Lạc Nhi Ý

Đoạn đường từ dịch quán đến hoàng cung đều được treo lụa đỏ, hai đội cung nữ mặc trang phục lộng lẫy, trên tay cầm những giỏ trúc tinh xảo, dọc đường đi, vừa đi vừa tung cánh hóa hồng đỏ.

Ngàn vạn đóa hoa hồng đều được Đông Lâm Quốc Quân hạ lệnh chuẩn bị từ mấy tháng trước cho đại hôn này/

Thời khắc này, một màn mưa hoa bay tán loạn, tiếng nhạc du dương.

Tâm tình Sở Tử Uyên có chút hốt hoảng, xung quang thành có đến cả ba vòng người, toàn bộ dân chúng trong thành đều đến xem đại hôn, đến để nhìn thấy phong thái phò mã của công chúa, cho đến cửa chính của hoàng cung dòng người mời bớt đi.

Vân Tử Lạc và Diêu Linh Linh cũng đi bộ ở phía sau, hai người đi theo sự hướng dẫn của thái giám, len vào đám cung nữ cầm hoa, chơi nhạc.

Tất cả đều chờ tân lang tân nương tiến vào.

Bắc Đế cùng Đông Lâm Quốc Quân ngồi ở ghế chủ vị, Nhiếp chính vương làm đại diện Kỳ Hạ làm người chứng hôn, cũng ngồi ở vị trí cao hơn.

Sở Hàn Lâm và mấy vị triều thân Kỳ Hạ cùng gia quyến sau khi sắp xếp chỗ ngồi thì an vị ngồi xuống chỗ mình.

Bốn góc đại điện có bốn chậu than hồng, ngọn lửa đỏ hừng hực không ngừng cháy làm cho đại điện cực kỳ ấm áp, nếu ở gần thậm chí còn cảm thấy nóng bức.

Vân Tử Lạc giao Giáng Linh cho Đào nhi rồi đứng dậy đi về phía Bắc Đế hành lễ.

"Lạc nhi, ngồi đây đi"

Bắc Đế cười híp mắt vỗ vỗ vào ghế bên trái mình.

Vân Tử Lạc giật mình, vị trí này, nàng ngồi e rằng không thích hợp.

Lập tức nàng đi vòng qua sau lưng Bắc Đế cười dịu dàng nói:" Ông ngoại, con đừng ở sau người"

Bắc Đế cũng không ép nàng nữa.

Sở Tử Uyên ở lại đại điện không lâu rồi nhanh chóng về tẩm cung của Trường Nhạc công chúa đón nàng ta.

Đến lúc ánh nến bừng sáng, bốn phía sáng rực, sở Tử Uyên cùng trường Nhạc công chúa mới tiến vào đại điện.

Nhiếp chính vương nhìn về phía góc tường bằng bạc khổng lồ đối diện, trầm giọng nói:" Giờ lành đã đến"

Tên quan Tư Nghi bên cạnh vội vàng đứng thẳng, cất giọng hô lớn: " Mời tân lang, tân nương vào điện"

Hôm nay, Sở Tử Uyên mặc hỉ phục đỏ được làm bằng tơ lụa thượng đẳng, bộ hỉ phục làm nổi bật vóc dáng cao lớn của hắn, trên đỉnh đầu cài thêm môt cây ngọc đỏ, tóc phía sau xõa ở ngang lưng, càng thêm anh tuấn nổi bật.

Nhưng mà, sắc mặt của hắn lại có chút nhợt nhạt.

Làm cho Vân tử Lạc nhầm tưởng rằng, mặt hắn cũng có một tầng phấn mỏng...

Mà Trường Nhạc công chúa vừa xuất hiện cả đại điện lập tức ồ lên.

Cả đại điện sáng rực rỡ, nhưng ánh sáng chói mắt kia không phải từ bộ hỉ phục đỏ chói mà từ dây lưng của nàng ta.

Chiếc dây lưng ngang hông khảm lam bảo ngọc, hồng ngọc, tinh thạch tím, đá mắt mèo.. đủ loại bảo ngọc trân quý.

Hào quang của nó tỏa ra bốn phía.

"Đây là đai lưng đoạt thiên sắc"

Bắc Đế Nhìn về hướng Đông Lâm quốc quân mỉm cười, bật ra một câu.

Mặt mũi Đông Lâm quốc Quân đầy vẻ sung sướng.

Vân Tử Lạc không khỏi thấp giọng cười nói:" Đai lưng này không phải tầm thường"

Trường Nhạc công chúa bước từng bước nhỏ vào đại điện, đeo cái đai lưng kia nàng ta cần phải nhờ đến bốn cung nữ dìu mình.

Bắc Đế cười ha ha một tiếng, trêu chọc nàng:" Chờ đến lúc đại hôn của Lạc nhi, trẫm sẽ cho người chuẩn bị cho con hỉ phục khảm bảo thạch, dù sao thân thủ con cũng tốt, có thể chịu được"

Vân Tử Lạc lập tức liếc mắt nhìn ông, nhưng trong lòng lại cảm thấy ấm áp/

"Nhất bái thiên địa" Giọng nói trang nghiêm vang lên khắp đại điện, Tư Nghi Quan ưỡn ngực cao giọng nói.

Cho đến khi đưa tân nương vào động phòng, Đông Lâm quốc quân phân phó cung nữ bên cạnh:" Đi theo công chúa, còn nữa, nếu công chúa thấy đói thì mang chút trái cây cho công chúa"

Lúc này đã làm gần trưa, theo quy định, tân nương vào động phòng thì không thể đi ra được, lại không thể ra ngoài ăn được, phải đợi đến khi xong động phòng hoa chúc mới có thể dùng bữa.

Còn Sở Tử Uyên ở bên lại, tiếp đón quan khách ở đại điện, buổi tối lại làm chủ trì bữa tiệc.

Buổi trưa náo nhiệt qua đi, Vân Tử Lạc thực có chút mệt mỏi, đợi đến lúc xong đại tiệc, dùng xong bữa nàng liền hẹn với Diêu Linh Linh rời khỏi cung.

Hai người đi ra khỏi ngự hoa viên,bốn phía ngự hoa viện đều có hoa tươi, chỗ hòa này đều là chuẩn bị cho hôn lễ, chỉ là buổi đêm đến, đám hoa này sẽ bị đông lạnh khô héo, e rằng ngày mai sẽ phải đổi hết toàn bộ.

Hai người vừa đi vừa tán gẫu chuyển nhỏ liên quan đến hôn lễ này, đột nhiên, từ phía trước truyền đến tiếng tiêu du dương, âm thanh nghe rất êm tai, như có một ma lực vô hình, tiếng sao xuyên trong màn đêm, đi vào lòng của mỗi người.

Vân Tử Lạc không khỏi dừng bước, dưới ánh trăng bạc, nàng thoáng nhìn thấy bóng lưng thẳng tắp đứng bên cạnh thân cây, một thân trường bào đỏ thắm, tóc đen buông tả, áo khoác phủ ngang vai dài tới tận gối.

Gió lạnh thổi qua, mái tóc nam nhân bị thổi nhẹ, Tiếu Đồng cầm tiêu, đặt xuống bên môi mình, gương mặt hắn sáng như sứ, đôi mắt sáng hơi khép lại, đôi môi mỏng dường như đang thổi, tiếng nhạc du dương mà dồn dập, uyển chuyển mà đê mê...

Khi ngờ vực, lúc lại đau thương... Từng tiếng, từng tiếng như vang thẳng vào lòng người nghe

Khúc cuối cùng, lúc kết thúc, Tiếu Đồng đột nhiên mở hai mắt, ánh trăng sáng chiếu vào đôi đồng tử của hắn, ánh mắt hắn như hai dòng nước xoáy khổng lồ cuốn người ta vào trong đó.

Vân Tử Lạc cùng Diêu Linh Linh nắm tay nhau, đứng cách hắn khoảng mười mẹt, nàng hơi giật mình,tâm tư vẫn đang chìm vào tiếng nhạc của hắn.

"Lạc nhi"

Tiếu Đồng nhếch môi cười một tiếng, cất bước đi về phía nàng.

"Tiếu Đồng, thì ra huynh thổi tiêu lại hay như vậy!" Vân Tử Lạc kịp phản ứng lại, ngạc nhiên hỏi.

Tiếu Đồng cười nhạt một tiếng:" Nhàn rồi tự đùa vui thôi mà. Lạc nhi sao nàng không ở trong điên, thấy khó chịu sao?"

Hắn cũng đang buồn bực, nàng không phải là muốn ở cùng Nhiếp chính vương sao?

"Vẫn là huynh hiểu ta"

Vân Tử Lạc cười lè lưỡi một cái.

Nhìn gương mặt của người con gái sáng như ngọc, lại có nét hoạt bát, trong nháy mắt tiếu Đồng như ngây dại ra.

Vừa rồi, lúc hắn mở mắt, dưới ánh trăng gương mặt xinh đẹp của nàng liền đập vào mắt hắn, mặc dù Diêu Linh Linh bên cạnh nàng cũng rất xinh đẹp nhưng mà không cách nào lọt vào mắt hắn.

" Trở về đi, cẩn thận cảm lạnh"

Hắn nhẹ giọng lên tiếng.

"Huynh ở lại đây thổi tiêu sao?"

Vân Tử Lạc hỏi.

"Ừm, ta ở lại đây một lúc nữa"

Nhìn bóng lưng cô đơn của hắn, ánh mắt Vân Tử Lạc xẹt qua vẻ đau xót.

Nàng biết, nam nhân vẻ bề ngoài phong lưu như huynh ấy, thực ra là rất cô đơn,nhưng mà người giúp huynh ấy lại không phải là nàng.

Vân Tử Lạc thử dò xét hỏi: " Bằng không huynh cùng chúng ta trở về đi"

"Được"

Tiếu Đồng đồng ý không chút do dự, giống như hắn đang chờ những lời này của nàng.

Ngay cả hắn cũng không biết vì sao, đối với Vân Tử Lạc hắn lại vừa mừng vừa sợ, bây giờ, đối với nàng hắn đã không có bất kỳ ý nghĩ không an phận nào, nhưng mà khi nghe những lời đó từ chính miệng nàng nói ra hắn lại không suy nghĩ gì mà đồng ý ngay.

Cho dù, nếu lúc nãy nàng nói: 'Tiếu Đồng, huynh rời khỏi Đông Lâm đi', hắn nghĩ, hắn cũng sẽ không do dự mà đồng ý nàng.

Ba người vừa đi vừa tán gẫu, cực kỳ vui vẻ hòa hợp.

Lúc đến Thiên Dương cung, Yến tiệc cũng đã sắp tàn, không ít người hơi men say theo Sở tử Uyên ra khỏi cung, còn náo nhiệt muốn đi xem động phòng.

Nhiếp chính vương một thân trường bào đen đứng ở ngoài Thiên dương cung, ánh mắt chàng nhạt bén quét bốn phía, Sở Hàn Lâm và Vân Khinh Bình cũng đứng bên cạnh chàng.

Xa xa, khi thân ảnh ba người càng lúc càng rõ, tiếng nói chuyện chàng rõ, ba người đi về phía đuốc sáng.

"Lạc nhi đi đâu?"

Sắc mặt Nhiếp chính vương hơi tối, ánh mắt liếc nhìn về phía tiếu Đồng không vui, chàng tiếng lên vài bước

Hiên tại, đang ở Đông Lâm, quan hệ của chàng và Vân Tử Lạc dường như đã rõ ràng...

"Đi dạo một vòng" Vân Tử Lạc đi lên trước trả lời, hai gò má của nàng hỏi ửng đỏ, nàng nhìn về phía đám người hồ nháo phía trước hỏi:" Bọn họ muốn đến cung của Trường Nhạc công chúa sao?"

Lúc này, vài thanh niên tuấn tú của Đông Lâm và Kỳ Hạ cùng Triển Hưng cũng dìu Sở Tử Uyên đến.

Sở Tử Uyên tuy là đi, nhưng bước chân lại đi không nổi, hắn đã không trụ được cơ thể mình, đôi mắt phượng nhuốm men say nhìn về phía này, ánh mắt hắn dính chặt vào người Vân Tử lạc.

Trong lòng Vân Tử lạc cảm thấy không thoải mái, nàng lập tức mượn thân thể Nhiếp chính vương né tránh ánh nhìn nóng bỏng của hắn.

Sở Tử Uyên nhíu mày, giơ tay dụi dụi mắt, lẩm bẩm nói:" Lạc nhi..."

"Vương gia, ngài say rồi" Triển Hưng sau lưng hắn cũng đổ mồ hôi lạnh, hắn cảnh giác nhìn mọi người xung quanh, lớn tiếng cắt ngang lời Sở Tử Uyên.

Cũng may đám người xung quanh chỉ lo chuyện phiếm cười đùa không nghe rõ tiếng Sở Tử Uyên nói.

Đám người náo nhiệt lại rời đi.

"Chúng ta cũng trở về thôi, chuyện động phòng là của bọn họ"

Nhiếp chính vương nói.

Vân Tử Lạc nhíu mày hỏi:" Tử Uyên uống say đến vậy, có chuyện gì không?"

Nhiếp chính vương bất đắc dĩ nói:" Nàng không cần lo lắng, nàng cho rằng ở Đông Lâm này, có người dám hồ nháo chuyện động phòng của Trường Nhạc công chúa sao?"

Tiếu Đồng thấy Vân Tử Lạc vẫn chau mày lo lắng, không khỏi cười nhẹ một tiếng nói: " ta cũng đi xem. Ta thích chuyện náo nhiệt, đêm nay cung Trường Nhạc công chúa nhất định sẽ rất náo nhiệt, ta đi trước đây"

Nói xong, hắn phất tay áo rồi rời đi.

Chỉ là, trong nháy mắt lúc quay đầu đi, ý cười trên khóe miệng liền biến mất, ánh mắt hắn hiện rõ vẻ đau khổ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui