Lạc Nhi Ý

"Nếu như đã vậy, ta cảm thấy chúng ta có thể liên thủ với nhau"

Nhiếp chính vương nhìn về phía Sở Tử Uyên nói.

Sở Tử Uyên lập tức quay đầu nhìn về phía chàng, ánh mắt đang khiếp sợ thống khổ lập tức khôi phục lại vẻ cảnh giác.

"Ngài muốn mượn tay ta đối phó với Sở Hàn Lâm?"

Hắn cảnh giác hỏi.

Nhiếp chính vương duỗi hai chân ra, hai tay tự nhiên đặt lên ghế, bày ta tư thế ngang ngược, nghe hắn nói vậy chàng cũng không lấy làm tức giận.

Hồng Ngọc công chúa đứng bên cạnh nhìn thấy vậy ánh mắt cũng bắt đầu xao động.

Nhiếp chính vương khẽ nhếch môi mỏng: ' Đương nhiên, ngươi cũng có thể liên thủ dẹp người ngoài trước"

Chàng nói thẳng suy nghĩ sâu trong nội tâm của hắn.

Sở Tử Uyên giật mình, môi mím thành đường thẳng.

Đúng là hắn có ý định liên thủ với Sở Hàn Lâm, đối phó với Nhiếp chính vương trước.

Chỉ là, Sao Nhiếp chính vương lại có thể bình tĩnh nói những chuyện này ra như vậy.

Hắn làm sao không sợ được? Hơn nữa, hắn cho dù có tự tin đến mấy cũng sẽ không chọn một kế sách duy nhất!

Nhiếp chính vương hạ mắt xuống, đùa nghịch cái nhẫn ngọc trên ngón tay.

"Ta sẽ suy nghĩ chuyện này"

Sở Tử Uyên che dấu tâm tình, lạnh nhạt đáp.

Những mà, khi hắn quay đầu nhìn thấy Sở Hàn Dạ, đôi mắt phượng lại lóe lên vẻ phức tạp, hắn lập tức đứng yên không cử động.

Khuôn mặt tái nhợt của Sở Hàn Dạ hơi giật giật, khẽ mỉm cười nói: "Tử Uyên"

Cố họng hắn khàn khàn phát ra tiếng, nhưng không nói câu tiếp theo.

"Từ lúc nào huynh biết ta là đệ đệ ruột của huynh?"

Sở Tử Uyên nâng mắt nhìn gương mặt tiều tụy nhợt nhạt trước mặt, từ từ hỏi.

Hắn cùng Sử Hàn Dạ vốn đã ít qua lại, trong lòng hắn, Sở Hàn Dạ cũng chỉ là một 'hoàng huynh' sống không nổi bao lâu nữa mà thôi.

"Trước lúc đăng cơ đã biết"

Sở Hàn Dạ thấp giọng nói: " Là nhiếp chính vương nói toàn bộ chân tướng cho trầ nghe, nếu không có Nhiếp chính vương, e rằng thân thể trẫm cũng không chống đỡ được đến ngày hôm nay"

Nói những lời này, sắc mặt hắn nhìn về phía Sở Tử Uyên đột nhiên thay đổi, ánh mắt theo bản năng lóe qua một tia sợ hãi.

Sở TỬ Uyên đau xót, hắn nhất định nghĩ rằng mình cũng muốn hại hắn.

Hoàng cung là nơi canh phòng nghiêm ngặt, sở Hàn Dạ lại sợ mình nói sai điều gì.

Sở TỬ Uyên nhìn về phía hắn, thở dài.

Nhiếp chính vương?

Hắn có ý tốt vậy sao?

Bất quá cũng chỉ là một quân cờ trong tay hắn mà thôi"

Nghĩ đến nhiều năm nay Sở HÀn Dạ phải ở trong lòng kẻ địch, bệnh tật đầy mình,ngay cả ngước mắt cũng không dám, so với mình còn đáng thương hơn, Sở Tử Uyên không khỏi chua xót thay cho hắn.

"Hoàng huynh, mẫu phi đã không còn, nhưng nếu người biết huynh vẫn còn trên đời, người nhất định sẽ rất vui mừng"

Hai chữ "mẫu phi' trong nháy mắt bỗng kéo hai người họ lại với nhau.

Ánh mắt Sở Hàn Dạ thoáng qua vẻ ôn nhu.

Hoa phi, trong ký ức của hắn, là một người phụ nữ dịu dàng lương thiện, bây giờ nghĩ đến hắn có một người mẹ như vậy, đích thực là một loại hạnh phúc, chỉ là hắn chưa từng được cảm nhận tình yêu thương của mẹ.

Sở Tử Uyên trong lòng lại nghĩ, nếu có thể tranh thủ được viện trợ của Đông Lâm, sau đó liên thủ được với Nhiếp chính vương,như vậy Sở HÀn Lâm căn bản không phải là đối thủ của hắn.

Cho nên điều hắn phải làm bây giờ là ngăn cản không cho Sở HÀn Lâm và Nhiếp chính vương liên thủ đối phó với hắn.

Lúc này, ở Càn thanh cung, Thái hậu chờ mãi mà vẫn không thấy Nhiếp chính vương quay lại, bà ta bắt đầu lo lắng.

Vân Tử Lạc cũng có chút không nhịn được, đã lâu như vậy mà vẫn không thấy Nhiếp chính vương quay lại, nàng cũng đứng ngồi không yên, Diêu Linh Linh ngồi bên cạnh nói gì nàng cũng không nghe lọt tai.

Vừa mới định đứng dậy ra ngoài tìm chàng, thì màn che rung lên, than ảnh trong trường bào đen xuất hiện ở đại sảnh.

Nhiếp chính vương sau khi đi vào không vội về chỗ, mà đảo mắt một vòng xung quanh đại sảnh. Đôi mắt phượng sắc bén nhìn về phía bóng dáng xinh đẹp của Vân Tử Lạc.

Khóe môi chàng hơi nhướn lên, lúc này mới chầm chậm bước lên bậc thềm.

Tâm tình Vân Tử Lạc lúc này mới an định xuống.

Nàng ngồi xuống, mặc dù không nhìn Nhiếp chính vương, nhưng nàng vẫn cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng của chàng đang tập trung trên người mình.

Một đêm an tĩnh---

Không biết ngủ được bao lâu, đang mơ mơ màng màng thì Vân Tử Lạc bị tiếng động ngoài khe cửa sổ làm thức giấc.

Nàng ngồi dậy, nhìn về phía cửa sổ, chỉ thấy bên ngoài cửa sổ chợt có một bóng đen, Nhiếp chính vương mở cửa sổ nhảy vào trong.

"Lạc nhi, đánh thức nàng sao?"

Nhiếp chính vương bước nhẹ đến.

"giờ là giờ nào, đã khuya rồi sao?"

Vân Tử Lạc dịch người vào trong chăn ấm, trừa một chỗ trên giường cho Nhiếp chính vương, động tác cực kỳ tự nhiên.

Nhiếp chính vương nhìn nàng đầy yêu thương.

"Đã canh năm rồi, trời cũng gần sáng rồi. Ta muốn vào triều một lát, nhưng không yên tâm về nàng nên đến thăm nàng một chút. Nàng ngủ tiếp đi, đợi lát nữa ta sẽ cho quỷ Mị đến đón nàng"

"ừm... Lạnh như vậy mà vẫn phải vào triều sao?"

Vân Tử Lạc cảm nhận được hơi lạnh trên người chàng, lập tức chau mày, đau lòng không thôi.

Nàng cầm lấy cổ tay người đàn ông kéo vào trong chăn, dùng tay của mình sưởi ấm cho chàng.

Nàng ngước mắt lên nhìn chàng, bất mãn nói: "Tay của chàng lạnh quá, chẳng phải ta đã đưa cho chàng một đôi bao tay rồi sao, sao chàng không mang nó?"

Nhiếp chihs vương cúi đầu cười, rút tay mình ra sợ nàng làm lạnh.

"Lạnh như vậy ta không sợ"

Sau đó lại nói tiếp: " Đợi đến khi có tuyết rơi ta sẽ mang"

Vốn là người ở miền lạnh, lạnh như thế này chàng đã sớm quen rồi.

Nhưng tâm ý của Lạc nhi, chàng sao lại không biết chứ/

Khóe miệng Vân Tử Lạc lúc này mới thoáng ý cười, gật gật đầu với chàng.

"ta đi đây"

Nhiếp chính vương cúi đầu, đặt lên trán nàng một nụ hôn.

"Đợi đã"

Vân Tử Lạc nhìn xuống gầm giường, kêu: " Giáng linh"

Vừa gọi xong, hồng hồ ly từ gầm giường lập tức chui ra, trực tiếp nhảy lên cổ Nhiếp chính vương, vòng đuôi quấn quanh cổ chàng.

"lạc nhi..."

"Ý, chàng mang nó đi đi, đợi lát nữa quỷ MỊ đem về cho ta"

Biết rõ chàng sẽ từ chối nên Vân Tử Lạc liền lên tiếng ngăn cản chàng.

Thời tiết canh năm so với lúc nàng rời giường nhất định là lạnh hợn nhiều.

Nhìn Giáng Linh ở trên vai Nhiếp chính vương khoan khoái vẫy đuôi, Vân Tử Lạc liền muốn trêu ghẹo nó, nàng chậm rãi nói: " Ý, một con hồng hồ ly xem ra không đủ, không bằng chúng ta lột da nói rồi làm thành hai chiếc khăn quàng cổ là hợp lý nhất"

Giáng Linh cảm nhận được ý xấu của Vân Tử lạc, lập tức bị hù dọa không ít, nó cũng không dám lộn xộn nữa, cũng không dám nhìn về phía nàng lấy một lần.

Nữ nhân độc ác! Nữ nhân độc ác!

Nhiếp chính vương cười nói: "Trờ về Nam Xuyên ta sẽ tìm cho nàng một con nữa"

Đợi Nhiếp chính vương rời đi, Vân Tử Lạc mới an tâm nằm xuống ngủ tiêp, mãi cho đến khi QUỷ MỊ cùng Diêu Linh Linh đến Lê Uyển tìm nàng.

'Lạc nhi, mau đậy đi"

Hôm nay tinh thần muội có có vẻ khoan khoái, muội ấy liền mở cửa sổ kêu lớn.

Thì ra, Diêu Linh Linh cũng được đi Đông Lâm, Nhiếp chính vương suy nghĩ chu đáo, liền cho Quỷ Mị đón họ.

Từ Lê Uyển đi ra, liền gặp Vân hằng cùng vài người nữa đang đẩy Vân Kiến Thụ đang đứng dưới tán cây đợi nàng.

"Lạc nhi,phụ thân đã bảo Vân Hằng chuẩn bi cho con một ít đồ ăn đi đường, con mang theo đi, bên này là đội thị vệ, họ sẽ đi theo bảo vệ con"

Vân Kiến Thụ ngồi trên xe lăn vì vậy thấp hơn Vân Tử Lạc một đoạn, ông ấy ngẩng đầu, ngưng mắt nhìn Vân TỬ lạc, giọng nói đầy bi thương.

"Phụ thân, người cũng biết sao?"

Vân Tử Lạc chỉ nói chuyện này cho Vân Hạo và Hải Yến biết, vốn định dấu Vân Kiến Thụ, nhưng mà không ngờ....

"Đi đi, con cái lớn rồi cha mẹ cũng không quản được! Con đi đường nhớ phải cẩn thận"

Ánh mắt Vân Kiến THụ lộ rõ vẻ không nỡ.

Vì để phụ thân không lo lắng, Vân tử Lạc vẫn mang theo đội thị vệ đi cùng,

Nàng cùng Diêu Linh Linh, Đào nhi ngồi lên xe ngựa Quỷ Mị đã chuẩn bị.

Tới ngoài cửa đông đã có một đám đông quân lính.

Xa xa liền nhìn thấy dọc đường ra ngoại thành cũng có quân lính xếp hàng.

Vô số rương lễ vật, cờ đỏ, vừa nhìn là biết đoàn người đi hỉ sự.

Đi đầu tiến là bóng dáng cao lớn của Sở Tử Uyên, hắn mặc trường bào đỏ thẫm, ngồi trên yên ngựa.

Mắt hắn hơi híp lại, trường bào đỏ càng làm nổi bật thêm ngũ quan tuấn tú của hắn.

Bên phải Sở Tử Uyên là Sở Hàn Lâm, hắn một thân trường bào xanh đen, bên cạnh hắn là Thập vương gia.

Bên trái Sở Tử Uyên là Nhiếp chính vương, tóc đen dài như mực, chàng ngồi trên hắn phong, ngũ quan tinh xảo, đôi mắt phượng hơi nheo lại.

Nhiếp chính vương không ngừng quay đầu, giống như đang tìm kiếm ai đó.

Sau khi xe ngựa Vân Tử Lạc đến, phía sau lưng cũng có một vài xe ngựa của nữ quyến theo sau.

Quỷ Mị cưỡi ngựa đi về phía Nhiếp chính vương.

"Nàng đến rồi?"

Nhiêp chính vương quay đầu hắc phong, nhìn lại, hạ thấp giọng hỏi Quỷ MỊ: " Buổi sáng nàng ăn gì?"

Quỷ Mị bẩm báo: " Ăn cháo hạnh nhân, và hai cái bánh ngô rán"

"ừm"

Vẻ mặt Nhiếp chính vương thoáng vẻ vui sướng,

"Xuất phát"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui