Lạc Nhi Ý

Nhưng trong xe ngựa vẫn có hai người nghe được câu đó, Diêu Linh Linh và Đào nhi liếc mắt nhìn nhau, khóe mắt lóe lên ý cười.

Sau vài ngày không có sự việc gì phát sinh, Thanh Long và Bạch Long đã trở lại, kể lại sự tình của Vân Thái Lệ cho Vân Tử LẠc nghe.

Sau khi Vân Thái Lệ đến Đông Lâm, bọn họ thuê cho nàng ta một phòng nhỏ ở quán trọ trong thành. Thanh Long đến Giang phủ báo tin, ngay đêm đó, Giang đại nhân liền đến quán trọ đón Vân Thái Lệ đi.

Vân Tử Lạc nghe xong chỉ gật đầu.

Chuyện phía sau ra sau, nàng cũng không cần phải quan tâm nữa.

Chuyến đi thấm thoắt đã hơn nửa tháng, Mười tám tháng ba đã đến Lâm An.

Hoàng đế Đông Lâm cũng tính ngày rất kĩ, mùng hai tháng ba xuất phát, ngày đó là ngày hoàng đao, mà mười tám tháng ba đến nơi, ngày đó cũng là ngày đại cát đại lợi. Đợi đến ngày hai mươi tháng ba cử hành hôn lễ, ngày hai mươi ngày, hết thảy đều thích hợp lại là ngày tốt nhất trong tháng ba.

Đoàn người tiến vào dịch quán, ở lại nghỉ ngơi một đêm, Sáng sớm ngày thứ hai liền vào cung gặp hoàng đế Đông Lâm.

Lâu lắm mới có được ngày ngủ ngon như vậy, sáng sớm ngày thứ hai, Vân Tử Lạc lười biếng rửa mặt, rồi thay một bộ váy dài màu lam khác, tóc nàng vẫn được búi cao. Giáng Linh 'vèo' một cái liền nhảy lên trên cổ nàng, chiếc đuôi đỏ vòng quanh cổ nàng.

Diêu Linh Linh mặc bộ váy Vân Tử Lạc may cho nàng, áo khoác bằng len màu vàng nhạt được thêu chỉ lam, muội ấy búi tóc lỏng sau lưng, rất có phong thái của mỹ nữ.

Hai người họ sóng đôi đi vào hoàng cung Đông Lâm

Hoàng cung Đông Lâm được bao quanh là tường trắng ngói đỏ, tường thành cũng không cao bằng hoàng cung Kỳ Hạ, phía trong cũng không rộng bằng hoàng cung Kỳ Hạ, nhưng mà lại được canh phòng tương đối nghiêm ngặt.

Từ xa đã nhìn thấy một cửa đồng to lớn chắc chắn đập thẳng vào mắt.

Hôm nay, khách khứa bốn phương đều có đủ, trong hoàng cung bốn phía đều có người mặc quần áo hoa lệ cao quý.

Nhiếp chính vương, Sở Tử Uyên và Sở Hàn Lâm sau khi nhận được bẩm báo liền đi về hướng khác

"Nghe nói Bắc Đế đã đến, có thật hay không?"

"Cũng không biết, ngoại trừ Hoàng thượng và công chúa, ai cũng chưa nhìn thấy mặt ông ấy"

Một đám nam nữ quần áo là lượt vừa đi vừa nói chuyện rôm rả

Bọn họ ngước mắt, qua tán cây lén lút nhìn đoàn người Kỳ Hạ vừa đến.

Bắc Đế? Quả nhiên có đến đây/

Đôi môi đỏ mọng của Vân Tử Lạc con lên thoáng ý cười, nàng nâng đôi mắt hạnh nhìn về phía Nhiếp chính vương.

Nhiếp chính vương hiển nhiên cũng nghe được cuộc hội thoại của những người vừa rồi, chàng hơi nghiêng người, ánh mắt lơ đãng nhìn về phía nàng.

Ánh mắt hai người chạm nhau, Vân Tử Lạc cười với chàng rồi gật đầu nhẹ một cái.

Nhiếp chính vương cong môi cười, cũng gật đầu với nàng.

"Hoàng thượng có chỉ, mời Bát vương gia, Tứ vương gia, Nhiếp chính vương của Kỳ Hạ vào diện kiến"

Cửa điện chính mở ra, một thái giám tay cầm cây phất trần bước ra hô lớn.

Những người còn lại chỉ dám vụng trộm nhìn trộm ba người họ. Ba người họ bước một bước lên trước, vạt trước áo bào phất lên, những người còn lại chỉ có thể đứng ở bậc thềm đợi.

Sau khi Nhiếp chính vương bước vào, những gia quyến, triều thần ở dưới đều duy trì vẻ yên tĩnh tuyệt đối.

Đột nhiên, Vân Tử Lạc nghe được tiếng bước chân nhỏ từ sau lưng truyền tới, âm thanh không lớn nhưng có vẻ rất gấp gáp.

"Tất cả khách Kỳ Hạ đều đến rồi sao? Tử Uyên đâu? Chàng ở đâu?"

Giọng nữ nhân ồn ào càng lúc càng gần, âm thanh chói tai phá vỡ sự tĩnh lặng dị thường ở đại sảnh.

Vân Tử Lạc lập tức chau mày.

Trường Nhạc công chúa...

Tiếng bước chân chậm từ phía bên người nàng vang lên, cùng với đó là giọng điệu lo lắng nhưng không mất đi vẻ cung kính của thái giám: " Công chúa, Bát vương gia và hai vị vương gia đều ở trong đại điện"

Một thân ảnh màu hồng như con gió thoáng qua người nnafg, đột nhiên lại dừng lại, Trường Nhạc công chúa mặc áo tơ tằm đỏ thẫm ngừng lại, quay đầu nhìn nàng.

Ánh mắt nàng ta dừng lại trên gương mặt Vân Tử Lạc, đầu tiên là khiếp sợ, sau đó khóe miệng nàng ta thoáng ý cười không mấy tốt đẹp.

Nàng ta nghiêng người đi về phía Vân Tử Lạc.

"Vân Tử Lạc?"

Ánh mắt nàng ta đầy vẻ không thiện ý.

Nàng ta như vậy làm Vân Tử Lạc chợt nhớ đến ngày nàng và Sở Tử Uyên ngồi cùng xe ngựa, Trường Nhạc công chúa sau khi nhìn thấy liền bày ra vẻ một phụ nữ chanh chua chửi bới đến mất hình tượng.

Khi đó, ánh mắt nàng ta cũng giống như vậy, đầy vẻ không thiện ý, thậm chí còn có cả hận ý,

"Tham kiến Trường Nhạc công chúa"

Dù sao cũng là địa bàn của nàng ta, Vân TỬ Lạc không thể không chừa cho nàng ta chút mặt mũi.

Trường Nhạc công chúa cũng không đáp lại lời nàng, ánh mắt dần trở nên lạnh băng, nàng ta nhìn chằm chằm về phía Vân Tử Lạc.

Rồi đột nhiên nàng ta đưa tay về phía mặt Vân Tử Lạc, muốn giật mạng che mặt của nàng xuống.

Ánh mắt Vân Tử Lạc tối đi, đưa tay lên ngăn nàng ta lại.

Nhưng mà, nàng còn chưa kịp ra tay thì Trường Nhạc công chúa đã hét lên thảm thiết, nàng ta vung tay lung tung, thân thể tự lùi về phía sau vài bước.

"Công chúa"

"Công chúa"

Hai tên thị vệ gần đó chạy như bay đến đỡ lấy Trường Nhạc công chúa.

Chính xác mà nói là một tên thị vệ đưa tay ôm lấy nàng ta.

Trường Nhạc công chúa nhanh chóng cầm lấy cổ tay của mình nhìn lại, sắc mặt trở nên tái nhợt.

Trên mu bàn tay nàng ta, xuốt hiện ba vết máu dài, hơn nữa cũng rất sâu, máu tươi đang chảy ra liên tục, miệng vết thương bị máu tươi bao phủ.

"Nhanh, nhanh tìm người băng bó"

Một tên tiểu thái giam kinh hãi kêu lên, sau đó thị vệ, thái giám cùng cung nữ lập tức hỗn loạn chạy ra ngoài.

"To gan, ngươi thật to gan. Lại dám đả thương công chúa của chúng ta. Người đâu, bắt cô ta lại"

Tên tiểu thái giám ngẩng mặt, phất cây phất trần, giọng điệu sắc lẹm tràn đầy vẻ phẫn nộ.

"Chít chít..."

Giáng Linh trừng mắt nhìn hắn ta, cái đầu nhỏ không ngừng rướn về phía trước, nhìn tên thái giám rồi nhe răng trợn mắt.

Mặc dù, nàng luôn hù dọa nó, nhưng ít ra nàng là người có bản lĩnh thực sự, không giống nhưng thiên kim tiểu thư yểu điệu kia chỉ biết ngồi trong nhà tán gẫu vài chuyện nhàm chán...

"Đứng yên đó"

Mười mấy tên cận vệ thân cận của Trường Nhạc công chúa liền vây quanh Vân Tử Lạc, Diêu Linh Linh và Đào Nhi.

NHững người khác, vội vàng tránh ra khỏi Vân Tử LẠc, sợ bị liên lụy.

Vân Tử Lạc khẽ vuốt đầu Giáng Linh bảo nó ngoan ngoãn.

Không thể không nói vừa rồi nó làm như vậy quả thực rất đúng ý nàng.

"Mặc kệ ngươi có thân phận gì ở Kỳ Hạ, giám đả thương công chúa của chúng ta sẽ bị tống vào ngục"

Một tên thị vệ trừng mắt hét lớn với Vân Tử Lạc.

Ánh mắt Vân Tử Lạc bình tĩnh lướt qua mặt bọn họ, khóe miệng thoáng ý cười.

Nàng phát hiện, hơn mười tên thị vệ này đều có một điểm giống nha: Trẻ tuổi, anh tuấn.

Nhất là tên thị vệ vừa quát nàng, hớn cao lớn, nhưng da dẻ lại trắng trẻo, giọng nói lại nhẹ như nữ nhân.

Mà tên thị vệ ôm lấy Trường Nhạc công chúa, thì ánh mắt lại toát ra vẻ đào hoa hấp dẫn người khác. Lúc này đang lo ắng nhìn về phía Trường Nhạc công chúa, hắn ta không có bất kỳ kiêng kỵ nào khi ôm eo Trường Nhạc công chúa như vậy, tư thế của hai người họ có chút ái muội.

Những thự vệ này, chẳng lẽ là nam sủng...

Nghĩ như vậy nhưng ngoài mặt nàng vẫn không biến sắc, nàng trầm giọng mở miệng: " Ta đả thương Trường Nhạc công chúa? Rõ ràng là nàng ta đưa tay về phía ta, nếu nàng ta không làm như vậy, con hồ ly của ta sẽ cào nàng ta sao?"

Tên thị vệ thấy nàng nói vô lý liền tức giận, đang muốn lên tiếng thị giọng điệu phẫn hận của Trường Nhạc công chúa đã vang lên: " Tiểu hồ ly kia, chính là con hồ ly trên cổ nàng ta cắn bản cung, trước bắt lấy nó cho bản cung, bản cung muốn lột da rút gân của nó"

Nàng ta lúc nãy nhìn nhầm bây giờ mới rõ là trên cổ Vân Tử Lạc đích thực có một con hồng hồ ly.

Được, dám cắn nàng, nàng sẽ cho nó trả giá thật lớn.

Mặc dù con hồng hồ ly này quả thức rất đáng yêu, nhưng dám đắc tội với nàng, cũng không thể sống được.

Cảm giác được hận ý của Trường Nhạc công chúa, Giáng Linh liền ngẩng đầu kêu lên vài tiếng.

Vân Tử Lạc nhìn xuống nó, rồi thấp giọng nói:" Đào nhi, Bảo vệ tốt Linh Linh"

Đào nhi tay cầm kiếm nhỏ màu bạc, lần đầu tiên đối đầu với thị vệ hoàng cung, muội ấy cũng căng thẳng, mồ hôi lạnh trên trán không ngừng tứa ra, chỉ nặng nề đáp một tiếng:" Dạ,tiểu thư"

"Vân Tử Lạc, ngươi dám làm phản??"

Trường Nhạc công chúa hừ một tiếng.

"Đây là Đông Lâm, ngươi có nhầm lẫn không? Tưởng đây là Kỳ Hạ sao, Cho dù Hoàng thượng và Thái Hậu Kỳ Hạ ở đây cũng không bảo vệ được ngươi đâu"

ĐƯơng nhiên nàng ta vẫn muốn nói, cho dù là Tử Uyên hay Nhiếp chính vương cũng không có quyền ở đây.

Sắc mặt Vân Tử Lạc lanh băng, nàng cười lạnh một tiếng: " Phải không? Vậy cứ thử một chút xem sao. Xem đến cuối cùng là ai cầu xin ai?"

"Ngươi, ngươi dám cãi lời ta"

Trường Nhạc công chúa thấy thái độ của nàng như vậy càng thêm tức giận, trong lòng nàng ta lại sinh ra cảm giác thất bại, nữ nhận này, tại sao luôn có bộ dạng không sợ trời không sợ đất như vậy chứ.

Hai bên đang như nước với lửa đột nhiên lại truyền đến một âm thanh

"Khoan đã"

Trường Nhạc công chúa liền nhìn về phía phát ra âm thanh.

Liền nhìn thấy Vân Khinh BÌnh đang bước tới, nàng ta mặc một bộ váy màu hồng phấn, mặt đeo mạng che, nàng ta hướng về phía trường Nhạc công chúa hành lễ.

"Công chúa, người gây ra tội là con hồ ly nàng, công chúa chỉ cần bảo Nhị muội giao con hồ ly này ra đê người xử phạt là được, nhị muội của ta tuổi còn nhỏ hành sự chưa hiểu chuyện, kính mong công chúa thủ hạ lưu tình"

"Ngươi cầu xin cho nàng ta?"

Trường Nhạc công chúa nghi ngờ hỏi.

Nàng ra nhìn không ra quan hệ tỷ muội của bọn họ lại tốt như vậy!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui