Lạc Nhi Ý

“Được.” Vân Tử Lạc cao giọng đáp lời, sải bước đi ra khỏi vườn.

Có thêm một người giúp đỡ, lại còn là một kẻ mạnh như vậy dĩ nhiên không còn gì tốt hơn.

Đào Nhi, em nhất định phải bình yên, đợi ta tới cứu em!

Để ta biết kẻ nào dám lấy em để uy hiếp ta, ta sẽ không để những người đó được chết sung sướng!

Trong đầu chợt nhớ tới đám sát thủ của Lưu Ly Các, nhưng Lưu Ly Các là thuộc hạ của Nhiếp Chính vương, khả năng này rất nhỏ.

Có thể là ai?

Đang mải nghĩ bỗng eo nàng được siết
chặt, cả cơ thể đã rơi vào một lồng ngực tỏa ra một chút nhiệt độ cơ
thể, thanh âm trầm ấm vang lên bên tai: “Đi đâu? Bên này.”

Nói xong, cả người nàng đã vọt lên không như ngồi máy bay, Nhiếp Chính vương nhẹ nhàng hạ cánh lên mái nhà rồi
cong lưng như một con báo săn mồi tao nhã trong đêm, bay vút ra ngoài.

Cảm giác bên tai có tiếng gió vù vù xen
lẫn nhịp tim mạnh mẽ của người đàn ông, Vân Tử Lạc túm chặt vạt áo hắn,
sắc mặt hơi trầm nhưng cũng không tiện nói gì.

Chỉ là nàng không quen gần gũi với một người đàn ông như vậy.

Nhất là một người có tính cách lạnh lùng ít nói như thế này, sẽ thường xuyên khiến nàng nhớ tới Lăng Thiên Duệ.

Mặc dù, càng lúc nàng càng phát hiện ra sự khác biệt giữa họ.

Lăng Thiên Duệ là lạnh lùng thực sự, từ
diện mạo tới nội tâm, nhưng Nhiếp Chính vương lại là ngoài lạnh trong
nóng, chí ít thì trái tim của hắn nóng bỏng.

Vân Tử Lạc hơi nhíu mày, cho dù là như
vậy nàng cũng không muốn tìm hiểu sâu xem nội tâm mình rốt cuộc đối với
người đàn ông này như thế nào, chỉ mong hắn đừng phá vỡ thế giới của
mình, một thế giới vô tâm vô dục vô cầu.

Tốc độ của Nhiếp Chính vương cực nhanh, đã xuyên qua đường chính, bay về phía thành Đông.

Chàng cúi xuống, nhìn thấy đầu mày người con gái hơi chau lại, một tia nước ấm áp lan ra trong trái tim. Chàng
dùng chiếc áo bào màu đen của mình quấn nàng chặt hơn một chút, khẽ mấp
máy môi: “Có lạnh không?”

Vân Tử Lạc không đáp.

Nhiếp Chính vương rướn môi lên, tràn ra một nụ cười.

Hình như nàng không muốn nói nhiều với mình.

Nhưng chàng cũng đã rất mãn nguyện rồi.

Trong ánh mắt ngập đầy sự cưng chiều.

Cảm thấy sự nhu tình của người đàn ông chốc chốc lại quét tới, Vân Tử Lạc hoảng loạn, chỉ muốn nhanh chóng xuống đất.

Cuối cùng, Nhiếp Chính vương chỉ vào một tòa tửu lầu phía trước, lên tiếng: “Tửu lầu thành Đông buổi tối làm ăn
rất khá, chúng ta đợi một lát rồi qua.”

Chàng nhấc chân nhấn lên nóc nhà, bay
thẳng tới một sân phơi phía sau mái hiên một nhà, nheo mắt nhìn xuống
dưới, vừa hay là cửa sau của tửu lầu thành Đông.

Hai chân chạm đất, Vân Tử Lạc bèn giãy giụa thoát khỏi vòng ôm của hắn.

“Cẩn thận!” Nhiếp Chính vương vội thu chặt vòng tay bên ngoài nàng: “Đừng để bị rơi xuống!”

Ánh mắt Vân Tử Lạc dời về phía tửu lầu
thành Đông, mặt khác chải chuốt lại mái tóc của mình, ban nãy ra ngoài
chỉ tiện tay búi cao lên, giờ đã rối bù rồi.

“Chúng ta không qua đó ư?” Nàng thấp giọng hỏi.

Lòng bàn tay rộng lớn chai sần của Nhiếp Chính vương đưa tới trước mặt nàng, che tầm nhìn của nàng rồi lấy tay
phải viết xuống một chữ: Đợi.

Vân Tử Lạc hơi sững người, ánh mắt quét khắp bốn phía, dường như không cảm nhận được sự tồn tại của thị vệ ngầm.

Chắc là hắn đã chuẩn bị đầy đủ rồi.

Nàng bèn gật đầu.

Nhiếp Chính vương thấy nàng chỉ mặc một
bộ quần áo cưỡi ngựa mỏng manh, chau mày lại, cởi chiếc áo bào đen cả
đời không đổi kia ra, định khoác lên cho Vân Tử Lạc.

Bỗng một bàn tay nhỏ nhắn trắng trẻo ngăn chàng lại, người con gái khẽ nói: “Đừng có khoác cho ta thứ vướng víu này!”

Ánh mắt nàng vẫn gắt gao theo dõi đám người qua lại phía trước.

Gương mặt Nhiếp Chính vương ánh lên vẻ
lo lắng nhưng cũng không ép buộc. Chàng mặc lại áo nhưng một tay kéo
nàng vào lòng, dùng áo bào quấn nàng không một kẽ hở.

“Nếu nàng không muốn bị chết cóng thì ngồi im!”

Giọng nói của người đàn ông hàm chứa một vẻ nghiêm nghị, không cho phép nàng phản kháng.

Vân Tử Lạc đang định nhúc nhích thì nghe thấy khẩu khí mệnh lệnh hiếm hoi của hắn, không cần ngẩng đầu cũng biết đôi mắt băng lạnh kia đang tràn đầy sát khí, tính khí ương ngạnh của
nàng cũng chợt dâng lên.

Nhưng mọi động tác nhất loạt dừng lại sau câu nói của Nhiếp Chính vương.

“Đó là bạch mã của Sở Hàn Lâm.”

Giọng nói của hắn cũng có phần khác lạ.

“Tử Uyên? Huynh ấy đang ở đây?” Vân Tử Lạc kinh ngạc quay đầu.

Nhiếp Chính vương đã ôm chặt nàng vào lòng, thấp giọng nói: “Nàng nhìn ô cửa sổ còn sáng đèn thứ tư trên tầng hai đi.”

Nhìn thấy Vân Tử Lạc bị chiếc áo bào đen quấn chặt như nhộng, chỉ hở mỗi cái đầu ra ngoài, khóe môi chàng chợt
nở một nụ cười thỏa mãn.

Vân Tử Lạc phóng tầm mắt nhìn qua.

Quả nhiên là nhìn thấy bóng dáng Sở Tử Uyên, có điều huynh ấy đứng trước cửa sổ một lát bèn kéo rèm lại, đi vào trong.

Nhiếp Chính vương hơi nheo mắt lại. Sau
bữa tối có người tới gọi Sở Tử Uyên, hắn vội vàng dặn dò Triển Hưng cùng một đám thị vệ âm thầm bảo vệ Vân Tử Lạc rồi rời đi.

Thế mà lại ăn cơm ở đây.

Vân Tử Lạc không lên tiếng, Nhiếp Chính vương cũng lặng yên.

Hai người cứ đứng cái tư thế kỳ lạ này trong giây lát rồi chàng lên tiếng: “Có thể qua đó rồi.”

Nói xong, một tay chàng ôm Vân Tử Lạc, bay thẳng về phía tửu lầu thành Đông.

Tửu lầu thành Đông là một chợ đêm nổi danh ở phía Đông Nguyên Kinh, giờ đang là thời điểm làm ăn sầm uất nhất.

Trước cửa chính có treo một tấm biển, hai tiểu nhị ngoài cửa nở nụ cười chào khách theo bản năng: “Khách quan mời vào trong!”

Khi phát hiện ra không ổn, Nhiếp Chính
vương đã sải bước vào đại sảnh tầng một, cao giọng lạnh lùng dặn dò:
“Lục soát cho ta! Không được bỏ sót phòng nào!”

Tiếng bước chân như sấm dậy, vô số người từ bên ngoài ùa vào, bỗng chốc khiến cả quán kêu khóc om sòm, gà bay
chó chạy, cực kỳ ầm ĩ.

Vân Tử Lạc cùng Nhiếp Chính vương đã đi lên tầng hai.

Cánh cửa lớn của một gian phòng được bao trọn trên tầng hai bật mở theo tiếng ồn, một bóng hình màu trắng bước
nhanh ra ngoài, nghiêm giọng quát: “Xảy ra chuyện gì?”

Chính là Sở Tử Uyên.

“Tử Uyên!”

Vân Tử Lạc gọi một tiếng, rảo bước qua. Nhiếp Chính vương vững vàng bám theo, kín đáo nhíu mày một cái, ánh mắt tối đi.

Nhìn thấy Vân Tử Lạc đột ngột xuất hiện ở cầu thang, sau khi kinh ngạc qua đi thì chỉ còn thảng thốt. “Lạc Nhi,
sao muội lại tới đây? Chẳng phải muội ở Tứ vương phủ ư? Ta đang có việc, định về bây giờ đây.”

Chú ý tới Nhiếp Chính vương, sắc mặt huynh ấy rất khó coi: “Ngài đưa muội ấy tới?”

Đôi mắt Nhiếp Chính vương sắc bén quét một lượt, thấp giọng hỏi: “Xung quanh có người nào khả nghi không?”

Sở Tử Uyên nhìn xuống đám Ngự lâm quân
đang lao lên tầng hai, lục soát từng phòng, chau mày nói: “Không có gì
đặc biệt. Ở đây về đêm làm ăn thịnh vượng, người đông, thành phần gì
cũng có, thi thoảng có sự bất thường cũng khó phát hiện ra.”

“Cũng không thấy Đào Nhi?”

Vân Tử Lạc sốt ruột hỏi.

“Đào Nhi mất tích?” Sắc mặt Sở Tử Uyên hơi thay đổi.

“Ừm.” Vân Tử Lạc không có thời gian giải thích với huynh ấy, quay người lại, bỗng một mùi son phấn từ trong phòng tỏa ra.

Nàng sững người.

Trước nay nàng luôn tin tưởng vào khứu giác của mình, thế nhưng…

Nỗi nghi hoặc trong lòng càng lúc càng lớn, cảm giác bất thường càng lúc càng mãnh liệt.

Nàng cố gắng bình tĩnh lại, cúi nhìn đám người hoảng loạn phía dưới, chẳng hiểu sao trong đầu lại hiện lên hình
ảnh Lăng Thiên Duệ.

Người đàn ông đột ngột biến mất, chỉ để lại cho nàng sự sửng sốt.

Hắn nói, hắn đã giấu nàng có người đàn bà khác, còn nàng thì ngốc nghếch chẳng hề hay biết.

Sự tổn thương khi xưa giấu tận đáy lòng như một chiếc hộp bị bật nắp, đau đớn trào dâng lên não bộ.

Đáng chết!

Sao lại nhớ về những chuyện trước đây?

“Lạc Nhi, ta đã lệnh cho toàn bộ thị vệ ngầm xuất quân rồi, Đào Nhi phúc lớn mạng lớn, nhất định sẽ không sao.”

Sở Tử Uyên ở bên cạnh an ủi.

Vân Tử Lạc gật đầu.

Tử Uyên chẳng là gì của nàng cả, huynh ấy chỉ từng nói thích nàng, mà nàng cũng chưa chấp nhận!

Không chấp nhận cũng vì không dám, không dám vì sợ hãi, mà nàng không muốn nỗi sợ hãi này thành sự thật.

Nàng đột ngột quay người đẩy cửa phòng: “Ta đói rồi.”

“Lạc Nhi!” Sở Tử Uyên ngăn nàng lại, ánh mắt hơi xao động, thấp giọng nói: “Bên trong mùi rượu nồng nặc, để đổi
qua phòng khác, người đâu…”

“Không cần đâu, phòng này đi…”

Thấy huynh ấy ngăn cản, cảm khác không vui trong lòng càng thêm đậm.

Hai người đang giằng co thì cánh cửa bật mở, giọng nói vọng ra, một tiếng cười khe khẽ, rồi tiếng người con gái
nũng nịu gọi: “Tử Uyên, Tử Uyên!”

Sau đó lập tức nhào vào lòng Sở Tử Uyên.

“Cô ta là ai?” Sau cơn phẫn nộ, Vân Tử Lạc bỗng nhiên rất cao giọng, cảm thấy bị lừa gạt!

Sở Tử Uyên hơi đỏ mặt, lập tức đẩy cô gái kia ra.

Cô gái đó lảo đảo, đập vào lan can, lấy
tay vén lại mái tóc bù xù, nhìn về phía Vân Tử Lạc, ánh mắt hơi đỏ,
giọng nói bình thường hơn lúc nãy rất nhiều.

“Nhị muội, ngay cả ta cũng không nhận ra sao?”

Vân Tử Lạc không nói được lời nào.

Người con gái ban nãy đầu tóc bù xù,
xiêm y xộc xệch, thanh âm khàn khàn, mơ hồ vì men rượu, nhảy bổ vào lòng đàn ông như mấy cô kỹ nữ thanh lâu ở thời đại này hóa ra chính là Vân
Khinh Bình thường ngày tao nhã, e dè!

Hại nàng quá kích động mà không nhận ra.

Không hiểu sao, sau khi biết là Vân
Khinh Bình, cơn giận trong lòng nàng giảm đi không ít nhưng cảm giác
không thoải mái thì lại nhiều lên…


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui