Lạc Nhi Ý

Vân Kiến Thụ, Chu thị không khỏi sững sờ, nhưng dù sao họ cũng là người có già dặn, rất nhanh liền khôi phục lại sắc mặt.

Chỉ còn lại Vân Khinh Bình ngây ngốc, đôi đũa trên tay cũng không đụng đậy...

Lửa giận cùng đố kị từ đáy lòng dường như thiêu cháy nàng ta, nàng ta nhất thời không biết nên làm thế nào.

Sở Hàn Lâm cũng lúng túng, vội vàng gắp một miếng đặt vào chén của Vân Khinh Bình.

Nước mắt Vân khinh Bình đã tràn lên viền mắt, trước mắt nàng ta chỉ thấy mông lung.

Trong phút chốc nàng ta cảm giác mình thất bại, quá thất bại, quá thất bại!

Người đàn ông ngày đêm bên cạnh nàng ta, nàng ta cứ nghĩ rằng sẽ mãi mãi giữ chân được hắn, nhưng tất cả bỗng chốc lại tan thành mây khói.

"Con ra ngoài đi dạo một lát" Vân Khinh Bình buông chén trà xuống, sắc mặt tối lại.

"Bình nhi, ta đi cùng nàng..."

Sở Hàn Lâm cũng gấp gáp đứng dậy.

"Không cần! Ta chỉ trở về bình thêu lâu một lát thôi"

Vân Khinh Bình đi ra khỏi đại sảnh, đi rất nhanh, thân ảnh rất nhanh liền biến mất khỏi tầm mắt của mọi người.

"Bình nhi!"

Sở Hàn Lâm áy náy muốn đuổi theo, nhưng lại cảm thất nếu đuổi theo người mất mạt là mình nên thôi.

"Ta ăn no rồi" Vân Kiến Thụ nhẹ nhàng đặt chén xuống,

"Ta cũng no rồi" Chu Thị cũng đặt bát xuống, nhíu mày lo lắng

Thấy Vân Tử Lạc và Vân Hạo cũng không ăn nữa, Vân Kiến Thụ mới phân phó Vân Hằng: " Thu dọn đi, cho người mang trà lên!"

Vân Tử Lạc âm thầm thở phào, cũng may, nàng không cần vì chén cơm có ớt xanh cùng thịt Sở Hàn Lâm gắp cho mà làm khó bản thân.

Trà nóng được bưng lên, sau khi ăn xong uống một tách trà nóng thì đúng thật giống thần tiên, chỉ có Sở Hàn Lâm cứ đứng ngồi không yên.

"Bình nhi uống rượu có việc gì hay không?"

Vân Tử Lạc cười khẽ, " Sẽ không, tửu lượng của đại tỷ rất khá"

"Tửu lượng của nàng rất khá" Sở Hàn Lâm nhíu mày.

"Đúng vậy" Vân Tử Lạc nói tiếp: " Ngươi không nghe nói sao? Đông ly nâng cốc..."

Sở Hàn Lâm biết nàng nói đùa, nhíu mày, đứng lên nói: " Ta đi tìm nàng ấy!"

Phía sau một gốc đại thụ của Vân phủ, sắc mặt Vân Khinh BÌnh cực kỳ khó coi.

Vừa rồi, có mấy nha hoàn đứng ở góc tường buôn chuyện, mọi chuyện cũng không tránh khỏi không lọt tai nàng ta.

"Ầy, các ngươi nói xem,lúc trước Tứ vương gia phụ nhị tiểu thư, hôm nay vì sao lão gia lại gọi nhị tiểu thư đến dùng cơm cùng?"

"Đúng vậy, ta còn thấy không khí rất vui vẻ hòa thuận nha, có phải về sau còn có thể cứu vãn quan hệ hay không?"

"Ngươi ngốc quá, sớm đã làm hòa rồi! Lúc trước, nhị tiểu thư thiếu chút nữa được gả cho Tứ vương gia! Nhưng nhị tiểu thư bây giờ không giống trước kia, có chủ kiến riêng của mình, sao Tứ vương gia không hài lòng được"

"Đúng vậy đúng vậy, hôm đó ở yến tiệc, nhất định lão gia có ý tác thành cho họ..."

"Á, thật hay giả vậy? Không phải đại tiểu thư đã gả đi rồi sao?"

"Ta nói ngươi ngốc mà còn ngu si nữa, đại tiểu thư sao, chẳng phải sớm đã vô dụng rồi sao?"

" Ngươi đừng nói bậy, vô dụng cái gì?"

"Một nữ nhân không thể sinh con cho phu quân mình, còn bị chính những nữ nhân tầm thường như chúng ta xem thường, huống chi là ở Vương phủ! Hiện tại ai cũng biết rõ đại tiểu thư không thể mang thai được, về sau ở vương phụ nhất định không có địa vị gì! Lão gia sớm đã có dự định rồi! Sớm đem nhị tiểu thư chiếm lấy tâm tư của vương gia..."

Vân Khinh Bình bị những lời nói này đâm đến đau nhói.

Nàng ta nắm tay thành đấm, cứ nắm rồi buông, buông rồi lại nắm thật chặt.

Đúng vậy, là nàng ta không thể mang thai, nhưng trách nàng ta sao? Nàng ta cũng không muốn như vậy!

Khó trách hôm nay phụ thân có chút kỳ quái, hóa ra là sớm đã có dự định! Xem Vân Khinh Bình này như người chết sao!

Vân Khinh Bình nheo mắt phượng, ánh mắt toát lên vẻ oán hận.

Được, là ta không được, nhưng mà, thiên hạ này ai gả cho Sở Hàn Lâm đều được chỉ có Vân Tử Lạc là không thể được.

Ta không được thì ngươi cũng đừng hòng!

Nàng ta nhanh chóng đi ra khỏi gốc cây, miệng phát ra ám hiệu nhỏ.

Chỉ một lúc sau,, một giọng nói già nua vang lên: " Tiểu các chủ"

"Vương trưởng lão" Giọng điệu Vân Khinh Bình lạnh như băng: " Giúp ta giết một người"

"Ai?"

Vương trưởng lão thở dài, lần trước ở Hoàng lăng, người của tam các giao đấu đều bị giệt sạch, hắn cũng không biết vì lý do gì mà khi vào Hoàng lăng mọi thích khách đều bị tiêu diệt sạch, không chừa một người sống sót.

Mà người biết rõ hình tung của Ám vệ Lưu ly chỉ có một mình tiểu các chủ biết...

"Vân Tử Lạc!" Vân Khinh Bình nghiến răng nghiến lợi, ánh mắt hung ác!

"Tiểu các chủ lại muốn giết nàng ta!" Vương trưởng lão nghi ngờ hỏi.

"Đúng! Chỉ khác bây giờ, không cần lên kế hoạch, nhanh chóng giết cô ta cho ta" Vân Khinh Bình ẩn nấp trong bóng tối, khuông mặt nhỏ nhắn vặn vẹo đến giữ tợn, nói từng chữ từng chữ một.

Giọng nói như phảng phất từ địa ngục, làm người ta cảm giác ghê rợn, vương trưởng lão nghe vậy không khỏi nhíu mày.

" Độc dược còn nữa không?" Giọng nữ nhân quỷ dị.

"Còn "

Vương trưởng lão kẹo gói thuốc giữa hai đầu ngón tay.

"Tốt!" Vân Khinh BÌnh nhìn thấy gói bột kia hai mắt sáng ngời

"Đợi lát nữa ngươi hãy giả vờ là người ở phủ cứ thong dong đi về phía cửa sau, ta sẽ bảo ngươi lên đổi tra, tiếp theo thì ngươi biết làm thế nào rồi chứ"

"Ta, Ta là người lạ"

"Yên tâm đi, đầy tớ trong phủ chỉ có mẹ ta biết rõ toàn bộ, ta sẽ ra ám hiệu trước cho bà ấy. Cha ta không có ở phủ thường xuyên, căn bản không biết đến gia công đầy tớ trong phủ, người khác sẽ không nghi ngờ gì"

Vân Khinh Bình câu dẫn cánh môi, cười lạnh một tiếng.

"Được, Tiểu các chủ, ta ở gần cửa sau chờ lệnh"

Lúc này, Vân Khinh Bình mới chậm rãi đi về phía đại sảnh, trên đường, lại gặp phải Sở Hàn Lâm đang vội vội vã vã.

Sở Hàn Lâm vội vàng bắt lấy tay nàng ta, làm ra vẻ vui vẻ nói chuyện.

Vân Khinh Bình nhìn hắn, trong lòng cũng không còn tức giận như trước, nhưng trong lòng lại có vài phần phiền ý, nhưng trên mặt vẫn treo nụ cười ôn hòa.

Trở lại đại sảnh, mọi người vẫn đang ngồi uống trà.

Lúc thấy Vân Khinh Bình cùng Sở Hàn Lâm cùng nhau trở lại, Vân Tử Lạc cũng không muốn ở lại đó, liền đứng dậy muốn rời đi.

"Nhị muội, hiếm khi có hôm phụ thân cao hứng như vậy, muội cũng muốn phá hỏng ư" Vân Khinh Bình vội vàng lên tiếng cản nàng.

Vân Kiến Thụ nhìn về phía Vân Tử Lạc, giọng nói trầm thấp ấm áp, " Lạc nhi, ở lại đã, đợi lát nữa ta có chuyện muốn nói với tỷ muội các con"

Vân Tử Lạc biết, mọi chuyện hôm nay Vân Kiến Thụ làm ắt hẳn có lý do, nên xoay người ngồi lại ghế.

Vân Hạo muốn trở về hậu viện,nhưng Vân Tử Lạc sợ Ngô Đại có chuyện gì, liền cho Đào nhi đi cùng đệ ấy.

Đại sảnh chỉ còn lại Vân Kiến Thụ, Chu thì, Sở Hàn Lâm, Vân Khinh Bình cùng Vân Tử Lạc, cùng với trước cửa cso mấy nha hoàn và vài gã gia nô.

"Trà lạnh ròi, rổi tách khác đi" Vân Khinh Bình nhìn về phía Chu thị cười lên tiếng.

Chu thị sớm đã biết được ám hiệu của nàng ta, liền bảo Chu Thụy Gia ra ngoài trước.

Chỉ một lúc sau, một người mặc quần áo chỉnh tề, nhìn qua rất giống trang phục của quản gia.

Hắn dâng trà lên cho Vân Kiến Thụ, Chu thị đầu tiên, khiêm tốn nói: " Lão gia, phu nhân" Giọng điệu quen thuộc, làm cho người ta không tìm được nửa điểm nghi ngờ.

Sau đó hắn dâng trà cho Sở Hàn Lâm cùng Vân Khinh Bình cuối cùng mới đến Vân Tử Lạc, hắn lên tiếng: " Nhị tiểu thư!" sau đó dâng một tách trà nóng đựng trong tách trà sứ xanh nạm vàng lên cho nàng, sau đó cầm khay khom lưng lui xuống.

Hắn tự động lui xuống, đưa tách trà nguội cho Chu Thụy Gia, sau đó liền chuẩn bị rời đi,, liền đúng lúc này lại nghe giọng nói lạnh băng dứt khoát vang lên: " Đợi một chút" Hắn dừng bước, quay đầu nhìn lại

Chỉ thấy người cuối cùng đổi trà là nhị tiểu thư, một tay đang chống cằm, tay kia đang nghịch nghịch nắp trà, đôi mắt hạnh nhếch lên, ánh mắt nhìn về phía hắn mang theo ý cười.

"Nhị tiểu thư!" Hắn lên tiếng

Người lão bộc này chính xác là Vương trưởng lão, hắn hạ mi ánh mắt lóe ra tia dị thường.

Đây dù sao cũng chỉ là một thiên kim nhị tiểu thư, không biết gì, như bao tiểu thư nhà khác, làm sao mà lại phát hiện ra?

Vân Tử Lạc không nói gì, chỉ nghịch nghịch nắp trà trong tay, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào Vương trưởng lão.

Vân Tử Lạc cười nhẹ một tiếng, bưng tách trà để trước mặt hắn, nói từng chữ: " Tách trà này là ai pha"

Vương trưởng lão nheo mắt: " Là nha hoàn phía sau pha lão nô bưng lên"

Vân Tử Lạc à một tiếng, " Vậy ngươi nếm thử xem tách trà này là ngọt hay mặn"

Sắc mặt Vương trưởng lão chùng xuống, vội vàng nói: " Lão nô... không uống trà"

"Vậy được rồi" Vân Tử Lạc khoát khoát tay, " Đi lên, đổi tách khác cho ta, ta không thích mùi này"

"dạ" Vương trưởng lão đáp lại.

Vân Tử Lạc nhìn hai tay cầm tách trà của hắn, ánh mắt tối hẳn đi, đột nhiên nàng dơ tay, tách trà nóng bỏng sóng sánh ra ngoài bắn về hướng mặt Vương trưởng lão.

Hắn ta theo bẳn năng liền tránh đi, Vân Tử Lạc ngay lập tức nhảy lên, đá một đá vào ngực hắn, tay phải giữ chặt lấy hắn, chuẩn xác nhăm đúng yết hầu hắn.

Nhanh chóng!

Dứt khoát!

Lúc này mọi người mới có phản ứng, thấy ánh mắt lạnh như băng của Vân Tử Lạc nhìn Vương trưởng lão ai cũng khiếp sợ.

Hai người chỉ cách nhau chưa đầy hai thước, Vân Tử Lạc nghiêng người đứng lên, đôi mắt hạnh híp lại, tay phải giữ chặt cổ họng Vương trưởng lão, ngón cái cùng ngón trỏ như gọng kìm giữ chặt hắn.

Ánh mắt lạnh băng của thiếu nữ tựa hồ như đã chinh chiến ngoài sa trường hàng chục năm, nửa điểm cũng không giông thiên kim nhà quan thông thường.

Nếu là nữ tướng quân, nhất định sẽ rất oai phong lẫm liệt!

"Lạc nhi!"

"Lạc nhi!"

Vân Kiến Thụ, Sở Hàn Lâm, Chu thị, Vân Khinh Bình bốn người không hẹn mà gặp đồng loạt đứng dậy, trong sảnh vang lên một loạt tiếng thét của đám nha hoàn.

Sở Hàm Lâm vừa định xông lên, đột nhiên nghe được tiếng Vân Kiến Thụ hết một tiếng A thảm thiết, hắn quay đầu lại, chỉ thấy Vân kIến Thụ đang co quắp trên sàn.

Thì ra trong lúc nguy cấp, Vân Kiến Thụ quên mất hai chân mình đã tàn phế, không còn chống đỡ được nữa, kết quả là lại làm cho mình càng thêm đau đớn.

"Phụ thân!" Vân Tử Lạc gọi một tiếng, " Sở Hàn Lâm, chiếu cố cha ta, đừng tới đây"

Nàng quay đầu, đôi mắt tĩnh mịch nhìn vương trưởng lão " ai phái ngươi tới?"

Vương trưởng lão giật minh, không đáp lại, vừa khẽ nhấc cằm lên, động tác của Vân Tử Lạc lại nhanh hơn, hai ngón tay trái giữ lấy má hắn, cười lạnh: " Muốn uống thuốc độc? Không dễ vậy đâu!"

Vương trưởng lão giương mắt, khiếp sợ nhìn Vân Tử Lạc.

Ngay cả hắn muốn cắn thuốc tự tử, thiếu nữ trẻ tuổi này cũng nhìn ra!

Không phải là người có kinh nghiệm, tuyệt đối không thể nào nhanh như vậy phát hiện ra trong miệng hắn có chứa độc dược, hơn nữa lại có ý đồ cắn thuốc độc!

Vân Tử Lạc rút một cây trâm vàng trên đầu xống, đặt ngang miệng Vương trưởng lão, sau đó tay trái " Xoát" một tiếng, kéo áo ngoài của Vương trưởng lão xuống.

Vân Kiến Thụ đã được Sở Hàn Lâm ôm lên xe lăn.

Thấy Vương trưởng lão mặc áo bào đen, cổ thêu hoa văn cổ, hai người đều thốt lên " Lưu ly các"

Vân Tử Lạc cũng nhận ra được, lông mày bông lòng, đôi mắt hạnh đảo một cái, nhìn về phía Vân Khinh Bình.

Vân Khinh Bình thấy Vương trưởng lão cũng bị bạo lộ, căng thẳng cầm vạt áo của Chu thị, ánh mắt luống cuống.

"Người của Lưu ly các" Vân Tử LẠc mỉa mai, trong lòng cũng đã có đáp án.

Nếu như lúc lên Trấn Quốc Tự, nàng vẫn không biết ai phái người của Lưu ly các đến ám sát nàng, nhưng kể từ khi biết được quan hệ của Vân Khinh Bình cũng ngọc ấm, nàng không cần phải hoài nghi ai khác nữa!

Sở Hàn Lâm cúi đầu, nhìn chén trà rơi dưới đất,lúc sau có khói bay lên, sợ hãi nói " Trong trà có độc"

Khóe miệng Vân Tử Lạc nhẹ rút: " Bây giờ ngươi mới biết?"

Nếu không nàng đã bị hạ độc chết rồi!

Mắt phượng Sở Hàn Lâm phức tạp nhìn nàng.

Người con gái đứng đó, tóc đen như mực chải gọn sau gáy, lộ ra chiếc cổ trắng ngọc của nàng, ngoài mạng che mặt là đôi mắt hạnh linh động, lúc giận hờn lúc vui vẻ, làm cho hắn không khỏi miên man.

Nhưng thân thủ của nàng, lại có thể nhanh nhẹ như vậy! Không chỉ nhạy bén hơn nữa còn rất đẹp mắt, tựa như nàng đang nhảy múa, rất động lòng người.

Người con gái như vậy, quả thực chính là thần tiên giáng thế!

Mà hắn, lại ngu ngốc bỏ rơi nàng!

Hối hận cùng đau xót cứ bủa quanh Sở Hàn Lâm, hắn giật mình không nói gì thêm.

Đáy lòng Vân Kiến Thụ như có tảng đá đè chặt, nhìn về phía Vân Tử Lạc ánh mắt đầy tán thưởng, nữ nhi này, trong một đêm thế nhưng lại làm cho ông không thể hiểu rõ được!

Quả nhiên không hổ danh là con gái của người kia!

Đột nhiên nhìn thấy hoa văn trên vai của Vương trưởng lão, Vân Kiến Thụ nói: " Lạc nhi, hắn là trưởng lão của Lưu ly cacs"

Ánh mắt Vương trưởng lão có một tia không ổn định

"Trưởng lão?"

Vân Kiến Thụ giải thích: " Lưu ly các tổng cộng có mười ba đường, cũng là mười ba các, mỗi các đều có một vị trưởng lão cai quản, phân công nhiệm cụ ở mười ba huyện của Kỳ Hạ, vai của những người đó đều có thêu mười ba đóa hoa ám tử sắc và cỏ lưu ly, đó là biểu tượng của trưởng lão"

Vân KIến Thụ vừa dứt lời, ánh mắt sắc bén của Vương trưởng lão nhìn chằm chằm vào ông, hắn không nói lên lời, thế nhưng vẻ mặt kinh ngạc của hắn đã nói lên tất cả.

Hắn vốn là trưởng lão tứ đường, người quản lý tam đường, chỉ là lần này vì Vân Khinh Bình, tam đường tổn thất không còn một ai, người của tứ đường lại không dùng được..

Nhưng chuyện của Lưu ly các từ trước đến này đều được giữ bí mật, không phải là người nội bộ căn bản không thể biết được tình hình, ví dụ như Tứ vương gia Sở Hàn Lâm cũng không biết được ái ngọc ngàn năm là biểu tượng của các chủ Lưu ly các.

Vân Tướng quân, làm sao lại biết được?

CHẳng lẽ là Thanh Thanh...

Vân Kiến Thụ chưa nói gì, Vân Tử Lạc đã tăng thêm lực đạo: " Ít nói nhảm đi! Ngươi chỉ cần nói ai phái ngươi tới đây?

Vương trưởng lão quật cường nghiêng đầu.

Vân Tử Lạc sớm đã không còn nhẫn nại được nữa, tay trái nàng chỉ về phía Vân Khinh Bình, lạnh lùn nói " Là.. nàng ta?"

"Lạc nhi!" Vân Kiến Thụ cùng Sở Hàn Lâm hết sức kinh hãi.

Vân Khinh Bình cắn môi dưới, toàn thân run lên, theo bản năng lùi về phía sau hai bước.

Vương trưởng lão vẫn không nói, ngay cả ánh mắt cũng không nhìn về phía đso. Vân Tử Lạc híp mắt, bị giữ như vậy vẫn không chịu khai ra, nhưng mà nàng vẫn còn rất nhiều cách.

Tay phải nàng bóp cổ Vương trưởng lão, tư thế vấn không thay đổi, bước chân đi,nàng nhanh chóng chuyển qua về phía bên cạnh Vân Khinh BÌnh, tay trái bắt lấy gáy Vân Khinh Bình, "Soạt " một tiếng, nàng ta ngiêng người té xuống sàn.

"A!" Vân Khinh Bình hét một tiếng chói tai, trước ngực chợt thấy lạnh, ái ngọc ở cổ đã nằm trên tay Vân Tử Lạc

"Bình Nhi!" Sở Hàn Lâm xông đến, che lại cảnh xuân trước ngực nàng ta.

Vân Tử Lạc cầm lấy ái ngọc trong tay, giơ ngay trước mặt Vương trưởng lão, ý cười quái dị: " Tín vật của Lưu ly các, còn lấy máu nhận chủ! Cũng không biết khối ngọc này có giá trị như thế nào, ném đi không biết có vỡ hay không?"

Nói xong, nàng giơ tay tría lên, khối ngọc trong suốt từ từ trượt khỏi tay nàng rơi xuống...

"Không.." Vương trưởng lão gào thét, hai má bị trâm của Vân Tử Lạc đâm phải máu chảy ròng ròng.

Nhưng mà khối ngọc kia vẫn được cột một sợi dậy, Vân tử LẠc cũng không buông sợi dây ra, cho nên khối ngọc rơi được lưng chừng thì nàng thu tay đem khối ngọc giữ lại, lúc này sắc mặt Vương trưởng lão mới dần dần bình phục lại.

"Còn nói không phải nàng ta?" Giọng Vân Tử LẠc châm chọc.

Sắc mặt Vương trưởng lão ảm đạm.

Vân Khinh Bình vội vàng kêu lên: " Không phải ta, không phải ta, Lạc nhi, ta không biết hắn! Càng không phái hắn đến hạ độc muội!"

Vân Tử Lạc cười khẩy, " Vậy hắn, vì sao lại xuất hiện trong đại sảnh của Vân gia?"

"Hắn là ta cho vào!"

Vân Kiến Thụ đột ngột lên tiếng, " Ta lúc ấy cũng không biết hắn là người của Lưu ly các, càng không nghĩ hắn lại ra tay với con.... Việc này không liên quan đến Binh nhi"

Vân Tử Lạc giật mình, không ngờ rằng phụ thân lại nói như vậy.

Trực giác mách bảo nàng sự thật không phải vậy/

Sở Hàn Lâm nhịn không được lên tiếng hỏi: " Vậy khối ngọc này..."

"Khối ngọc này là của Bình nhi!"

Vân Kiến Thụ trầm giọng mở miệng," Ngọc này cũng là tượng trưng cho thân phận của Các chủ Lưu ly các, nhưng mà ta cũng không nghĩ con gái ta lại là các chủ lưu ly các. Tứ vương gia, người cũng biết, bây giờ Lưu ly các đã là người của Nhiếp chính vương, khối ngọc này, căn bản không còn tác dụng, ngược lại sẽ làm cho BÌnh nhi rước họa vào thân"

Sở Hàn Lâm "Ừm" một tiếng.

Mắt phượng Vân Kiến Thụ bình tĩnh, thời khắc quan trọng thái độ của ông vô cùng trầm ổn: " Cho nên, chuyện ngày hôm này, ai cũng đừng đường hoàng ra ngoài. Ta nghĩ, phái Vương trưởng lão đến Vân phỉ ám sát nhất định là nhiệm vụ của Các chủ đương nhiệm, nàng ta nhất định biết rõ tung tích của khối ngọc này!"

Trong sảnh ngoại trừ một số đầy tớ đều là người nhà, Sở Hàn Lâm tất nhiên hiểu ra vấn đề.

Ánh mắt hắn quét qua đám người phía sau, đôi mắt phượng lóe lên vẻ sát ý. " Những người này cũng không thể lui!"

Lời vừa dứt, ám vệ xung quanh lập tức bao quanh đại sảnh.

Đám người hầu trong sảnh lập tức quỳ xuống, kêu la rối rít.

Ánh mắt vân Kiến Thụ thoáng vẻ không đành lòng, nhưng cũng nhanh chóng dời đi, gật đầu.

Ngoại trừ những người thân tín, nhưng đầy tớ còn lại đều bị thi vệ của Tứ vương phủ giải đi, mấy người họ đều lộ vẻ tuyệt vọng khôn cùng.

Đáy lòng Vân Tử Lạc thấy lạnh, hơn nữa còn lạnh vô cùng.

Thời cổ đại và hiện đại, quả nhiên khác nhau!

Nhìn gò má Vân Khinh Bình, sát ý trong lòng nàng cũng giảm bớt phần nào.

Nàng không phải là một đứa trẻ.

Cho dù hôm nay phụ thân nói ra được lý do hợp lý chừng nào, nàng cũng phát hiện ra được sơ hở.

Các chủ đương nhiệm của Lưu ly các?

Như vậy, Vương trưởng lão lúc nhìn thấy khối ngọc sắp vỡ sẽ không có vẻ mặt như vậy!

Đợi đến khi đại sảnh yên tĩnh trở lại, Vân Kiến Thụ mới lên tiếng: " Tứ vương gia, nếu không có việc gì thì ngài có thể về trước nghỉ ngơi! Ta còn có chút chuyện riêng muốn thương lượng với Bình nhi, Lạc nhi"

Vì là việc riêng, Sở Hàn Lâm cũng không tiện hỏi nhiều.

Dù sao, người ra cũng là con gái.

Hắn nhìn Vân Tử Lạc và Vân Khinh Bình, sau đó dẫn thị về rời khỏi Vân phủ.

"Phu nhân cũng lui đi" Vân Kiến Thị phân phó.

Chu thị buông tay Vân Khinh Bình ra, đi ra ngoài.

"Ầm"

Cửa trước bị đóng lại, trong đại sảnh một khoảng yên lặng.

"Thả hắn ra" Vân Kiến Thụ trầm giọng nói với Vân Tử Lạc.

Vân Tử Lạc nới lỏng tay, khép mi lại, nhẹ nhàng cười một tiếng: " Được"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui