bước vào phòng ăn thì đã chủ động đi đến bế Yên Nhi.

Có lẽ việc này đã được hình thành từ rất lâu rồi.

Không lẽ mấy tháng hoa họ đều như vậy? Anh ta bế cô rất thuần thục, Yên Nhi cũng rất hợp tác dùng hai tay ôm lấy cổ Anray để tránh bị ngã xuống.
Thiên Hạo nhìn cảnh tượng đấy mà không cầm được lòng.

Anh muốn khóc nhưng không khóc được.

Cô ghét anh đến vậy sao? Ghét đến nỗi không muốn anh chạm vào người.

Anh biết lỗi của mình rồi mà
Tên Anray này thâm thật sự, anh ta để Yên Nhi ngồi gần Tâm Ly, còn bản thân thì ngồi bên cạnh cô.

Hoàn toàn không chừa cho Thiên Hạo một lỗ hỏng nào để chen chân vào.

Anh nhịn xuống cục tức này đi đến bàn ăn kéo ghế ngồi đối diện với Yên Nhi.

Thà có còn hơn không, bây giờ nếu bỏ đi lên lầu thì khác nào anh đang chịu thua trước tên đấy chứ!!.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận