Lạc Nhi Ý

"Chàng không cần ngủ sao?" Vân Tử Lạc khó hiểu hỏi chàng, hàng mày liễu cũng không khỏi nhíu lại,một tay giữ chặt lấy cánh tay của chàng: " Ý, chàng không ngủ được, hay là vẫn chưa tha thứ cho ta, chàng muốn tránh ta sao?"

Nàng hít một hơi, giọng điệu có chút khó chịu lại thập phần thấp thỏm bất an.

Nhiếp chính vương cầm lấy tay nàng đặt lên bên môi mình.

Do dự một lúc, chàng mới lật chăn gấm ra, giang tay ôm nàng vào lòng, một tay nữa đặt lên bụng nàng nhẹ nhàng vuốt ve, vừa vuốt vừa nói: " Lạc nhi, nếu như không phải ta giấu nàng chuyện Lục Thừa Hoan, nàng cũng sẽ không phải bôn ba bên ngoài chịu khổ như vậy, đây cũng là lỗi của ta, là do ta sai trước, nàng không nên tự trách mình, phải chú ý chăm sóc bản thân cho tốt"

"Vậy vì sao chàng không chịu lên giường nằm? Ta cứ nghĩ là chàng vẫn chưa tha thứ cho ta"

Vân Tử Lạc nghiêng người nằm lên trên ngực chàng, nắm lấy tay chàng, giọng buồn buồn hỏi.

"Sao như vậy chư" Nhiếp chính vương ngẩn ra, sau đó lại thờ dài, trầm thấp giọng nói:" Ta sợ ta ngủ không yên, không cẩn thận đụng đến bụng nàng"

"Không cần lo lắng, bảo bối rất khỏe mạnh"

Vân Tử Lạc cầm lấy tay chàng đặt lên bụng mình.

"Ý, nó bây giờ đã biết cử động rồi, còn hay đá vào bụng ta nữa"

"Thật vậy sao?"

Nhiếp chính vương sau khi nghe xong, mắt phượng không khỏi sáng lên, chàng liền vén chăn gấm ra, áp tai sát bụng nàng, ánh mắt sáng quắc nhìn về phía Vân Tử Lạc.

"Để ta nghe một chút, Lạc nhi, nàng thật quá nhẫn tâm, mang theo con của ta trốn ta lâu như vậy"

"Ý, ta không phải đã nói đó là lỗi của ta rồi sao"

Giọng Vân Tử Lạc mềm nhũn, đưa tay làm nũng lắc lắc cánh tay chàng.

Có trời mới biết, lúc gặp lại chàng, nàng đã vui sướng đến cỡ nào, đã hối hận đến nhường nào.

Nhiếp chính vương không khỏi rung động, khóe miệng cũng nhếch lên thoáng ý cười, chàng duỗi tay ra ôm lấy eo nàng, để tai mình áp chặt hơn vào bụng nàng.

Đột nhiên, chàng nhíu mày: " Động, có động,Lạc nhi, ta nghe được bảo bối đạp nàng"

Vân Tử Lạc cười ha ha.

"Nàng nói xem đó là tiểu tử hay là tiểu nữ" Nhiếp chính vương đột nhiên hỏi.

"Chàng muốn thế nào?" Vân Tử Lạc mỉm cười hỏi ngược lại chàng.

"Thế nào cũng được, nếu được cả hai thì tốt nhất" Nhiếp chính vương cọ lên bụng nàng một lúc nữa, nhưng lại không nghe được bất kỳ động tĩnh gì nữa nên liền cảm thấy mất mát.

"Chàng nghĩ hay thế, thế chuyện tốt trong thiên hạ này chàng đều có cả sao?"

Vân Tử Lạc trách chàng một câu.

Nhiếp chính vương chống tay lên cằm nhìn nàng, rồi lại ôm Vân Tử Lạc vào lòng, giọng kiên định:" Nếu lần này không sinh được hai bảo bối, vậy còn có lần sau"

"Lần sau..." Trán Vân Tử Lạc nổi đầy vạch đen.

"Lạc nhi, nàng đừng quên quên, chúng ta còn có cả đời"

Nhiếp chính vương nhìn nàng, vẻ mặt đương nhiên.

"Cứ cách vài năm sẽ sinh thêm một đứa, như vậy chúng ta sẽ có nhiều bảo bối"

Vân Tử Lạc xụi lơ trong lòng chàng, cứ cách vài năm sinh một đứa...

Mặc dù nàng cũng rất thích trẻ con, càng yêu con của mình và Hách Liên Ý, nhưng cứ cách vài năm lại phải mang thai một lần, nàng thực sự không nghĩ đến.

Nhiều con quá cũng đau đầu.

Đang muốn lên tiếng, thì Nhiếp chính vương đã giữ chặt lấy vai nàng, đôi môi nóng bỏng phả hơi thở bên tai nàng, chàng cười xấu xa: " Lạc nhi đừng sợ, ta sao lại cam lòng để cho nàng sinh nhiều con vậy? CHúng ta cũng sẽ không sinh nhiều, chẳng phải nàng biết cái gì kỳ an toàn đó sao? Sau này chúng ta chú ý một chút"

Vân Tử Lạc vội vàng gật đầu, nhìn chàng tán thành: "Ý, lời này của chàng rất đúng"

Nhiếp chính vương miễn cưỡng ôm nàng vào lòng: " Mỗi lần mang thai cũng gần mười tháng, nàng nghỉ ngơi tĩnh dưỡng cũng gần ba tháng, thời gian dài như vậy không được chạm vào nàng, ta không chịu được. Còn nữa, sinh con rồi, tâm tư của nàng sẽ đặt lên con còn đâu chú ý tới ta nữa"

Khóe miệng Vân Tử Lạc có rút, dù sớm biết chàng ý nghĩ này của chàng, nhưng vẫn cảm thấy rất đỗi ngọt ngào.

Lời này của chàng đù thấy chàng tốt với mình đến nhường nào, dù sao nam nhân thời cổ đại vẫn luôn quan trọng chuyện nối dõi tông đường, chàng nói như vậy, lại là vì quan tâm nàng, quan tâm tình cảm giữa bọn họ. Nàng đã chọn không nhầm người.

"Ý, ta muốn ngủ" Vân Tử Lạc nằm trong lòng chàng, khẽ nói.

"Ngủ đi, có ta ở đây, đừng sợ" Nhiếp chính vương đặt tay sau lưng nàng, nhẹ nhàng vuốt.

--

Ngày hôm sau khi Vân Tử lạc tỉnh dậy mặt trời đã lên cao, nàng vừa mời ừm một tiếng, vừa mở mắt đã nhìn thấy Nhiếp chính vương ngồi trên ghế thái sư gần đó, mắt phượng đang nhìn chằm chằm về phía nàng.

'Ý"

Nàng hơi đỏ mặt, kêu nhỏ một tiếng.

Nhiếp chính vương vội chạy đến, đỡ nàng rời giường, vừa nói: " Nàng muốn ở lại đây nghỉ ngơi thêm vài ngày rồi chúng ta từ từ về nguyên kinh hay không?"

"Hôm nay khởi hành đi, ta cũng không muốn ở thêm chỗ này nữa" Vân Tử Lạc liếc mắt, thuận miệng hỏi chàng: " Đây là Phổ Hiển Châu sao?"

Thôn Kim Ngưu vốn thuộc Phổ Hiển Châu này.

"Ừm, đúng vậy" Nhiếp chinh vương nghe được câu của nàng ánh mắt khẽ tối đi, thoáng tia sát ý không thể che dấu được.

"Chàng ta ra được tung tích của Sở Tử Uyên lúc nào?"

Vân Tử Lạc cười hỏi.

Nhiếp chính vương nhìn nàng bất đắc dĩ nói: " Sở Tử Uyên thật giảo hoạt, hắn mang nàng đi đi lại lại mấy vòng Phổ Hiển Châu này, còn ta và Tiếu Đồng thì lại đi hướng Bắc tìm nàng, mặc dù ta cũng đã bố trí ám vệ khắp nơi, nhưng bọn họ cũng không phải là đối thủ của Sở Tử Uyên, nếu không nhận được mật báo, e rằng không biết đến khi nào bản vương mới gặp được nàng"

Vân Tử Lạc lè lưỡi, chủ động cọ cọ vào ngực chàng, hỏi: " Vậy ai đã báo tin cho chàng?"

Nhiếp chính vương cười mỉa mai:" Là Sở Tử Uyên"

Thân thể Vân Tử Lạc bỗng cứng đờ.

Huynh ấy?

Nhiếp chính vương cười lạnh lùng: " Hắn biết nàng mang thai cốt nhục của bản vương, liền giam lỏng nàng, ý định hòng đợi nàng sinh con ra sẽ dùng con chúng ta uy hiếp bản vương, để bản vương hợp tác với hắn, giúp hắn leo lên ngôi vị hoàng đế Kỳ Hạ"

"Hiện nay, hắn có Đông Lâm ủng hộ, cộng thêm thế lực vốn có, thì thế lực của hắn vốn cũng đã ngang ngửa bản vương, nếu như lại được sử ủng hộ của bản vương, thì Sở Hàn Lâm căn bản không phải là đối thủ của hắn, đến lúc đó ngôi vị hoàng đế chắn chắn rơi vào tay hắn"

Vân Tử Lạc chỉ cảm thấy trong lòng ớn lạnh, không khỏi thở dài: " Huynh ấy biết rõ hoàng thượng là ca ca của huynh ấy..."

Nhiếp chính vương nhíu mày, mỉa mai: " Ca ca thì thế nào chứ? Đừng nói là mới nhận ra nhau không lâu, cho dù là huynh đệ lớn lên cùng nhau, thì vì ngôi vị hoàng đế kia cũng có thể trở mặt thành thù! Dã tâm của Sở Tử Uyên rất lớn, hắn lại tự nhận mình là con trai được tiên hoàng yêu thương nhất, hắn đã sớm dòm ngó đến ngai vàng này, làm sao hắn còn quan tâm đến thứ gọi là tình cảm huynh đệ với vị ca ca ốm yếu kia chứ"

Lòng Vân Tử Lạc trầm xuống.

Sở Tử Uyên, đích thực dã tâm rất lớn, hơn nữa lá gan cũng không nhỏ.

Nhưng mà nàng cũng không nói cho Nhiếp chính vương biết, nàng vốn không phải bị Sở Tử Uyên bắt đi.

Không biết từ khi nào, Sở Tử Uyên lại có dã tâm với đưa con trong bụng nào, lần đó đối đầu với Trường Nhạc công chúa, là lần đầu tiên biết được chuyện này.

Trong lúc vô tình nàng đã rơi vào bẫy của hắn.

"Chỉ tiếc, hắn một lòng muốn có thiên hạ, nhưng cuối cùng vẫn không dứt được tình riêng" Nhiếp chính vương nói, ánh mắt lại lóe lên vẻ ghen tuông, nhìn về phía Vân Tử Lạc nói tiếp:" Hắn cuối cùng vẫn là sợ nàng bị thương, sợ Trường Nhạc công chúa làm tổn thương nàng, cho nên lén lút báo tin cho ta"

Vân Tử Lạc im lặng, trước mắt nàng như hiện lên gương mặt của Sở Tử Uyên, tâm tư nhất thời như thủy triều dâng lên.

Mặc kệ cuối cùng có phải là mềm lòng hay không, nhưng mà, nàng sợ rằng mình không thể chấp nhận được chuyện này.

Bằng hữu.... đến đây chấm dứt.

"Trường Nhạc..." Bên tai, giọng Nhiếp chính vương đã chuyển lạnh: ' Chuyện này không thể bỏ qua cho nàng ta được! Dám bắt cóc nữ nhân cùng bảo bối của bản vương, nàng ta cũng nên chuẩn bị bài vị cho mình trước thì hơn

Khóe miệng Vân Tử Lạc co rút, nói: " Ta cũng không ngờ rằng, nàng ta lại to gan như vậy"

Chuyện đến nước này, xem ra nàng ta không chỉ không xem Hách Liên Ý ra gì mà ngay cả Băng Thành nàng ta cũng dám xem thường.

Dù sao, chuyện này là công chúa Băng Thành, Đông Lâm quốc Quân cùng Trường Nhạc công chúa là người biết rõ nhất.

Nhiếp chính vương cười lạnh một tiếng:" Trường Nhạc công chúa lần này thật quá to gan, chỉ tiếc, tâm tư của người kề ấp chăn gối với nàng ta căn bản không đặt lên người nàng ta"

Vân Tử Lạc cụp mắt không nói gì thêm.

Nhiếp chính vương nhìn nàng hồi lâu rồi nói:" Nếu ta là Sở Tử Uyên, ta nhất định sẽ không để nàng đi, lòng nhân từ vốn không đặt chung chỗ với quyền lực. Đến cuối cùng hắn sẽ thua vì điều này"

Vân Tử Lạc nghe vậy, không khỏi xì một tiếng, nhìn về phía chàng:" Vậy theo ý của chàng, nếu đổi lại là chàng, chàng căn bản sẽ không vì ta mà suy tính một chút"

Nhiếp chính vương khẽ mỉm cười, cầm lấy hai tay nàng, cúi xuống eo nàng, gương mặt hai người cách nhau chưa đầy nửa thước, mặt đối mặt.

Chàng nói:" Điều kiện tiên quyết là nếu ta là Sở Tử Uyên. Nhưng ta không phải là Sở Tử Uyên, ta là Hách Liên Ý, vì nàng, ta nguyện từ bỏ giang sơn, chỉ cần nàng nguyện ý theo ta"

Vân Tử Lạc ngẩn ra, không khỏi nhìn sâu vào đôi mắt phượng của chàng.

Ánh mắt chàng quyến luyến mà kiên định. Giờ phút này có thể nhìn thấy rõ tình cảm chân thật nhất của chàng.

"Giang sơn cùng nữ nhân không thể ở cùng một chỗ. Quyền lực và người con gái mình yêu nhất, ta chỉ có thể lựa chọn một"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui