Lạc Nhi Ý

Cảnh Hoa vương phi cười nhìn Lục Thừa Hoan, nhìn thấy gương mặt nàng ta có vẻ không cam lòng, nụ cười trên gương mặt cũng đọng lại, ánh mắt thoáng qua tia ảm đạm.

Lục Thừa Hoan hừ một tiếng, trong lòng cũng có vài phần khâm phục Vân Tử Lạc.

Nhưng hai chữ nhận thua, dù thế nào nàng ta cũng sẽ không nói ra miệng, nàng ta xoay người nhìn sang hướng khác.

Cảnh Hoa vương phi nhận lấy tách trà nóng Nhiếp chính vương mang tới, đẩy nắp trà thổi thổi rồi nhấp một ngụm, hàng lông mi dài khẽ động, dường như đang đánh giá phản ứng của Vân Tử Lạc.

Vân Tử Lạc cười nhạt, cúi đầu hành lễ nói: " Vương phi quá lời".

Tôn trọng, lễ tiết cũng vô cùng đúng mực,người ngoài nhìn cũng không ra một điểm khác biệt.

Mẹ ruột của Nhiếp chính vương, cũng đủ để nàng phải tôn trọng như vậy, hành lễ như vậy là việc nên làm.

Nhiếp chính vương nhìn thấy vậy, nội tâm không khỏi mừng thầm.

Ý cười của chàng cũng lên tận đáy mắt.

Cảnh Hoa vương phi liếc nhìn chàng một cái, đem ánh mắt của chàng thu vào trong con ngươi của mình, bà ta ngẩn người, có chút thất thần.

Ý nhi, nó đã lâu rồi không vui mừng như vậy?

Đương nhiên, ngoại trừ đối với bà ta...

"Đứng dậy đi" Giọng Cảnh Hoa vương phi nhàn nhạt, vẫy vẫy tay áo.

Cảm giác được mẫu thân mình cho Vân Tử Lạc đứng dậy thái độ không ân cần, nhiệt tình, đầu mày Nhiếp chính vương khẽ nhíu lại, ánh mắt quét về phía Cảnh Hoa vương phi.

Trong lòng cảnh Hoa vương phi dường như linh cảm được chuyện gì đó.

Quả nhiên, đúng như lời Hầu Hạ, người con gái này đã hoàn toàn trói buộc được trái tim Ý nhi.

Bà ta vốn không tin, khăng khăng muốn đích thân đến Kỳ Hạ kiểm chứng, tuy nhiên, ngày đầu đến đã chứng kiến được một màn như vậy.

Bà ta cảm giác được con trai mình đã thay đổi.

Hơn nữa còn là thay đổi rất lớn.

Không giống như trước kia lúc nào cũng lạnh lùng,

Đây là chuyện tốt, nhưng vì sao bà ta không thể nào vui nổi?

Vân Tử Lạc quay trở lại ngồi vào chỗ của mình.

Cảnh Hoa vương phi cùng Thái hậu cũng ngồi xuống nói chuyện với nhau.

"Công chúa, lần này về nguyên kinh lưu lại đây bao lâu?" Thái hậu cười hỏi.

"Còn tùy tình hình" giọng Cảnh hoa vương phi trầm thấp: " Một thời gian nữa cũng là ngày giỗ của hoàng huynh rồi, ta muốn chờ tế bái hoàng huynh xong mới trở lại Nam Xuyên".

Ánh mắt Thái hậu thay đổi, lúc nhìn lên, lúc nhìn xuống, nhưng trong ánh mắt lại lóe lên vẻ xót xa: " Đúng vậy, tiên hoàng băng hà sớm, để lại ai gia một mình..."

Cảnh Hoa vương phi cười nói: " Thái hậu không phải còn có một đứa con ngoan sao?"

Thái hậu cũng lập tức nói: " Cũng không giỏi bằng con của người".

Nói rồi bà ta liếc mắt nhìn về phía Nhiếp chính vương.

Cảnh Hoa vương phi hừ lạnh một tiếng, khóe miệng thoáng ý cười, " Đương nhiên là giỏi rồi, nếu không, ta làm sao có thể ngồi ở chỗ này nói chuyện cùng với thái hậu được".

Thái hậu trầm mặc, không nói gì.

Vân Tử Lạc thính lực tốt, nàng nghe được rõ ràng, trong lòng không khỏi kinh ngạc.

Vừa rồi nàng nghe rõ, thái hậu gọi " Công chúa", nghĩ rằng bà ta nói nhầm, lại không nghĩ rằng, Cảnh Hoa vương phi thực sự là Công chúa của Kỳ Hạ, là muội muội của tiên hoàng, vậy cũng là cô cô của Sở Hàn Lâm và Sở Tử Uyên?

Nói như vậy, Hách Liên Ý cùng Sở Hàn Lâm, Sở Tử Uyên há chẳng phải là anh em họ hàng sao?

Đầu Vân Tử Lạc như có ba vạch đen.

Nhiếp chính vương nắm quyền ở Kỳ Hạ, biến Hoàng thượng thành cái thùng rỗng kêu to, địa vị cũng ngang Sở Hàn Lâm và Sở Tử Uyên, thế này chẳng phải là người ngoài tham gia vào chuyện chính sự sao?

Mà câu cuối cùng Cảnh hoa vương phi nói, nếu con trai bà ta không giỏi, bà ta làm sao có thể cùng một chỗ nói chuyện với Thái hậu, nghĩ đến việc Nhiếp Chính vương là con tin của Nam Xuyên gửi đến Kỳ Hạ, nàng đoán, quan hệ hai bên nhất định không tốt đẹp gì.

Tiệc sinh nhật của Thái hậu cũng không có gì quan trọng nữa, buổi trưa liền ăn ngự tiệc, sau đó mọi người về phủ.

Vân Tử Lạc tạm biệt Diêu Linh Linh xong, rồi cùng Vân Hạo đẩy Vân Kiến Thụ xuất cung.

Xe ngựa của Vân phủ đã ở ngoài hoàng cung, trong cung vốn cũng có kiệu đi, Chu thị lại không đi kiệu, một mực muốn đi cùng Vân Kiến Thụ.

Vân Tử Lạc rất khó thể đi được bình thản với bà ta.

Xe lăn lăn trên con đường nhỏ, gặp một đoàn người ngựa ven đường thì dừng lại, trong đó, có một người mặc áo quan nhất phẩm, đầu đội mũ hoa lăng, chính là Ngụy thừa tướng.

Vân Kiến Thụ chau mày.

Vân Tử Lạc cũng đẩy xe chậm lại.

Lúc trước nàng gặp hắn ở Diêu phủ, lúc đó hắn là phụ thân của Ngụy Thành, cũng chỉ là một thống lĩnh, một võ quan nho nhỏ, hiện tại lại leo lên được vị trí cao nhất làm thừa tướng, chắc rằng hắn ta nán lại muốn khoe khoang.

Hắn cười tươi, mắt như muốn sít lại.

Dù nói thế nào thì bộ dạng của một võ tướng thô kệch đột nhiên lại thay bằng quan phục quan văn, thực sự làm người ta thấy không quen mắt.

"Vân tướng quân"

Ngụy thừa tướng hừ một tiếng nhỏ, thu lại ý cười trên mặt.

"Ngụy thống lĩnh, à không, Ngụy thừa tướng".

Thuộc hạ ngày xưa của mình giờ đột nhiên lại có cấp phẩm cao hơn mình nhiều như vậy, Vân kiến Thụ hết sức không quen.

Ngụy thừa tướng mở miệng, giọng nói kéo dài, mười phần giống giọng quan: " vân tướng quân, về sau cùng là người giúp sức cho Nhiếp chính vương, cần phải chiếu cố ta nhiều nữa".

Lời của hắn rõ ràng có ý châm chọc, ai chả biết Vân Kiến Thụ là người của Thái hậu?

Mặt Vân Kiến Thụ không biến sắc: " Ngụy thừa tướng thăng quan tiến chức nhanh như vậy, ắt hẳn có năng lực hơn người, sau này mọi việc nhất định sẽ thuận lợi".

"Không có không có", Ngụy thừa tướng cười khan hai tiếng, " vân Tướng quân, Ngụy mỗ rất mong có thể cùng ông góp sức, chiến đấu...mà quên mất rằng ông lại phải ngồi một chỗ vài năm..."

Nói rồi, hắn liếc mắt trong ánh mắt vờ như vẻ thương xót, nhìn Vân Kiến Thụ như nhìn một người đã chết.

Vân Kiến Thụ nhất thời tức giận, không kìm lại được, sắc mặt xanh lét: " Ngụy thừa tướng, hai chân Vân mỗ đã gãy, chỉ sợ không giúp sức được cho triều đình".

"A, hai chân đã gãy!" Ngụy thừa tướng vờ như kinh hãi, lúc này mới nghiêm túc nhìn xuống hai chân Vân Kiến Thụ.

Sắc mặt vân Kiến Thụ càng lúc càng xấu, Ngụy thừa tướng lại vờ khoa trương: " Ai da, Vân tướng quân chính trực anh dũng, vì quốc gia mà hết mình, làm sao mà gẫy chân? Ai da..."

"Đủ chưa?"

Vân Tử Lạc hiện tại rất muốn giết người, mày liễu của nàng đã chau lại, không kiên nhẫn được quát: " Câm cái miệng chó của ngươi lại! Ta không muốn nghe một con chó đứng đây kêu loạn nữa!"

Tiếng quát chói tai cơ hồ làm cả xung quanh đều im lặng.

Ngụy thừa tướng đầu tiên là ngây người, sau đó gương mặt hắn lúc đỏ lúc tím, không thể tin được nhìn chằm chằm vào Vân Tử Lạc: " Người, ngươi không có giáo dưỡng?"

Vân Kiến Thụ cùng Vân Hạo so với Ngụy thừa tướng thì ngây ngẩn ra, nửa ngày không nói được một câu, chỉ nghiêng đầu nhìn Vân Tử Lạc.

"Giáo dưỡng" Vân Tử LẠc buồn cười nhìn hắn: " Ngươi cũng xem lại xem, mình là cái hạng gì, thế mà còn không biết xấu hổ nói ta không có giáo dưỡng!"

Ngụy thừa tướng tức giận đến run người.

"Ngươi giám vô lễ!"

"Hỗn láo!"

Người nhà Ngụy phủ rối rít chạy đến.

"Vân tướng quân, đây là cách ông dạy con gái sao?" Ngụy thừa tướng nhìn thấy đôi mắt lạnh của Vân Tử Lạc cũng không khỏi rùng mình, hắn ta cũng không dám nhìn thẳng vào nàng, chỉ dám nhìn về hướng Vân Kiến Thụ nói.

Vân Tử Lạc cướp lời hắn, nói: " Như vậy thì sao? Cha ta không dạy chẳng lẽ ngươi dạy ta? Chỉ bằng loại người như ngươi mà cũng đòi dạy được một đứa con gái ngoan? Chẳng lẽ ngươi không biết chó khôn thì không chắn đường sao? Mang theo người của ngươi cút hết cho ta!?

Vân Tử Lạc cố nén cảm giác giận dữ quát lớn.

Nàng thực sự không phải người thích gây chuyện... Thực sự không thích, cực kỳ không thích, bởi vì bình thường nàng đều dùng tay chân giải quyết trực tiếp.

Nhiều một việc không bằng bớt một việc.

Nhưng mà, phụ thân cùng đệ đệ đều ở đây, nàng không muốn dọa họ sợ.

Ngụy thừa tướng tức giận đến ngực cũng phập phồng, hai chân hắn run lên, không đúng vững, được bốn năm thị vệ sau đứng sau lưng đỡ lấy.

"lão gia!"

Ngụy thừa tướng thở phì phò, lại không nói lại được lời nào, tức giận xộc thẳng lên đầu.

Vân Tử Lạc đưa tay đổi hướng xe lăn, đẩy Vân Kiến Thụ đi về phía ngoài cung.

"Cản, cản cô ta lại!" Ngụy thừa tướng cuối cùng cũng khó khăn nặn ra được mấy chữ.

"Lão gia nói bắt lấy cô ta!" Bọn gia tướng hô lên, vén tay áo chạy ào tới, " vân tướng quân, mời ông dừng bước!"

Hàng mày Vân Tử Lạc nhíu lại, dừng bước, quay đầu nhìn lại, khóe miệng thoáng ý cười.

Vừa muốn nói gì, nàng đã thấy Nhiếp chính vương thấp thoáng một thân áo trường bào trắng cùng Cảnh hoa vương phi môt thân áo đỏ tím cùng Lục Thừa Hoan đi về phía họ.

"Xảy ra chuyện gì?"

Thấy bọn gia tướng người người đang vén tay áo, chuẩn bị động tay động chân, ánh mắt Nhiếp chính vương trầm xuống, chàng bước nhanh tới.

"Nhiếp chính vương!"

Ngụy thừa tướng vội vàng chạy tới, chỉ vào mặt Vân Tử Lạc tức giận nói: " con gái của Vân tướng quân không biết tôn ti trật tự còn dám mắng thần là... là.. là chó!"

Hắn suy nghĩ hổi lâu, rồi mới tìm được từ nhẹ nhàng nhất nói.

Sắc mặt Nhiếp chính vương lập tức vặn vẹo.

Được rồi, chàng hiện giờ đang cố nín cười đến sắp chịu không được.

Nhịn hồi lâu, chàng mới trầm giọng nói: " Ngụy thừa tướng, cùng lắm cũng chỉ là một đứa trẻ nói lỡ lời, chút chuyện nhỏ này còn muốn truy cứu một tiểu cô nương?"

Ngụy tướng quân trừng mắt lớn.

Vân Tử Lạc không nói gì.

Đứa trẻ? Tiểu cô nương?

Nhiếp chính vương nhìn Vân Kiến Thụ đang ngồi trên xe lăn, ánh mắt quét qua Vân Tử Lạc, rồi nhìn lại Cảnh hoa vương phi, chậm rãi mở miệng: " Tất cả giải tán đi!"

Ngụy thừa tướng cúi mặt, mặc dù hắn ta không cam lòng, nhưng cũng không dám nói gì.

Hắn tự an ủi chính mình, Nhiếp chính vương cùng Vân gia cừu địch, nếu đã giúp đỡ muốn giúp đỡ Vân Kiến Thụ, ắt hẳn có lý do.

Hắn mang người,mặt xám xịt rời đ.

Vân Tử Lạc lễ phép nhìn về phía Cảnh hoa vương phi mỉm cười cáo từ, rồi muốn đẩy Vân Kiến Thụ rời đi.

Cảnh hoa vương phi chậm rãi nói: " Thì ra Vân nhị tiểu thư nhìn thấy Nhiếp chính vương thì không cần hành lễ!"

Vân Tử Lạc ngẩn ra, gò má không khỏi đỏ lên, trong lòng cũng có vài phần phiền muộn.

Lục Thừa Hoan hừ giọng nói: " Còn không phải thế sao? Nhiếp chính vương không truy cứu, nên cũng không xem thừa tướng đại nhân không ra gì sao?"

Nghe được mấy lời này, trong lòng Vân Tử Lạc cực kỳ không vui

Câu nói này giống như nàng được sủng ái là lộng hành, kỳ thật, nếu không có Hách Liên Ý, nàng sẽ coi trọng tên cặn bã đó sao?

Nhớ ngày đó, ngay cả Hách Liên Ý nàng còn chả thèm nhìn lấy một lần!

Nhiếp chính vương nghe được câu của Lục Thừa Hoan cũng có cảm giác chói tai, lạnh lùng quát: " hầu hạ, câm miệng!"

Lục Thừa Hoạn vội vàng rụt cổ lùi về sau,

"Bản vương cam tâm tình nguyện, liên quan gì đến muội!" Ánh mắt Nhiếp chính vương lạnh như băng nhìn về phía Lục Thừa Hoan, nói rõ ràng từng chữ một.

Trong đầu Lục Thừa Hoan "Ầm" một tiếng nổ trời, nàng ta vội vàng đi đến bên cạnh Cảnh hoa vương phi.

Cảnh hoa vương phi cũng không nghĩ đến chàng trước mặt bà ta lại dám nói như vậy, hàng mày cũng nhẹ xoắn lại.

Vân Tử Lạc ngẩn ra, trong lòng lại có chút ngọt ngào, còn có một cảm giác phức tạp trong lòng không thể giải thích được.

Nhưng nhìn xuống chân Vân Kiến Thụ, ánh mắt nàng lại lạnh xuống!

"Cáo từ!"

Lần này Vân Tử Lạc trực tiếp đẩy Vân Kiến Thụ đi, dắt theo Vân Hạo đang ngẩn ngẩn ngơ ngơ vội vã rời đi.

Cảnh hoa vương phi lúc này mới ôn nhu mở miệng: "Ý nhi, Hầu hạ dù sao cũng là muội muội của con, trước mắt người ngoài, con cũng phải để lại cho nó chút thể diện!"

Nhiếp chính vương nhướn mày, " Người ngoài? Nàng ấy không phải người ngoài!".

Lông mày Cảnh hoa vương phi giật giật: " Ý nhi!"

"Mẫu phi, Lạc nhi, là người con gái con thích" Nhiếp chính vương nói, khóe miệng chàng cũng không tự chủ được ý cười hạnh phúc.

Giọng nói Cảnh hoa vương phi đã lạnh đi: " Đừng quên, con từ nhỏ đã có hôn ước với Hầu hạ!"

Nhiếp chính vương chau đôi mày rậm nói:" Con chưa bao giờ thừa nhận nó!"

Cảnh hoa vương phi nhìn xung quanh thấy có nhiều đại thần giống như muốn xuất cung, bọn họ đứng ở đây dường như không tiện, nên nói: " Hồi cung rồi nói sau, Ý nhi, ta mặc kệ người con thích là ai, con cũng không thể làm chuyện có lỗi với Hầu Hạ được!"

Nói xong, bà ta kéo Lục Thừa Hoan rời đi.

Trán Nhiếp chính vương nổi gân xanh, chút vui sướng khi được gặp Cảnh hoa vương phi đã bay đi mất không còn sót lại gì, chàng rảo bước đuổi theo.

-Bảo Đức cung...

Cảnh Hoa vương phi cùng Lục Thừa Hoan trừng lớn mắt nhìn bài trí của tẩm cung được thay đổi hoàn toàn, nhìn đến thẫn thờ.

Mấy gia cụ màu sắc tối trầm đã được thay bằng màu hồng trắng tươi sáng, thiếu chút nữa Cảnh hoa vương phi còn nghĩ mình đi nhầm phòng.

Quỷ Mị mang trà lên, cười híp mắt.

Nhiếp chính vương cũng vén mành bước đến, "Mẫu phi, con đã cho người dọn dẹp thiên điện!"

Hai tròng mắt của Cảnh hoa vương phi vẫn trừng lớn như cũ chưa trở lại bình thường, khiếp sợ mở miệng hỏi: " Ý nhi, tẩm điện của con, sao lại thành như vậy?"

"Không được sao?"

Nhắc tới điều này, ánh mắt Nhiếp chính vương liền vui sướng.

"con vẫn nhớ, mẫu phi không thích cả điện màu đen".

"Ta đúng là không thích" Cảnh hoa vương phi quả thật kinh ngạc nói: " Nhưng mà, con yêu thích như vậy sao tự nhiên lại thay đổi? Ta nhớ lần trước lúc ta muốn đổi gia cụ cho con, thái độ của con..."

Đột nhiên nhớ ra điều gì đó, cả gương mặt bà ta lập tức trầm xuống.

"Chẳng lẽ lại là Vân Tử Lạc!"

Lần này gặp con trai, bà ta phát hiện ra nó thay đổi rất lớn, mà những thay đổi này, dường như đều vì Vân Tử Lạc!.

Nhiếp chính vương" ừm" một tiếng, khóe mắt, đuôi mày cũng đầy ý cười, sải bước đi đến, nàng vươn tay vuốt lại tấm trải giường, động tác rất dịu dàng, giống như trước mắt không phải là tấm trải giường mà là người chàng yêu nhất!

Sau lưng, sắc mặt Cảnh hoa vương phi đã tối hẳn đi.

Không nghĩ rằng, Vân gia nhị tiểu thư kia lại có ảnh hưởng tới Ý nhi lớn như vậy! Vượt qua sức tưởng tượng của bà ta!

Nuôi con trai nhiều năm như vậy, nó đều không cho bà ta đụng đến bài trí phòng một chút nào, vậy mà một đứa con gái bên ngoài lại có thể làm càn, thay đổi toàn bộ bài trí tẩm điện!

Nghĩ tới đây, sắc mặt bà ta càng tối.

Đợi nhiếp chính vương bị người ngoài thư phòng gọi ra, Cảnh hoa vương phi mới gọi Quỷ Mị đến.

"Gì ạ???"

Quỷ Mị nghe xong lời Cảnh hoa vương phi nói, hai tròng mắt như muốn rớt ra ngoài.

"Cái này,vương phi không được ạ, thế tử rất thích cách bài trí như vậy, nếu như đổi lại, thế tử trở lại...."

"Ý nhi quay lại đã có ta " Cảnh hoa vương phi lạnh lùng nói.

Ở Kỳ Hạ, Nhiếp chính vương không cho phép người chàng mang từ Nam Xuyên đến gọi mình là thế tử, bởi vì trên nước khác, hai chữ "thế tử" đối với chàng là nhục nhã.

Nhưng trở về Nam Xuyên, thân phận của chàng là thế tử Nam Xuyên.

Thấy Quỷ Mị chần chừ mãi, Cảnh hoa vương phi có chút tức giận, Lục Thừa Hoan thì quát lên: " Quỷ Mị ngươi không thấy sao? Hay là ngươi điếc? Là thế tử lớn hay là vương phi lớn? Ngươi dám không nghe lệnh vương phi?"

Quỷ Mị ngẩng đầu, thấy Cảnh hoa vương phi đang híp mắt nhìn mình chằm chằm, trong lòng không khỏi lạnh, cũng bất chấp,tuân mệnh bà ta.

Dù thế nào, mệnh lệnh của chủ nhân vẫn khó kháng.

--

Thư phòng Ngụy phủ...

Ngụy thừa tướng ngồi trên bàn, xoa xao tim đau, bình thường hắn rất thích xem binh pháp, đối với văn sử đạo hắn cũng không có chút hứng thú gì.

Ngụy Thành gõ cửa bước đến,sắc mặt trầm lạnh.

"Cha, đã sắp xếp ổn thỏa?

Ngụy thừa tướng đứng dậy, " Tốt lắm, vậy bây giờ con còn chưa đi?

"Dạ" Ngụy thành cắn răng nói: " Con đương nhiên muốn đi! Nữ nhân kia dám làm nhục con, đánh con, con sẽ không thể tha cho cô ta! Vài thị vệ đã thay trang phục, chờ trước cửa Vân phủ, chỉ cần cô ta đi ra, chúng ta liền lập tức trói cô ta lên xe ngựa!"

Ngụy thừa tướng có chút lo lắng: " Con nói thân thủ cô ta tốt như vậy, bọn họ có thể khống chế được cô ta sao?"

"Đương nhiên là được".

Giọng điệu Ngụy Thành khinh thường, "Lần trước là do con không đề phòng, mà võ công của cô ta so với võ thuật trong sách vô cùng kỳ quái, vì thế cô ta mới chiếm ưu thế, lần này sẽ không!"

"Vậy con làm sao dụ cô ta ra?"

"Con sẽ giả bút tích Diêu Linh Linh, viết thư hẹn cô ta còn không dễ sao?" Ngụy Thành cười lạnh một tiếng.

"Tốt lắm, hết sức cẩn thận!"

Nửa canh giờ sau, Vân Tử Lạc nhận được thư người làm đưa đến, nhưng mà Diêu Linh Linh hẹn nàng buổi tối dùng cơm ở Tụ Tiên lầu, nhưng xe ngựa đã đến ngoài của Vân phủ.

Đào nhi đang sai mấy tiểu nha hoàn thu dọn sân sau Lê Uyển, chỉ thấy Vân Tử Lạc vò vò bóp bóp vài cái, đem lá thư trong tay vo thành mảnh vụn, toàn bộ bay vào bụi hoa.

"Tiểu thư..."

"Ta ra ngoài một lát, xem người nào dám giả danh Linh Linh lừa bổn cô nương" Vân Tử LẠc xoay người đi ra ngoài.

Đừng tưởng nàng không biết bên ngoài có một cái xe ngựa của lén la lén lút ngoài phủ.

Mặc dù tửu lâu Thành Đông chưa mở cửa, nhưng người làm đã chọn được gần đủ, trong đó cũng không thiếu cao thủ, hiện tại cũng đang ở quanh Vân phủ thăm dò tin tức cho nàng.

Người kia không phải Diêu Linh Linh!

Vân Tử Lạc đi phía trước, Đào nhi theo sát phía sau, hai người một trước một sau bước ra cổng chính Vân phủ, quả nhiên nhìn thấy một cái xe ngựa đậu ở đầu hẻm.

"Đào nhi, quay lại"

Vân Tử Lạc thấp giọng dặn dò một câu, bước qua phía đó.

Trong tích tắc, bốn thân ảnh vọt đến chỗ nàng, chưa nói lời nào liền bịt miệng Vân Tử Lạc lại, điểm huyệt đạo của nàng, nhét nàng lên xe ngựa.

Vân Tử Lạc cũng rất phối hợp, bộ dáng ra vẻ khẩn trương kinh sợ.

"CÒn một người nữa!" Sau giọng nói khàn khàn chúng tiến về phía Đào nhi.

"Ta không phải là người các ngươi cần sao?" Vân Tử Lạc thấp giọng hỏi.

Đào nhi lắc đầu, " Tiểu thư, em mỗi ngày đều luyện tập võ công, cũng muốn thực hành xem mình học được đến thế nào!"

"Huyệt đạo nào?"

Đào nhi cười trộm, " Lúc bị điểm huyệt em liền nín thở".

Vân Tử Lạc gật đầu.

Cảm giác được xe ngựa nhanh chóng rời đi, nàng nhíu mày nói: " Bọn họ đưa chúng ta đi đâu?"

"Giống như ra khỏi thành" Đào nhi lo lắng nói

Ánh mắt Vân Tử Lạc trầm xuống, " Là cửa Bắc".

"Họ đưa chúng ta đi cửa Bắc sao?" Đào nhi có chút kinh ngạc, nàng biết tiểu thư mình thông minh, nhất là nhớ đường, tuyệt đối không bị lạc đường.

Hai người thấp giọng nói chuyện với nhau được một lúc, xe ngựa chầm chậm dừng lại.

Toa xe chấn động, có người vén màn kiệu lên, nói lớn " Tướng quân, người đã mang đến!"

"ha ha, ha ha ha"

Giọng cười trầm lạnh, khàn khàn quỷ dị càng đến gần, giọng điệu Ngụy Thành đầy châm chọc nhìn về phía xe lên tiếng: " Vân nhị tiểu thư, gặp lại rồi!"

"Ngươi muốn thế nào?" Vân Tử Lạc nhướn mày hỏi.

"Kéo xuống" Ngụy thành ra lệnh.

"Dạ"

Hai người cứng rắn kéo Vân Tử Lạc cùng Đào nhi xuống xe ngựa.

Vân Tử Lạc nhân cơ hội đó đánh giá bốn phía, mới phát hiện mình đang đứng trước một ngọn núi cao, trước mặt còn có một sơn động nhỏ.

"Trói lại!" Ngụy Thành không yên tâm ra lệnh.

Vân Tử Lạc nhìn về phía Đào nhi nháy mắt ra hiệu, hai người để tùy ý cho tên thị vệ cầm dây trói người họ.

Ngụy Thành lúc này mơi thở nhẹ ra, từng bước đến gần nàng, đi đến cách Vân Tử Lạc chùng một thước thì dừng lại, "Soạt" hắn đem kéo mạng che mặt của nàng xuống


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui