Lạc Nhi Ý

Thấy thái độ không nóng không lạnh của Sở Tử Uyên, Sở Hàn Lâm lại càng khó che giấu sự phẫn nộ.

“Bát đệ, mua vui hưởng lạc hình như không phải phong thái của đệ!”

Sở Tử Uyên liếc hắn, lãnh đạm nói: “Chưa được đồng ý đã xông vào nơi của người khác hình như… đúng là phong thái của Tứ ca.”

“Đệ…” Sắc mặt Sở Hàn Lâm sa sầm lại, bỗng chốc lửa giận chuyển dời, nhằm vào
nữ nhi đang tự tại, nhàn nhã. Hắn quát to: “Cút ra ngoài cho bổn vương!
Không hiểu phép tắc, thấy bổn vương mà không biết hành lễ sao?”

Vân Tử Lạc vẫn ngồi im bất động, tư thế chưa hề có sự thay đổi, thậm chí
ngay cả ánh mắt cũng không nhìn Sở Hàn Lâm chút nào, mà quay đầu nhìn
xuống bóng người qua lại dưới lầu.

Sở Hàn Lâm thấy
bên người không có động tĩnh, lại thấy Sở Tử Uyên không định tỏ thái độ
gì, gương mặt bỗng lạnh như trăng mùa đông.

Một tiếng quát nạt lập tức vang lên: “Ngươi không nghe thấy bổn vương nói hay
sao? Ngươi đần độn hay bị điếc! Hay cảm thấy có chỗ chống lưng ngay cả
bổn vương cũng không coi ra gì?”

Mắng xong những lời
này, hắn mới chú ý tới má phải của Vân Tử Lạc, khi nhìn thấy vết bớt
bươm bướm đen hoàn chỉnh trên nửa gương mặt, hắn sửng sốt.

“Ngươi… Ngươi… Ngươi là…” Hắn lẩm bẩm, không dám tin.

Vân Tử Lạc nhẹ nhàng đặt tách trà trong tay xuống, liếc xéo Sở Hàn Lâm, bờ môi mấp máy: “Là người không muốn gặp ngươi.”

“Vân Tử Lạc!”

Cuối cùng Sở Hàn Lâm cũng kinh hãi gọi cái tên này ra một cách chắc chắn.

“Ta không điếc, cũng không ngốc. Ngươi không cần hét to như vậy, ta nghe rõ.”

“Vân Tử Lạc, quả thật là ngươi, tại sao ngươi lại ở đây?” Một lớp u ám như
mây mù bọc kín gương mặt Sở Hàn Lâm. Hắn xoay mặt hỏi Sở Tử Uyên: “Bát
đệ, chuyện này rốt cuộc là sao?”

Sở Tử Uyên cười nói: “Tứ ca, đệ và Lạc Nhi đang dùng bữa ở đây, rồi huynh tới, chuyện là vậy.”

“Ta hỏi đệ tại sao lại ở cùng với nàng ta? Đừng có đánh trống lảng!” Sở Hàn Lâm cuộn chặt tay lại, gần như gào lên.

Đáy mắt Sở Tử Uyên lướt qua một tia sắc lạnh: “Đệ mời Lạc Nhi ăn cơm, huynh có ý kiến?”

“Lạc Nhi?” Sở Hàn Lâm túm được trọng điểm, phẫn nộ: “Nàng ta là vị hôn thê của ta!”

Phụt!

Miếng trà Vân Tử Lạc ngậm trong miệng cuối cùng đã phun ra ngoài một cách khiếm nhã.

Nếu lúc trước còn cảm thấy gã nam nhân này tướng tá không tệ thì hình tượng của hắn bây giờ đã hoàn toàn sụp đổ!

“Vị hôn thê?” Vân Tử Lạc giơ tay áo lau đi vệt trà nơi khóe miệng, cười
khẩy: “Vị hôn thê? Là vị hôn thê bị đuổi về nhà trong ngày cưới? Là vị
hôn thê của kẻ cưới tỷ tỷ ruột làm tân nương? Là vị hôn thê bị hạ nhục
không còn chút thể diện nào, phải đi vào đường chết? Sở Hàn Lâm, ngươi
có tư cách gì nhắc tới chữ ‘vị hôn thê’ trước mặt ta!”

Nét mặt Sở Hàn Lâm hơi ngượng ngập. Hắn há hốc miệng, bỗng nhiên hỏi ngược: “Vậy ngươi thì sao? Vân Tử Lạc, ngươi tốt đẹp chỗ nào? Hôn ước của
chúng ta dẫu sao vẫn còn tồn tại, nhưng ngươi lại không chịu nổi cô đơn, gặp mặt nam nhân khác ở đây! Ai đã cho ngươi tư cách này? Đã làm chuyện có lỗi với bổn vương mà không chút hối hận! Vân Tử Lạc, rốt cuộc ngươi
có liêm sỉ hay không?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui