Lạc Nhi Ý

Tiếu Đồng nói tiếp," Nàng ấy bây giờ đang mang thai, là thời gian cần được sự quan tâm chăm sóc nhất, lại vì huynh nửa đêm canh ba lại lưu lạc bên ngoài, còn không biết giờ đang ở nơi đâu"

"Tìm, tìm cho ta"

Giọng Nhiếp chính vương hơi run lên, ánh mắt chàng thẳng tắp nhìn về phía Tiếu Đồng, sau khi ngạc nhiên mừng rõ thì tận sâu trong đáy mắt là sự áy náy cùng ân hận.

"Tiếu Đồng, sao ngươi không nói sớm cho ta biết?"

Lạc nhi có hỉ mạch, lại để cho hắn nói cho mình biết, trong lòng chàng thực có chút không thoải mái.

"Sớm nói cho huynh biết?" Tiếu Đồng nâng đôi mắt đào hoa mê hoặc lên, rồi khẽ híp mắt nói: " Lạc nhi đương nhiên sẽ không nói cho ta biết chuyện này, là tự ta phát hiện ra. Nhưng huynh thì sao? Huynh đang làm cái gì? Vì sao ta biết rõ huynh lại không thể biết? Hách Liên, huynh có hỏi lại chính mình xem thời gian này huynh quan tâm Lạc nhi được bao nhiêu chưa?"

"Ta... " Nhiếp chính vương lập tức á khẩu không thể trả lời được.

Trong thời gian này liên tiếp xảy ra nhiều chuyện, chàng mặc dù vẫn thường xuyên gặp Lạc nhi, nhưng cũng không để ý tới chuyện này.

Nếu không, chàng sớm đã biết được cảm giác hạnh phúc này.

Nghĩ tới chuyện những ngày này mình cùng Lạc nhi xa cách, đối với chuyện nàng có hỉ sự lại không thể phát hiện ra, trong lòng Nhiếp chính vương liền chua xót, Lạc nhi à Lạc nhi, chàng làm sao biết trong lòng nàng sẽ thất vọng đến nhường nào.

"Đúng, đây là lỗi của bản vương"

Nhiếp chính vương siết chặt nắm đấu, đánh lên trán mình vài cái, thống khổ không nói nên lời.

"Ta nhất định sẽ tìm được Lạc nhi trở về, chuyện Lục Thừa Hoan, chỉ cần nàng nói ta làm thế nào, thì ta sẽ làm thế đó"

Nói rồi chàng nhảy lên hắc phong, phóng như bay ra ngoài.

Lạc nhi có bảo bối của chàng, là kết tinh tình yêu của bọn họ.

Cảm giác vui sướng hạnh phúc không thể ngăn lại như thủy triều kéo đến, nhưng càng vui sướng hạnh phúc bao nhiêu thì chàng lại đau lòng bấy nhiêu.

Trời gần sáng, phía Đông trời đã dần dần sánh lên, mặt trời đã dần núp sau núi, ánh nắng đỏ rực chiếu khắp nguyên kinh.

"Vương gia, vẫn không có... bất cứ tin tức gì"

Bọn thị vệ lúc báo cáo tin tức giọng điệu cũng run rẩy.

Sắc mặt Nhiếp chính vương giờ này là một mảnh trắng xám.

Đêm qua bọn họ đã đến Túy Vân Lâu, cưỡng chế cạy cửa khuê phòng Vân Tử Lạc, tỉ mỉ kiểm tra một lần, phát hiện y phục thường ngày của nàng không có ở đó, đích thực là đã rời đi, chàng liền ra lệnh cho phong tỏa tất cả các cửa thành, mặt khác phía thêm một đội binh mã đuổi theo về hướng Băng Thnafh.

Thế nhưng vẫn không có tin tức gì.

Nhiếp chính vương mở môi mỏng, quát lớn: " Tìm, tìm cho ta! Nhất định phải tìm cho được! Phong tỏa tất cả các cửa quan đạo, dù lật tung của Kỳ Hạ cũng phải tìm được Lạc nhi cho bản vương"

Mấy ngày này, có người nói Nhiếp chính vương điên khùng, bởi vì chàng phát động toàn bộ binh mã Kỳ Hạ, lục tung cả kinh thành, chỉ để tìm một nữ nhân, đó là một nữ nhân có dung mạo cực kỳ xinh đẹp.

Người biết còn truyền tin, đó là người Nhị tiểu thư từ trước đến nay vẫn luôn bị nhầm là nữ nhân ngu ngốc xấu xí, bây giờ nàng ấy cực kỳ thông minh, xinh đẹp khuynh quốc khuynh thành, hơn nữa còn là Băng Thành công chúa.

Vì vậy, quan hệ của Nhiếp chính vương cùng vị Vân nhị tiểu thư này tuyệt đối không tầm thường.

Cũng bởi vì thế lực của Nhiếp chính vương, bọn họ dù biết chuyện cũng chỉ dám lặng lẽ suy đoán.

Vị vương gia quyền thế cùng công chúa Băng Thành đến tột cùng là có quan hệ đến mức nào?

Có người một năm trước chứng kiến mọi chuyện xảy ra ở Vân Phủ nói rằng, ngày đó, lần đầu Nhiếp chính vương gặp Vân nhị tiểu thư đã sinh lòng ái mộ, cho nên lần đó, Nhiếp chính vương thủ hạ lưu tình, thu hồi thánh chỉ chu di Vân phủ.

Nhưng có người không tin, khi đó Vân nhị tiểu thư mặc dù không ngu ngốc như lời đồn, nhưng vẫn mang dung mạo xấu xí, Nhiếp chính vương lại xuất thân danh môn, tài khí ngút trời, muốn dạng nữ nhân nào mà chẳng có, lẽ nào lúc đó đã coi trọng Vân nhị tiểu thư sao?

Có người từ hoàng cung lại nói khác, ngày đó Vân nhị tiểu thư trong yến tiệc lúc dâng trà cho Nhiếp chính vương thất thủ làm đổ chén trà, thế nhưng Nhiếp chính vương không những không trách phạt nàng, mà còn tặng thuốc mỡ cho nàng thoa vết bỏng, sợ vết bỏng làm đau nàng.

Ước chừng qua miệng một người lại một chuyện khác nhau.

Nhưng nhân vật chính là Nhiếp chsinh vương, nên bọn họ cũng không dám.

Giờ phút này, một chiếc xe ngựa đang vững vàng chạy...

Một bàn tay trắng noãn nhẹ nhàng vén mành xe bằng lụa mỏng lên, đôi mắt hạnh sắc bén nhìn ra xung quanh.

"Tiểu thư, tiếp theo chúng ta sẽ đi đâu"

Ngồi trên tấm nệm dày mềm mại là Tiểu Tiên, muội vừa quạt vừa hỏi.

Muội ấy vẫn không hiểu, Trần thúc là người luyện võ nhiều năm, đến Túy Vân Lâu cũng chỉ là phu xe, kỹ thuật tương đối xao siêu, đường đi lại khác tốt, nhưng tiểu thư vẫn muốn thêm một tấm nệm dày như vậy, thực sự là không thấy nóng sao?

Muội ấy muốn quạt cho tiểu thư, nhưng tiểu thư cự tuyệt, cho nên đành tự quạt cho chính mình, Tiểu Tiên bất đắc dĩ nhưng cũng không chịu được nóng bức.

Muội ấy làm sao biết, Vân Tử Lạc đang mang thai.

Từ nhỏ muội ấy đã là cô nhi, dù biết Vân Tử Lạc dạo này thích ăn chua, hơn nữa mỗi ngày cũng nôn khan nhưng muội ấy căn bản không nghĩ đó là biểu hiện của người mang thai.

"Chờ đến Đông Lâm, chúng ta sẽ tìm một chỗ ở lại Đông Lâm"

Vân Tử Lạc nhàn nhạt nói.

"Vậy phía sau có người đuổi theo không ạ?" Tiểu Tiên lo lắng hỏi.

"Không cần quan tâm bọn họ, bọn họ bây giờ đang đuổi về hướng Băng Thành, cách chúng ta cả ngàn dặm, muốn đuổi kịp chúng ta cũng phải mất mấy ngày

Giọng Vân Tử Lạc lạnh băng.

Đêm qua lúc rời khỏi thành nàng liền thấy không ổn, bây giờ nàng chưa thành thân mà mang thai, cho dù ông ngoại không nói gì, nàng cũng không muốn bôi nhọ thanh danh của Băng Thành, chỗ đó mặc dù quanh năm giá lạnh, nhưng lại là nơi làm cho nàng thấy ấm áp vô cùng.

Cho nên nàng mới đổi hướng đi về phía Đông Lâm.

Trên đường đi, người của Túy Vân Lâu cũng báo tin đến Nhiếp chính vương đang tìm kiếm nàng khắp nơi, cho nên nàng liền phái người làm giả tung tích nàng đi về phía Băng Thành.

Liên tiếp ba ngày này, Diêu Linh Linh đều có cảm giác trên đầu mình có tiếng bước chân dồn dập, như muốn đập phá nơi này.

Muội ấy không khỏi sợ hãi nhìn về phía Quỷ Mị.

Thời gian này, gương mặt anh tuấn trước kia của Quỷ Mị đã khác đi rất nhiều, vừa đen vừa bẩn, nhưng rõ ràng nhất vẫn là vết bầm đỏ bên má phải,trên cằm râu cũng mọc dài ra, đầu tóc lộn xộn, cả người tiểu tụy như già đi chục tuổi.

Diêu Linh Linh cũng không tốt hơn bao nhiêu, nhưng điều bọn họ vui mừng nhất chính là, độc tố trong người Diêu Linh Linh cũng đã được giải đi gần hết.

Nhìn vết bầm trên mặt Quỷ Mị, Diêu Linh Linh đau lòng không thôi: " Quỷ MỊ, kỳ thực ta không nên trách chàng, dù sao chàng cũng là vì ta, nhưng ta cũng không muốn làm tổn thương Lạc nhi, chàng hiểu không?"

"Ta không hiểu" Quỷ Mị lắ đầu, nhìn sâu vào mắt muội ấy: " ta không hiểu nàng đang nghĩ gì, nhưng ta biết rõ, đối với ta bất kỳ ai cũng không quan trọng bằng nàng"

Diêu Linh Linh khổ sở cười một tiếng, nhưng trong lòng lại cực kỳ cảm động.

Muội ấy vốn còn tưởng, chuyện hắn nói sai lâm rất lớn là phản bội nàng, nhưng bây giờ nàng đã hiểu, Quỷ Mị có thể phản bội bất kỳ ai nhưng cũng sẽ không phản bội muội ấy.

Nhưng chàng biết rõ, sai lầm lần này của chàng có thể làm tổn thương Lạc nhi, mà Lạc nhi lại là bạn tốt nhất của nàng, cho nên chàng mới xin lỗi mình.

"Chúng ta đi thôi"

Diêu Linh Linh đứng lên.

"Ở đây rất nhanh cũng sẽ bị lục soát, ta muốn đi gặp Nhiếp chính vương, gặp Lạc nhi, nói sự thật cho bọn họ biết, việc này, cũng không phải là không thể quay lại được"

"Nàng điên rồi" Quỷ Mị vội vàng nắm lấy tay muội ấy: " Cho dù hai người họ làm lành, nhưng bọn họ sẽ không tha thứ cho ta... Linh Linh, ta không sợ chết, nếu như vương phi không nói với ta nàng mang thai, ta đã sớm chịu tội trước chủ nhân rồi"

Lúc nói, bàn tay nắm lấy tay nàng của hắn rõ ràng đang run rẩy.

"Linh Linh, nếu như ta chết, nàng sẽ bị cả thiên hạ sỉ vả, vậy tương lai của nàng sẽ như thế nào? Ta sẽ tìm cho nàng một gia đình hoàn chỉnh, rồi sẽ chủ động tìm vương gia, đến lúc ấy, sống hay chế tùy vương gia định đoạt"

Diêu Linh Linh hất tay hắn ta, tức giân nói: " Quỷ MỊ, chàng còn muốn ta gả cho người khác sao? Chàng muốn bức ta chết sao? Ta khong muốn gả cho người khác"

Quỷ Mị ngẩn ngơ, hốc mắt nhanh chóng nóng lên, vừa muốn định làm gì, thì tên đỉnh đầu đột nhiên vang lên tiếng "ầm ầm" rất lớn, như có vật gì đó rơi xuống,bụi bay mù mịt.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận