Lạc Nhi Ý

Gương mặt nhỏ nhắn của Vân Tử Lạc hơi nhăn lại, cánh tay vòng qua cổ Nhiếp chính vương, nàng không nói gì, chỉ tỉ mỉ quan sát khuôn mặt chàng.

Khuôn mặt chàng như khắc, thập phần có thần, cằm nhọn mà không sắc, đôi mắt phượng cực kỳ đẹp.

Gương mặt tuấn lãng, mày kiếm nhập tấn, sống mũi cao thẳng, đôi môi mỏng đang mím chặt, đôi mắt phượng sáng, con ngươi đen nhánh, cực kỳ hấp dẫn.

Vân Tử Lạc dường như chỉ có thể nhìn chàng chuyên tâm như vậy để dời đi sự chú ý, giảm bớt đau đớn.

"Lạc nhi, cố chịu một chút thôi!" Đôi môi mỏng của Nhiếp chính vương khẽ động, đôi mắt phượng của chàng nhìn nàng đau lòng vô hạn.

"Ý..."

Vân Tử Lạc lấy tay vẽ vẽ lại hàng lông mày của chàng, nghĩ những gì xảy ra từ lúc xuyên không rồi đến lúc yêu chàng, trong lòng nàng có một cảm giác không thể diễn tả được, đôi mặt hạnh cũng bao phủ một tầng nước mỏng.

"Đừng khóc, Lạc nhi! Là lỗi của ta, đều là lỗi của ta, là ta làm nàng đau... Đừng khóc!"

Nhiếp chính vương luống cuống hôn hôn mắt nàng.

Vân Tử Lạc ôm lấy bờ vai của chàng, lắc đầu cười khẽ, "Không sao đâu!"

Nhiếp chính vương cảm giác được hạ thân mình càng căng trướng, lại được sự mềm mại của nàng bao lấy, cảm giác sung sướng và thoải mái như thủy triều ập đến.

"Lạc" Chàng gọi tên nàng, động tác cũng nhẹ nhàng hơn, dường như sợ nàng đau đớn.

Vân Tử Lạc vòng tay qua cổ chàng, nhẹ nhàng đong đưa thân mình theo tiết tấu của chàng.

Nhiếp chính vương cảm thấy ngày càng thoải mái, nhịn không được cũng luận động nhanh hơn, khoái cảm bao trùm cả gương mặt chàng, hô hấp cũng càng thô cát hơn.

"Lạc nhi, ta thích, ta thích cảm giác này..."

"Lạc nhi, ta... Ta".

Giọng nói trầm thấp của người đàn ông như có ma lực, Vân Tử Lạc chỉ cảm thấy đau đớn từ từ giảm bớt cùng với dưới sự va chạm của hai thân thể càng cảm giác thoái mái hơn.

Nàng không tự chủ được rên khẽ, tiếng rên rỉ kiều mị lại kích thích Nhiếp chính vương, làm chàng quên hết tất cả, mạnh mẽ luận động.

"Á.." Vân Tử Lạc chịu không được sự cuồng dã của chàng, hét lớn, gò má cũng lập tức nóng như lửa.

Mà cổ họng Nhiếp chính vương cũng gầm lên tiếng thỏa mãn, hai tay cầm lấy chỗ đẫy đặn của nàng, nhiệt tình nhào nặn, hạ thân cũng ra vào cuồng dã.

Ánh mắt Vân Tử Lạc mê man, như đứa trẻ đi lạc, chỉ biết gắt gao ôm lấy cổ chàng, hai chân quấn lấy hông chàng, để chàng ra vào dễ dàng hơn.

Cảm nhận được sự phối hợp của nàng, Nhiếp chính vương càng hưng phấn, động tác ra vào càng cuồng dã, mãnh liệt hơn, khoái cảm tăng cao, mỗi lần tiến vào thân thể nàng đều đâm vào chỗ sâu nhất.

"Ý, ôm chặt ta" Vân Tử Lạc ngẩng đầu nói, mái tóc đen tuyền ướt đẫm dính bết sau tấm lưng trắng tuyết, giọng nói đầy kiều mị gọi chàng.

"Lạc nhi, bảo bối Lạc nhi của ta..." Nhiếp chính vương ôm chặt người con gái, làm cho bộ ngực của nàng dính sát vào người mình, ánh mắt nhìn nàng đầy tình cảm: " Cuối cùng nàng cũng là người con gái thực sự của ta, là người con gái của Hách Liên Ý ta..."

Nói rồi, lại một lần nữa tiến công mạnh mẽ vào trong cơ thể người con gái.

"ừmm" Vân Tử Lạc rên rỉ.

Nhiếp chính vương sít sao ôm nàng, ánh mắt vui vẻ tràn đầy yêu thương nhìn nàng, " Lạc nhi, ôm chặt ta, đừng buông tay, đừng thả ta ra!"

Vân Tử Lạc chỉ cảm thấy vòng ôm của chàng rất ấm áp và an toàn, theo tiết tấu luận động của chàng cũng không ngừng đong đưa thân thể, giống như sóng đánh vào mạn thuyền, lúc cao lúc lại thấp.

Bầu không khí trong phòng chữ Thiên càng lúc càng nóng bỏng, liên tiếp truyền ra tiếng người con gái rên rỉ kiều mị và tiếng thở dôc của người đàn ông...

Đột nhiên, Nhiếp chính vương gia tăng tốc độ ra vào cơ thể nàng, mỗi lần tiến vào đều đâm tới chỗ sâu nhất, rồi mạnh mẽ rút ra, Vân Tử Lạc chỉ cảm thấy mình như lơ lững giữa chín tầng mây.

Nàng không ý thức được "Ý, Ý... Nhanh một chút".

Nhiếp chính vương như được nàng cổ vũ, khoái cảm càng mãnh liệt, càng luận động cuồng dã hơn, Vân Tử Lạc chỉ cảm thấy một trận khoái cảm cực hạn tràn vào cơ thể mình.

"Ý! Ý, ta yêu chàng!"

Vân Tử Lạc nhịn không được, khóc thành tiếng.

"Lạc, Ý vĩnh viễn yêu nàng, vĩnh viễn bảo vệ nàng..."

Nhiếp chính vương cúi đầu bên tai nàng thì thầm, rồi mạnh mẽ tiến vào chỗ sâu nhất trong cơ thể nàng, khoái cảm cực hạn cũng xông đến đỉnh đầu, làm cho chàng muốn sống muốn chết.

"Lạc ta yêu nàng, yêu nàng như vây, nàng đừng rời khỏi ra..."

Người đàn ông như gầm lên, dòng nước nóng bỏng chảy vào cơ thể Vân Tử Lạc, sau đó Nhiếp chính vương nằm sập lên cơ thể mềm mại của Vân Tử Lạc.

Chàng cúi đầu lấy ngón tay vẽ vẽ gương mặt đầy mồ hôi của nàng, ánh mắt yêu thương vô hạn.

Vật nóng bỏng vẫn ở trong cơ thể nàng chưa rời đi.

Hai người đầm đìa mồ hôi, âm lấy nhau.

"Lạc, thỏa mãn sao?" Nhiếp chính vương cười hỏi.

Mặt Vân Tử Lạc lập tức như có lửa đốt, cắn môi không nói gì, nhưng tròng lòng lại tràn đầy ngọt ngào.

Vừa mới được nếm thử mùi vị hoan ái của tình yêu vốn dĩ Nhiếp chính vương chưa thấy thỏa mãn, lại bị bộ dáng của Vân Tử Lạc kích thích, vật cứng rắn phái dưới dường như đang thức tỉnh.

"Ý..." Vân Tử Lạc cảm nhận được điều đó, kinh hãi gọi chàng.

"Lạc nhi" Đôi mắt phượng của Nhiếp chính vương nhìn nàng mê luyến, lại hôn môi nàng, rồi hôn một đường xuống dưới....

Nhiêp chính vương vì quá hưng phấn mà âm thanh ở phòng đó vốn không hề nhỏ, Quỷ Hồn ở phòng cách vách làm sao không nghe được!

Bọn họ muốn khoác áo khoác đi xem xét tình hình, nhưng vừa ra đến cửa...

Ngay sau đó, cửa phòng được mở ra,chỉ thấy Quỷ Mị, Quỷ Hình, Quỷ Hồn,thập thò đứng ở cửa phòng.

Ba người họ mắt to mắt nhỏ nhìn nhau, mặt đã đỏ đến tận mang tai.

Được rồi, từ âm thanh phát ra, họ có thể đoán được, trên giường chủ nhân có thể mãnh liệt đến mức nào...

Quỷ Hồn và Quỷ Hình thì không sao, ngược lại Quỷ Mị lại thống khổ vô cùng.

Hắn không khỏi nghĩ đến Diêu Linh Linh, dục hỏa khắp người bùng cháy nhưng lại không có chỗ phát tiết dục vòng, bị dày vồ rất cực khổ!

Trong chính phòng, Nhiếp chính vương và Vân Tử Lạc lại một hồi dã chiến nữa,

Vốn Nhiếp chính vương tinh lực dư thừa, nghĩ là không buông tha nàng, nhưng Vân Tử Lạc lại đau đớn như vậy, chàng chỉ đành ấm ức ôm nàng trong ngực chìm vào giấc ngủ.

Ánh sao trên trời cũng dần mất, mặt trời phương đông cũng dần ló, toàn bộ Tế Châu bị ánh nắng ban mai bao phủ.

Vân Tử Lạc chậm rãi mở mắt, nhìn thấy có bàn tay đang ôm ngang hông mình, lại nhìn thấy thẩn thể trần truồng của mình và Nhiếp chính vương đag ở dưới chăn, nhớ lại đêm cuồng nhiệt hôm qua, không khỏi xấu hổ.

"lạc nhi, nàng tỉnh rồi!" Nhiếp chính vương cũng mở mắt, nhìn nàng đầy sủng ái.

"Ừm"

Nhìn người đàn ông ngay trước mắt mình, đôi môi đang nhếch lên, nàng không khỏi miên man, nếu có một ngày, chàng phản bội mình, vậy mình sẽ làm thế nào?

Lúc ấy, mình biết sẽ làm gì?

Giết chàng ư?

Nhiếp chính vương nhìn nàng hổi lâu, rồi cười nói: " Nàng nghỉ ngơi thêm chút nữa đi!"

Vân Tử Lạc đột nhiên nhớ ra điều gì đó, cúi đầu xuống nhìn, chỉ thấy vật giữa hai chân mình dường như đang thức tỉnh, nàng lập tức nói: " Không cần nghỉ ngơi, chúng ta đi thôi!"

Vừa muốn đứng dậy, Vân Tử Lạc đã lập tức kêu lên một tiếng

"Ai u.."

"Lạc nhi, nàng làm sao vậy?" Nhiếp chính vương căng thẳng đỡ lấy nàng.

Vân Tử Lạc có chút xấu hổ, nói: " Có chút đau nhức!"

"Đau nhức ở đâu?" Nhiếp chính vương ngây ngốc hỏi

Sau đó, dường như đã biết ra đáp án, chàng mỡi gõ vào trán mình một cái:" Đều tại ta không tốt, tối qua không nên muốn nàng nhiều như vậy..."

Thấy vẻ mặt hối hận của chàng, Vân Tử LẠc nhịn không được bật cười: " Ý.." Nàng nhìn qua cơ thể mình, rồi đặt đôi môi đỏ mọng lên đôi môi chàng: " Không sao đâu".

Sắc mặt Nhiếp chính vương lúc này mới buông lỏng, nói: " ta gọi quỷ Hồn đi chuẩn bị nước tắm, tắm rửa qua một chút ăn sáng rồi chúng ta đi!"

Quỷ Hồn đỏ mặt tía tai mang theo nước tắm cùng những cánh hoa đi vào, đi vào đi ra đều có vẻ rất vội vàng, vừa về đến phòng, lập tức bị Quỷ Mị cùng Quỷ Hồn kéo lấy áo hỏi.

"Như thế nào? Như thế nào?"

Tối hôm qua bọn họ mặc dù cảm thấy xấu hồ và thẹn thùng, nhưng bản tính hóng chuyện vẫn không thể nào thay đổi được.

Quỷ Hồn trừng mắt nhìn hai người họ: "Chủ nhân không mặc quần áo, còn lại thì không thấy gì "

"Chủ nhân không mặc quần áo"

Quỷ Mị và Quỷ Hình liếc mắt nhìn nhau, trong lòng không khỏi nhớ đến chuyện tối qua.

Nhiếp chính vương rất lo chuyện thân thể Vân Tử Lạc đau nhức, còn đích thân giúp nàng tắm rửa, chàng ôm nàng đặt nhẹ nhàng vào trong thùng tắm, rồi lau thân thể cho nàng, ánh mắt tràn đầy yêu thương.

Vân Tử Lạc muốn từ chối, nhưng chàng lại cực kỳ kiên quyết, cuối cùng cũng không còn cách nào khác phải thỏa hiệp, nàng yên lặng nằm trong thùng tắm hưởng thụ sự chăm sóc của chàng.

Giúp Vân Tử Lạc tắm rửa xong, Nhiếp chính vương mới ôm nàng lên giường, dùng chăn mềm đắp cho nàng, rồi chính mình dùng nước Vân Tử Lạc vừa tắm thừa để tắm rửa cho sạch sẽ.

Vân Tử Lạc biết chàng là người cực kỳ sạch sẽ, nhưng lại có thể dùng nước tắm của mình để tắm rửa, trong lòng không khỏi chua xót nhưng cũng cảm thấy rất ngọt ngào.

Đợi Nhiếp chính vương mặc quần áo xong đi vào, Vân Tử Lạc cũng đã thay xong quần áo, ngồi ở bên giường, mái tóc dài ướt đẫm dính chặt vào cơ thể nàng làm nổi bật những đừng cong quyến rũ.

Bữa sáng lại là Quỷ Hình mang vào, hắn cúi đầu mang vào, lúc đi ra cũng không ngẩng đầu lên.

Nhiếp chính vương bày món ăn cho Vân Tử Lạc, hai người ăn qua bữa sáng rồi mới rời đi.

"Lạc, ta ôm nàng" Nhiếp chính vương tự nhiên vươn tay ra muốn ôm nàng.

"Chàng không mệt sao?" Vân Tử Lạc rất đau lòng, vừa mới sáng chàng đã tắm rửa, chăm sóc mình, thậm chí ngay cả tấm trải giường bị nhuộm đỏ tối qua chàng cũng tỉ mỉ tự tay thu dọn.

Nhiếp chính vương cười cười, gõ nhẹ lên trán nàng,hỏi, " Có mệt hay không, thử qua mới biết được, bằng không, đợi lát nữa quay trở về chúng ta thử lại!"

Mặt Vân Tử Lạc lập tức đỏ lên, sẵng giọng nói: " Vậy chàng cõng ta đi"

Nhiếp chính vương "Ừm" một tiếng, đôi môi mỏng khẽ mở, giọng cũng khàn khàn khêu gợi "Được"

Vân Tử Lạc nằm lên lưng chàng, vòng tay qua ôm lấy cổ chàng.

"Đi thôi!" Nàng nghịch ngợm gõ vai chàng.

"Đi thôi! Hách Liên phu nhân xuống lầu nha!" Giọng Nhiếp chính vương vui vẻ, ý cười cũng lan đến đáy mắt.

Vân Tử Lạc bật cười, vùi đầu vào cổ chàng.

Đi xuống dưới lầu, Vân Tử Lạc mới biết quán trọ ở Tế châu này tối qua đã được chàng bao toàn bộ, ra khỏi cửa quán trọ, Nhiếp chính vương khom lưng đặt nàng vào trong xe ngựa.

Đặt Vân Tử Lạc lên xe, dường như nhớ đến điều gì quan trọng, chàng mới vén mành xe lên dặn dò:" Đi lấy cho ta vài cái chăn mềm đến đây".

Vân Tử Lạc biết chàng muốn làm gì, trong lòng không khỏi cảm động.

Chỉ một lúc sau, trên chỗ ngồi của nàng đã có một tấm đệm giày, nàng ngồi lên trên, cho dù xe ngựa chạy như thế nào, cũng không bị lắc lư.

Suốt dọc đường đi không nghỉ, lúc đến nguyên kinh trời cũng đã tối.

Nhiếp chính vương đã tính toán thời gian vào nguyên kinh, như vậy mới có thể ôm nàng vào Vân phủ, giảm bớt đau đớn cho nàng.

Lúc sắp xếp cho Vân Tử Lạc xong, chàng mới vội vã hồi cung.

Vừa vào đến Bảo Đức cung, đã nghe tin Cảnh hoa vương phi và Lục Thừa Hoan đang đợi chàng ở hậu viện.

"Hách Liên ca ca, cuối cùng huynh cũng quay lại!" Lục Thừa Hoan vui mừng lên tiếng.

Có thể lần nữa nhìn thấy Nhiếp chính vương dường như nàng ta rất vui vẻ.

"Ý nhi! Tại sao bây giờ con mới quay về?" Hàng mày Cảnh hoa vương phi nhíu nhặt, không vui nói.

"Mẫu phi, người còn chưa ngủ sao?" Nhiếp chính vương không trả lời, mà hỏi ngược lại.

Cảnh hoa vương phi đi bộ đến phía tẩm cung của chàng nói: " Tối qua con không nói gì liền rời đi, một ngày một đêm không quay lại, con không sợ ta lo lắng sao?" "Không phải con đã cho người báo tin rồi sao?" Nhiếp chính vương thản nhiên nói.

Cảnh hoa vương phi cố nén giận nói" " Nhưng con biết mẫu phi đang ở trong cung, tối qua con rõ ràng có thể quay lại, nhưng tại sao lại lưu lại Tế châu?"

Nhiếp chính vương trầm giọng nói: " Mẫu phi, tối qua Lạc nhi mệt mỏi, con không muốn nàng đi xe ngựa mệt thêm".

Lục Thừa Hoan ở phía sau, nụ cười lập tức ngưng trệ, gương mặt cũng méo xệch.

Vân Tử Lạc, nữ nhân này ngày càng được voi đòi tiên!

Xe, ra, mình phải nghĩ cách gì đó!

"Lạc nhi!" Cảnh hoa vương phi nghiến răng nghiến lợi, chưa từng xảy ra chuyện như vậy, chính mình đến thăm con traim nhưng nó trong lòng ngoài miệng lại chung thủy lẩm bẩm tên của một người con gái khác!

Chẳng lẽ nàng ta đã bị con trai mình quên lãng!

Trong lòng bà ta không khỏi tức giận, nhưng ngoài mặt lại làm ra vẻ trấn tĩnh, " Lạc nhi,? Ý nhi, vì cô ra, con không để ý đến mẫu thân còn đang ở trong cung, lại lưu lại Tế châu? Nói như vậy,trong lòng con chỉ có cô ta mà không có mẫu phi?"

Bước chân đi vào tẩm điện của Nhiếp chính vương hơi khựng lại, chàng quay đầu, sắc mặt nghiêm túc, nhìn cảnh Hoa vương phi, trầm giọng nói: " Mẫu phi, người đừng chuyện bé xe ra to! Nếu như tối hôm qua, người ở lại Tế châu, con cũng sẽ ở lại đó!"

Nói rồi chàng vén mành bước vào trong.

Cảnh hoa vương phi sững sơn, nhưng trong lòng cũng vì mấy lời này của chàng mà thoái mái hơn không ít, cũng không vào trong nữa, mà cũng Lục Thừa Hoan đang bực tưc đứng bên hôi cung.

Ngày sau đó, Vân Tử Lạc ngủ một giấc dài, đến lúc mặt trời sáng choang mới tỉnh dậy.

Nàng ngồi dậy trên đầu giường, cảm giác cơ thể mình cũng đỡ đau hơn nhiều.

"Tiều thư" Giọng Đào nhi quen thuộc vang lên, muôi ấy ngồi đầu giường giữ chặt tay nàng: " Diêu tiểu thư đến!"

Diêu Lĩnh Linh giẫm lên mặt sàn được năng s rọi bước vào, cười nói: " Lạc nhi, tỷ đây chính là ngủ đến mặt trời lên ba sào đây sao? Tỷ có biết hay không, Ngụy Thành không biết đắc tội với ai, mà bị chém đứt một cánh tay"

Vân Tử Lạc ngạc nhiên, nhìn Đào nhi, Đào nhi lại lắc đầu.

Không có tiểu thư căn dặn,Đào nhi cũng không dám đêm chuyện ngày hôm qua nói lung tung.

Ánh mắt Diêu Linh Linh như xả giận ngồi xuống nói " CHém hay lắm, chém rất hay! Trong lòng muội cực kỳ sung sướng!"

Vân Tử Lạc cũng không định giấu muội ấy, liền đem chuyện ngày hôm qua kể cho muội ấy nghe.

Diêu Linh Linh không dám tin vào tai mình, tròn mắt hỏi: " Tỷ, tỷ, là người chặt tay hắn?"

Sau khi nghe xong, muội ấy kích động vỗ tay khen nàng.

"Giỏi quá Lạc nhi, tỷ thật lợi hại! Ngụy Thành muốn bắt cóc tỷ, đó chả phải tự làm tự chịu sao?"

Mắng chửi Ngụy Thành một lúc, sắc mặt Linh Linh trầm xuống, giọng rầu rĩ: " Lạc nhi, sáng sớm hôm nay Nhiếp chinh vương còn đích thân đến thăm hỏi thương thế của Ngụy Thành, con mang cho hắn nhiều thuốc bổ. Xem tình hình như vậy, có lẽ Nhiếp chính vương rất trọng dụng Ngụy gia, vậy cha muội làm sao bây giờ?"

Vân Tử Lạc an ủi muội ấy: " Không có việc gì, muội yên tâm, Diêu bá bá sẽ không sao cả".

Nghe được vân Tử Lạc đảm bảo như vậy, hai mắt Diêu Linh linh lập tức sáng hẳn lên, " Lạc nhi, có mấy lời này của tỷ, những chuyện khác đều không quan trọng! Muội cũng không cần lo lắng nữa!"

Khóe miệng Vân Tử Lạc nhẹ rút, Diêu Linh Linh lại bổ sung thêm " Muôi biết Nhiếp chính vương rất yêu thương sủng ái tỷ, đáng tiếc Quỷ Mị..."

Vân Tử Lạc không nói gì, nhưng nghe những lời này, vội vàng hỏi lại " Quỷ Mị làm sao?"

Diêu Linh Linh nhếch môi nói: " Kể từ sau sinh nhật Thái hậu, huynh ấy thấy muội là trốn, cũng không giải thích gì với muội!"

Nói rồi, đôi mắt muội ấy cũng đỏ ửng lên.

Vân Tử Lạc vội nói: " Quỷ MỊ là người trung thành, chuyện bí mật nó cũng không thể nói ra, trốn tránh muội vì sợ không biết giải thích với muội thế nào, Diêu bá bá sẽ không sao đâu, Ý đã đảm bảo với ta rồi".

Diêu Linh Linh lại nói: " Coi như là bí mật không thể nói ra, huynh ấy không nói muội cũng không trách huynh ấy, nhưng huynh ấy lại thế trốn tránh muội!"

Nói rồi, Diêu Linh Linh tức giận nói tiếp: " Huynh ấy có thể trốn muội vài ngày, vậy muội cũng có thể vài năm không gặp huynh ấy! Lạc nhi, muội chuẩn bị đi Trai tâm am chép kinh bảy ngày, tỷ không được nói với huynh ấy! Đê muội xem xem huynh ấy có cuống lên không!"

Trán Vân Tử Lạc nổi một loạt vạch đen.

Tâm trạng của Diêu Linh Linh nàng biết rõ, lúc trước nàng cùng Nhiếp chính vương thân mặt gắn bó như keo sơn, đến lúc vài ngày liên tiếp chàng không đến gặp mình, chính mình cũng không quyen,t rong lòng cũng rất ủy khuất cùng tức giận..

Nhưng mà, nàng cũng không quyết liệt như muội ấy, biến mất bảy ngày..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui