Lạc Nhi Ý

Nhiếp chính vương quay lại ngồi lên ghế thái sư, chàng hơi khép hờ mắt phượng, cũng không lên tiếng.

Lục Thừa Hoan cũng lúng ta lúng túng, nàng ta ngẩng đầu lên, bất lực nhìn về phía Quỷ Hồn và Quỷ HÌnh bên cạnh, dường như là muốn biết chuyện gì.

Quỷ Hồn nghiêng đầu, để ý tới trán Nhiếp chính vương đáng chảy mồ hôi, hắn rón rén đến bên cạnh cầm cây quạt dài lên, quạt cho chàng.

"Vương gia, Đông thị vệ đến"

Bên ngoài, cận vệ liền dẫn vào một tên nam nhân mặc đồ đen tiến vào.

Sắc mặt hắn không một tia huyết sắc, đặc biệt là lúc nhìn thấy Lục Thừa Hoan cũng ở đó, hắn liền hoảng loạn quỳ xuống.

Một hồi lâu sau, hắn mới bật ra được ba chữ "Nhiếp chính vương"

"Đông thị vệ, ngươi không cần khẩn trương, cần nói gì cứ nói"

Quỷ Hình nhận được ánh mắt của Nhiếp chính vương, thở dài nói.

"Tại sao ngươi lại ở chỗ này?"

Lục Thừa Hoan nhìn thấy hắn liền thấy buồn bực, tên này là Đông thị vệ cũng đã hầu hạ nàng ta một thời gian, nhưng nàng ta cũng không thân quen lắm.

Đông thị vệ nơm nớp lo sợ nhìn nàng ta, hạ quyết tâm, khàn giọng nói: " Vương gia, chuyện không liên quan đến nô tài! Nô tài bị vương gia hạ xuân dược"

Nhiếp chính vương liền mở mắt phượng, môi mỏng khẽ động: "Đứa bé trong bụng quận chúa là của ngươi?"

Một câu cuối như khẳng định chác chắn.

"Ầm"

Đầu óc Lục Thừa Hoan như nổ tung, nàng ta bất thình lình chỉ về phia Đông thị vệ, hét lớn:" Các người đang nói gì vậy?"

Đâu chỉ là nàng ta, Quỷ Hồn và Quỷ Hình cũng lấy làm kinh hãi, không thể tin được chuyện bi hài trước mặt mình.

"Hầu Hạ, chuyện ngươi trúng giáp dược, ngươi cũng biết sao?"

Nhiếp chính vương nhìn Lục Thừa Hoan, giờ phút này đối với nàng ta chàng chỉ còn lại thương cảm.

Thân thể Lục Thừa Hoan chấn động, chân mềm nhũn ra, liền khụy gối xuống đất.

"Làm sao huynh biết"

Ánh mắt Nhiếp chính vương lóe lên tia phẫn nộ: "Thì ra đúng là như vây! Ta còn tưởng mẫu thân làm hại ngươi, xem ra ta đã đánh giá ngươi quá cao. Vì địa vị, ngươi không tiếc bản thân cùng đứa con của mình mang ra đạt cược. Tự làm tự chịu"

"Mẫu phi nói cả rồi sao?"

Gương mặt nhỏ nhắn của Lục THừa Hoan trắng bệch

"Đúng, nói cả rồi, Lục Thừa Hoan, mẫu phi vì ngươi mà làm nhiều chuyện như vậy, khi ngươi không hoàn thành nhiệm vụ, bà ấy cũng không tiếc tìm một tên thị vệ đến phá thân ngươi. Chẳng lẽ đến bây giờ ngươi vẫn còn muốn mơ mộng? Đưa con trong bụng ngươi là của hắn, không liên quan gì đến bản vương"

"Không thể nào"

Tâm tình Lục Thừ Hoan kích động, nàng ta ngãn ngồi xuống sàn đá cẩm thạch, đôi mắt phượng kinh hãi trừng lớn.

Đông thị vệ bị hù dọa, khóc lớn lên: " VƯơng gia, nô tài bị vương phi hạ dược, cũng là vạn bất đắc dĩ. Vương gia, quận chúa, xin hãy tha cho nô tài"

Nói rồi, hắn loạn xạ đập đầu xuống đất.

Quỷ Hình nhướng mày, bước nhanh tới.

"Mẫu phi không thể làm như vậy được, người còn muốn ta mang thai con của huynh "

Giọng Lục Thừa Hoan đã hoàn toàn là giọng mũi thô cát, cực kỳ khó nghe.

"Bà ấy chỉ xem ngươi là công cụ thôi! Mặc kệ đứa bé trong bụng ngươi là ai, chỉ cần bản vương tin là đủ rồi! Chờ ta thành thân với ngươi xong, bà ấy có thể tùy ý khống chế ngươi, đả kích Lạc nhi, khống chế Lưu Ly các, đợi đến lúc ngươi không còn giá trị nữa, bà ấy có thể bỏ ngươi bất cứ lúc nà. Ngươi thực cho rằng, bà ấy sẽ cần một nữ nhân không sạch sẽ hạ sinh cháu cho mình sao?"

Nhiếp chính vương lạnh lùng nói.

Mặt Lục Thừa Hoan trắng bệch đến đang sợ, da thịt cũng bắt đầu co rút.

"Không, sẽ không, mẫu phi sẽ không..."

Nhiếp chính vương cũng không muốn nghe nàng ta nói tiếp, nhìn về phía Đông thị vệ trầm giọng nói: " Quỷ Hồn, ngươi tiến cung hạ thánh chỉ, Quận chúa Nam Xuyên Lục Thừa Hoan tự ý làm bậy, cùng thuộc hạ tư thông, mang thai nghiệt chủng, nay phế bỏ danh phận quận chúa, ban hôn cùng Đông thị vệ. Cả hai đày xuống làm dân thường"

Lúc Thừa Hoan chưa kịp nghe xong đã hét lớn lên: " Không, Hách liên ca ca, ta không.."

Nàng ta dùng hai tay bò về phía chàng.

Quỷ Hình vội vàng tiến đến ngăn nàng ta lại.

"Quận chúa..."

Vừa mở miệng liến nhớ ra không thể xưng hô như thế được.

"Lục tiểu thư"

"Cút ngay! Cút ngay cho ta! Hách Liên ca ca, ta không muốn gả cho Đông thị vệ, cho dù huynh không muốn lấy ta, ta cũng vì huynh mà thủ tiết cả đồi, ta không muốn gả cho hắn. Càng không muốn sinh con cho hắn"

Lục THừa Hoan không có cách nào qua chỗ chàng, liền dứt khoát nắm chặt quả đấm, đấm mạnh lên bụng mình.

Quỷ Hình đưa tay giữ chặt cổ tay nàng ta, bên tai truyền đến giọng trầm thấp nghiêm nghị của Nhiếp chính vương" Đừng cản"

Lúc ngẩng đầu lên, chỉ thấy ánh mắt phức tạp của Nhiếp chính vương đang nhìn về phía này.

Lực tay của Lục Thừa Hoan vốn không yếu, cộng thêm đưa trẻ này vốn đã không khỏe, cho nên sau khi đánh được hai lần, nàng ta liền ôm bụng quằn quại trên mặt đất, miệng không ngừng gào thét, trên mặt sàn cũng lưu lại môt vết máu đỏ tươi.

"Chủ nhân"

Giọng Quỷ Hồn khàn khàn hơi run.

Hắn cũng không hiểu vì sao Nhiếp chính vương lại không cản Lục Thừa Hoan lại.

Nhiếp chính vương chưa từng nói gì, nhưng đứa trẻ này, sinh ra nhất định phải chịu tội, nếu may mắn nó được sinh ra khỏe mạnh thì không nói, nhưng e rằng Lục Thừa Hoan cũng không thể sinh ra được..

Hắn không nghĩ rằng có ngày mình phải ra tay với một đưa trẻ chưa thành hình, cho dù là thế nào, hắn cũng cảm thấy hết sức tàn nhẫn.

Mà lời nói của Nhiếp chính vương lại khiến cho Đông thị vệ kinh hãi.

"Quận chúa, quận chúa"

Hắn cũng bất chấp sợ hãi, bò đến đỡ Lục Thừa Hoan.

"Vương gia, cầu xin ngài cứu nàng"

Đông thị vệ đã rưng rưng nước mặt, hắn dìu Lục Thừa Hoan dậy, cánh tay không ngừng run lấy bẩy.

"Quỷ Hồn, cho đại phu đến xem một chút, ngươi đi sắp xếp đi, Quỷ Hình, sau khi truyền thánh chỉ xong thì mang đến Nam Xuyên. Cho toàn bộ Nam Xuyên biết rõ"

Phân phó xong, chàng cất bước rời khỏi đại sảnh.

Đông thị vệ cùng vài tên thị vệ luống cuống đưa Lục Thừa Hoan đến thiền viện gần đó, thần sắc hắn có chút phức tạp.

Những lời của Nhiếp chính vương vừa nói không ngừng quay cuồng trong đầu hắn, hắn muốn thành thân với Hầu Hạ quận chúa sao?

Cho dù hiện tại nàng đã bị phế bỏ địa vị quận chúa, nhưng trong lòng hắn, nàng vẫn là chủ nhân! Hắn chưa từng nghĩ rằng, mình lại thành thân với chủ nhân mình.

Tuy rằng quận chúa tình tình hống hách,tuy rằng, nàng ấy luôn thầm yêu mếm Nhiếp chính vương, tuy rằng nàng luôn xem thường mình, tuy rằng, bọn họ ở cùng một chỗ nhất định sẽ không hòa hợp, nhưng mà,biết được có thể lấy được nàng, lòng hắn lại có chút vui vẻ.

Đông thị vệ không khỏi nhớ lại cảnh tượng đêm đó.

Đêm đó hắn bị hạ xuân dược, nhưng trí nhớ vẫn minh mẫn đến đáng sợ. Lục Thừa Hoan cực kỳ có tư sắc, đặc biệt là thân thể của nàng, trơn bóng như ngọc, hơn nữa lại rất mềm mại. Hắn chưa từng chạm qua nữ nhân, nên cho dù biết rõ thân phận của nữ nhân dưới thân không tầm thường, nhưng hắn vẫn điên cuồng chiếm giữ.

Hắn đột nhiên kinh sợ, thì ra hắn chưa bao giờ quên được đêm hôm đó. Đối với chuyện lấy đi lần đầu tiên của nàng hắn vẫn luôn để ý.

Mặc kệ Lục Thừa Hoan đối với hắn thế nào, đêm hôm đó Đông thị vệ vẫn theo lệnh Nhiếp chính vương, mang Lục Thừa Hoan rời khỏi nguyên kinh.

Nhiếp chính vương cũng cho truyền tin Lục Thừa Hoan đến Lưu Ly các, đồng thời ra lệnh sẽ tìm chủ nhân thực sự của Phượng tinh quay về.

Tuy người của Lưu ly các luôn phụng lệnh Nhiếp chính vương, nhưng đối với việc Nhiếp chính vương làm các chủ bọn họ sẽ không phục.

Tính đến đời Lâm Thanh Thanh, Lưu Ly các đã qua bốn đời các chủ, từ trăm năm nay, đây là một tổ chức thần bí trong giang hồ, các chủ của họ đều là những nữ nhân xinh đẹp tài trí hơn người. Theo truyền thuyết, các nàng đều mang thiên mệnh. Đó là một bí ẩn mà không phải ai cũng biết.

Lưu ly các là tổ chức thần bí, mà bí mật đó,chỉ có các Các chủ mới biết được.

Lục thừa hoan không phải là các chủ thực sự cho nên nàng ta không biết đươc. Đám người dưới mặc dù bất hòa, nhưng lại rất tin tưởng bí mật này, Ngũ trưởng lão và Lục trưởng lão cùng vài người nữa đổi trắng thay đen, bây giờ thân phận thật của Lục Thừa Hoan bị phát hiện, không khỏi làm người khác hoài nghi, nội bộ Lưu Ly các sớm đã lục đục.

Sau khi nghe Nhiếp vương đảm bảo như vậy, bọn họ mới an tâm hơn.

--

Bích Vô Tình.

Vân Tử Lạc nằm dưới tán cây, trong miệng gặm gọng cỏ.

Đã là ngày thứ mười nàng đến thôn Kim Ngưu, mới truyền đến tin tức từ nguyên kinh, Lục Thừa Hoan...

Nàng khẽ đặt gọng cỏ lên đôi môi đỏ, cười lãnh đạm.

Thực ra, đối với tình cảm của Hách lIên Ý đối với nàng, nàng chưa bao giờ hoài nghi.

Nghĩ đến chuyện, chàng giữ Lục Thừa Hoan lại, chắn hắn là đã phát hiện ra điều gì, muốn điều tra thêm, thực không phải là kế kim ốc tàng kiều.

Nhưng mà, chàng cũng không nên giấu mình như vậy! Chàng giấu giếm như vậy cũng không phải là lần đầu tiên.

Không những giấu giém, chàng còn thất hứa.

Điểm này, lúc bỏ đi nàng cũng đã nghĩ đến, trong lòng không khỏi đau khổ.

Từ trước đến nay Hách Liên Ý luôn nghe lời nàng thế nhưng lần này lại không. Lại gạt nàng đem giấu Lục Thừa Hoan ở biệt viên, đểm này, nàng sẽ không dễ dàng tha thứ cho chàng.

Hôm nay là Lục Thừa Hoan, có trời mới biết ngày mai sẽ là ai.

Không giáo huấn chàng một lần, chàng căn bản sẽ không biết mình mắc sai lầm nghiêm trọng đến thế nào.

Nàng hơi híp mắt, ngáp một cái, rồi rất nhanh chìm vào giấc ngủ.

Cũng lúc này, tiến bước chân hỗn loạn đang đi về phía nàng, chỉ một lúc sau, Tiểu Tiên đã nhìn thấy một đám quan binh cùng dân chúng đang bao vây nơi này lại.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui